Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng sau.

“ Bịch” “ Bịch” “ Bịch” “ Bịch”

Vô số thanh âm nhỏ vang lên, chỉ thấy theo mặt đá cứng rắn trên gian phòng to lớn mở ra một lổ vuông, tư bên trên vô số thân ảnh rơi xuống mặt đất bên dưới.

“ Đau quá” Một tiếng nam hài trẻ tuổi vang lên, tuổi tầm tám chín tuổi, một đầu tóc ngắn, mặc lấy một bộ y phục rất đặc biệc.

Quần ngắn đến gối một đôi giày hiện đại màu trắng, áo thun ba lổ để lộ một cánh tay phải xăm một con kỳ lân.

Bé trai từ đám người bị đè vùng vẩy đi ra, gương mặt chán ghét thấy rõ, nhìn đám người nam nữ đều có này, lớn tiếng : “ đều tại đám người các ngươi hại ta trể giờ, xong lần này A Lâm tỷ nhất định sẻ phát ta bóc hành, còn bị giảm đồ ăn”

Nghĩ đến hình phạt sắp tới, bé trai quay người lại đá một chân lên thân ảnh nam tử mặc lấy màu vàng y phục.

Y không một tiếng động phát ra, chỉ có một đôi mắt không ngừng lay động, chính là Tư Không Trích Tinh.

“ Đều tại ngươi hại ta, tên khốn kiếp, đúng rồi đám người các ngươi là ai, sao ta lại chưa thấy qua các ngươi”

Bé trai nhìn nam tử bên dưới con mắt híp lại quan sát, giờ hắn mới phát hiện ra đám người này mình không có nhận biết.

“ Thật nhiều người lạ mặt, còn có các đại tỷ tỷ, các ngươi làm sao cũng ở đây, không đúng, các tỷ tỷ tại nơi này A Lâm ta đều nhận biết. Các ngươi rốt cuộc là người nào”

A Lâm bé trai vội lùi lại một bước lớn tiếng hỏi, nhưng không một ai trả lời cho hắn cả, nhóm người đều không cách nào động đậy.

“ Thì ra là trúng Bách Nhật Ma”

A Lâm nhìn mội hồi lại thấy không ai trả lời mình, phát hiện ra trên người bọn họ có kim châm nho nhỏ găm lên, khi thấy cây châm này liền hiểu ra bọn họ không cử động lẫn nói chuyện được.

Cười hì hì nói : “ trúng Bách Nhật Ma không thể cử động nha, trước đây ta cũng bị như vậy, lần đầu đến A Lâm cũng bị bắn như cây nhím, hì hì”

Tiểu hài tử nhìn đám người một hồi rồi đi đến từng người nhổ ra kim châm nhỏ, nhìn đám người không ngừng lay động ánh mắt cho mình.

Tuy hắn không hiểu bọn họ ánh mắt muốn nói gì, nhưng hắn có thể đoán ra được hắn là muốn thuốc giải, đem từng người kéo lên.

Rồi đột nhiên quát lớn : “ quỷ lừa gạt, sao ngươi lại ở đây”

Quỷ lừa gạt mà bé trai nói đến là một cái rất rất nhỏ nữ hài, đại khái chỉ có mười một mười hai tuổi niên kỷ, gương mặt non nớt bên trên, một đôi hai mắt thật to, từ trên đầu hổ nhảy xuống.

Tuyết Nhi là tên nàng họ Thượng Quan, nữ hài chính là biểu muội của Thượng Quan Phi Yến và Thượng Quan Đan Phụng, tiểu cô nương này dáng dấp rất đáng yêu. Có một trương trời sinh, lừa gạt người chết không đền mạng mặt.

Rất nhiều người dễ tin tiểu cô nương này nửa câu, từ đó về sau sẽ sống ở hoang ngôn mạng lưới bên trong, biết rất rõ ràng không thể tin, lại không thể không tin.

Nàng vì sao có mặt ở đây chính là lần trước ở Thần Châm sơn trang, sau khi tách ra liền chạy đến U Lâm Tiểu Trúc, nàng muốn đến cứ điểm hắn tìm chổ tốt hơn.

Đối phương xuất ra vô số thần kỳ đồ, cho nên ở nhà y cất giấu không ít thứ tốt.

Quả nhiên nàng đoán không sai, thông qua Bạch Hổ cơ quan nàng thẳng vào U Lâm Tiểu Trúc rồi tìm được thông đạo đi vào đại bản doanh.

Khi tiến vào để nàng sửng sờ khiếp sợ cả lên, càng khiến nàng không rời đi được chính là khi vừa định trộm cắp lại bị người phát hiện ra.

Mấy thân ảnh không khác gì nàng. Chỉ bằng đôi ba câu lừa gạt, lắc lư nàng nhanh triệt tiêu đám người này nghi ngờ.

Sau đó cùng đám người này trà trộn vào bên trong sinh hoạt, thời gian này phong vân thủy khởi chiếm không ít thứ tốt.

Cho đến khi Đế Thiên An trở về, cười hì hì dối trá mấy câu cùng đám người ở đây sinh hoạt, mà chủ nhân cũng để mặc cho nàng ở nơi muốn làm gì thì làm.

Nhưng chủ đích của nàng chính là chiếm đồ tốt vẫn không có quên đi, thời gian qua thông qua đám người không chênh nhau tuổi tác mình bao nhiêu lần mò được rất nhiều môn đạo ở đây.

Song lại xui xèo hôm nay đụng phải đám người Hồng Giày trên đường, sau đó lại phát động cơ quan khi muốn trộm đi một món đồ để rơi xuống nơi này.

Còn về phần đám người Lục Tiểu Phụng trên đường di chuyển vào trong lại đụng phải bé trai A Lâm đang chạy thục mạng trên hành lang.

Tư Không Trích Tinh liền chặn dường dò hỏi, đám người đuổi theo thì phát hiện ra nhóm người Hồng Giày.

Còn chưa kịp làm ăn đả bị cơ quan do Thượng Quan Tuyết Nhi khởi động, mặt đường dưới chân cấp tốc mở ra đem đám người đẩy nhốt vào đây cả.

“ Nháy mắt cái gì, quỷ lừa gạt, lần trước ngươi lừa ta thức ăn, còn lừa ta chịu phạt thay cho, đừng hòng ta tin ngươi.”

A Lâm tiểu hài rút ra kim châm trên người nàng, lại thấy nàng liên tục nháy mắt với mình nói.

“ Tên đần độn này” Thượng Quan Tuyết Nhi lòng mắng lấy, nhãn châu không ngừng đảo xuống.

“ Kim Tàm Túi” A Lâm thốt hô lên khi thấy được dưới chân mình đạp lên một vật, đem mắt dời xuống liên thấy được một túi gấm xinh đẹp màu đỏ hồng, sau đó sực nhớ thứ gì đem tay thò vào người, đến hông rút ra một cái túi tương tự như vậy.

“ Là của ngươi, quỷ lùa gạt” A Lâm đem tay nhặt lên, thấy được túi phồng to lại nặng hơn với mình.

Nghi hoặc : “ vô lý, ngươi làm sao lại có nhiều đồ như vậy”

Sau đó trong ánh mắt của nhiều người đem túi Kim Tàm mở ra rồi thò tay vào, khi rút ra lấy được một khỏa như bông sen nở rộ màu hồng phấn rất xinh đẹp.

A Lâm lớn giọng nói : “ Phật Nộ Hỏa Liên, quỷ lừa gạt, lần trước Vân Khuê mất một khỏa, hại chúng ta bị phạt, thì ra là ngươi trộm.”

Thượng Quan Tuyết Nhi lòng xấu hổ, mắt đảo qua một bên khác.

“ Đây là Chân Nhân Đan, lần trước công tử phòng luyện đan bị mất một viên, đây là Thiên Thù Phệ Mộng Hương của Nhã Lâm tỷ, còn đây Bách Độc Đan, Hủ Thi Đan...a a a”

A Lâm hét lên một tiếng lớn tay run run cầm một khỏa màu lam đậm viên đan nhỏ, trừng lớn con mắt nhìn nàng : “ ngươi còn trộm cả Độc Huyết Thủ của ta, ngươi khốn kiếp đây là công tử luyện cho ta.”

Thượng Quan Tuyết Nhi mặc đỏ lên, khi bị chính chủ bắt được.

“ Cái đồ quỷ nhỏ này, xem ra nàng ở đây chiếm không ít thứ tốt”

Lục Tiểu Phụng thầm hô, nghe một tràng nam hài độc thoại, hắn tuy biết Thượng Quan Tuyết Nhi xảo trả chuyên lừa người, nhưng cũng không ngờ lại mò đến tận đầy lừa đồ người khác, còn trộm đồ đây.

“ Xem ra đều là đồ tốt”Âu Dương Tình nhãn châu xoay chuyển.

“ Chít chít” một tiếng kêu nhỏ vang lên, theo trong túi Kim Tàm một con vật nhỏ như thằn lằn chui ra, bò lên cánh tay của A Lâm.

“ Phá Thổ Thất Lang phá hết cơ quan, bảo vật của Nhược Bích muội muội, ngươi cũng trộm lấy. Đồ quỷ lừa gạt trộm cắp, lần này cho ngươi đẹp mắt”

A Lâm thu lại Độc Huyết Thủ của mình, rồi tay có chút run khi lấy ra một cái hạp đồng, trên đó đầy cổ xưa hoa văn lẫn cơ quan.

“ Ngươi... ngươi...ngươi...ngươi…”

Thượng Quan Tuyết Nhi lòng đả xấu hổ, đôi mắt nhắm tịt lại, lòng thẹn thùng hơn bao giờ hết.

Đám người im lặng trong gian phòng giam, mặc dù không rõ chiếc hạp đồng kia có công dụng gì, nhưng nhìn thấy A Lâm tức giận như vậy hẳn quý báo không nhỏ.

Chỉ thấy chiếc hạp đồng được lấy ra chịu A Lâm bàn tay vô tình chạm lên nắp hạp, theo đó một tràng cơ quan nhỏ vang lên.

Theo đó cái nắp hạp chậm rải mở ra, từ bên trong một tòa tinh xảo ngủ tháp tầng lâu 12 cái mái cửa sổ từ từ trồi lên, phát ra du dương nhạc khúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK