Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù là trong lòng đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng bọn họ cũng không ngờ rằng bên ngoài Đại Đấu Hồn Tràng sẽ tụ tập nhiều người như vậy, quả thực là giống như tham gia triển lãm, hơn nữa tuyệt đối là gây bắt mắt điển hình.

Đám người đem mắt chuyển qua, thấy được một nam thiếu niên lang tuấn lãng, gương mặt vẫn treo một nụ cười gió xuân, đối với những lời xung quanh chẳng một chút bận tâm nào cả, đám người trong lòng cùng một ý niệm : “ không biết xấu hổ”

Thiếu niên lang tuấn lãng này không ai khác là Đế Thiên An, hắn chỉ việc dịch dung một chút là được, đem ngoại hình bên ngoài sửa đi, tuyệt không xấu hổ một chút nào khi khai gian tên tuổi của mình tham dự vào trong.

“ Tâm như chí thủy, danh lợi như phù vân mà thôi, đây cũng xem như là rèn luyện cho các ngươi tinh thần... ai đau” Đế Thiên An còn đang trang bức liền bị Chu Trúc Thanh đi đến giày cau gót dẫm lên chân hắn.

“ Không phải ai cũng mặc dày như ngươi đâu” Tiểu Vũ bồi thêm một cước đi trước.

Trữ Vinh Vinh đi qua : “ không muốn mặt, 20 tuổi”

“ Có tin tối nay ta cho các nàng biết phu quân các nàng lợi hại thế nào không” Đế Thiên An không chút xấu hổ gì cười nói.

“ Hư hỏng” đám nữ đỏ mặt, mặc kệ hắn mà di chuyển.

Phất Lan Đức đi ở phía trước nên không nhận ra bộ dáng của những người đi sau này, bước nhanh chui vào giữa đám người, đi theo sau hắn là Liễu Nhị Long cùng Đại sư, tốc độ cũng không hề chậm hơn chút nào.

Đường Tam rốt cuộc cũng hiểu thế nào là khóc không ra nước mắt, lúc này cho dù là bắt hắn phải lựa chọn đối mặt với một hồn sư đoàn đội năm mươi cấp, chứ hắn cũng không muốn bêu mặt ở chỗ này.

May mà hôm nay tham gia tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn đại lục đại chiến có rất nhiều đội ngũ, chừng có đến hơn ba mươi đại biểu các học viện, đại bộ phận dân chúng là bị những đội ngũ này hấp dẫn nên đoàn người Sử Lai Khắc học viện mới có thể vượt qua được những khó khăn đó mà tiến vào trong Thiên Đấu Đại Đấu Hồn Tràng.

Tất cả những đội ngũ đến đây tham gia đều mặc những bộ quần áo đẹp đẽ, rực rỡ, mặc dù cũng là đồng phục của học viện mình nhưng lại có một Sử Lai Khắc học viện ăn mặc kì quái nhất.

Màu vàng, màu bạc, màu đỏ, màu trắng, gắn theo những trang sức, hoa văn, kèm theo biểu tượng của các học viện trên những trang phục đẹp đó, những đám hồn sư tuổi còn trẻ như là những anh hùng, ngẩng cao đầu bước vào trong Đại Đấu Hồn Tràng, đúng là toát ra khí thế oai hùng, đứng trên toàn thiên hạ.

Chen vào Thiên Đấu đại đấu hồn tràng, đoàn người Sử Lai Khắc bát quái học viện mới xem như là thở phào nhẹ nhõm, Đường Tam và Đái Mộc Bạch liếc nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

May mà hôm nay là nghi thức khai mạc, cũng là ngày đầu tiên của tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn đại lục đại chiến, ngoại trừ khai mạc ra chỉ có một trận đấu, có Thiên Đấu hoàng gia học viện tham gia, coi như là một trận đoàn chiến đấu hồn mang tính chất biểu diễn, nếu không chỉ với một lễ khai mạc sẽ không thoả mãn được hứng thú của người xem.

Trường tinh anh cao cấp hồn sư học viện toàn đại lục đại chiến cũng có phần thưởng, hơn nữa lại rất trực tiếp, mỗi trận đấu thắng lợi đều được thưởng cho năm trăm kim hồn tệ.

Tiến vào Tấn cấp chiến đấu, phần thưởng sẽ là ba ngàn kim hồn tệ, còn nếu có thể tiến vào Tổng quyết chiến, Thiên Đấu đế quốc chẳng những phong hào là Nam tước, còn sẽ cho tất cả những thành viên từ chính thức đến dự bị, mỗi người một ngàn kim hồn tệ, càng vào vòng sau của Tổng quyết tái chiến thì kim tệ được thưởng càng cao.

Lúc này Sử Lai Khắc học viện đang ở khu nghỉ ngơi bên trong Chủ Đấu Hồn Tràng chỉ dành cho các học viện tham chiến, bọn họ cũng không phải là đến sớm nhất, nhưng cũng không phải là đến muộn nhất.

Bên trong khu nghỉ ngơi rất rộng rãi, chừng hơn một ngàn chỗ ngồi, chia làm các khu vực, để cấp cho các hồn sư học viện nghỉ ngơi, chờ đợi đến lượt.

Nơi này mặc dù không có quá nhiều dân chúng như bên ngoài, nhưng lúc những đội viên của các cao cấp hồn sư học viện tiến vào thì bọn Sử Lai Khắc học viện vẫn trở thành tiêu điểm của mọi người.

Mặc dù bọn họ đã tìm được một góc khá kín nhưng vẫn bị rất nhiều người chú ý đến.

Bất quá tố chất của hồn sư cao hơn dân thường rất nhiều, mặc dù có xuất hiện không ít những ánh mắt cùng thần sắc khinh thường, nhưng cũng không hề nói nhiều, mỗi cá nhân của học viện đều tụ tập cùng một chỗ dưới sự chỉ đạo của sư phụ, chờ đợi lễ khai mạc.

Đồng thời các học viện cũng có một vị sư phụ tiến hành công tác xác nhận đăng kí báo danh cuối cùng, sau khi đã đăng kí danh sách đệ tử tham chiến thì trong các trận đấu sau này sẽ không thể gia tăng hoặc hoán đổi đệ tử.

Phất Lan Đức chạy lại: “Hả, tại sao các ngươi chạy đến cái góc này để làm gì?”

Bị các đệ tử nhìn với ánh mắt bất thiện, Phất Lan Đức có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: “Được, vậy ở chỗ này đi. Công tác báo danh đã được làm tốt rồi, chỉ đợi đến lúc cử hành nghi thức khai mạc thôi. Các ngươi hãy lên tinh thần đi nào, không được đánh mất thể diện của Sử Lai Khắc học viện chúng ta. Các ngươi chính là đội ngũ sẽ trở thành quán quân.”

“Quán quân? Cóc ghẻ cũng muốn làm quán quân?” Đang nói đến đây thì một giọng nói không chút hảo ý từ bên cạnh truyền đến.

Đám đệ tử của Sử Lai Khắc học viện đang đầy một bụng bực tức, đột nhiên nghe thấy âm thanh đó, liền hung hăng đến phương hướng phát ra tiếng nói đó nhìn tới.

Đó là một đội ngũ đang đi tới gần bọn họ, vừa quay lại nhìn thì thấy thật trùng hợp, trong đội ngũ này có vài người mà Sử Lai Khắc bát quái từng biết qua, đúng là những kẻ mà lúc trước bọn họ gặp tại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm trong khi đi tìm đệ tam hồn hoàn, những đệ tử của Thương Huy học viện.

Vẫn như trước là bộ hồn sư bào màu nguyệt bạch, bên trên vai áo còn có hai chữ Thương Huy màu xanh, chỉ có điều bất đồng là lần này trên đồng phục của bọn họ còn có những trang sức màu bạc lóng lánh, nhìn qua càng thêm rực rỡ...

“Ngươi nói ai là cóc ghẻ?” Người thứ nhất bước ra ngoài chính là Thái Long.

Một gã thanh niên nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, sắc mặt có chút trắng bệch, vóc người cao gầy, trong đôi mắt nhỏ có vẻ tiểu nhân, tràn đầy khinh thường : “ Ai mặc cái bộ trang phục vàng vàng pha màu xanh biêng biếc thì chính là nói người đó. Đúng, ta xem trên đầu các ngươi còn thiếu cái nón xanh nữa, nếu mà có thêm thì mới thật sự là hoàn mỹ.”

“Lão tử sẽ cho ngươi biết ai là con cóc” Thái Long nắm chặt tay đứng phắt lại, tính tình hắn cũng không phải tốt lắm, bị đối phương kích như vậy, sao có thể nhẫn nhịn được.

“Thái Long, quay lại” Thanh âm của Đường Tam vang lên, Thái Long vừa vung nắm tay đến giữa không trung liền phải dừng lại, quay đầu nhìn về phía Đường Tam : “ Tam thiếu gia, ta......”

“ Aiii” Đế Thiên An thở dài, nói : “ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, muốn đánh nhua ở nơi này còn không phải bị loại trừ sau. Đúng là ngu, ài mà cũng không trách, tinh tinh mà bị một đám chó cắn cũng bị điên thôi”

“Ngươi nói ai là chó?” Người của Thương Huy học viện không chút hàm dưỡng, trong nháy mắt liền xông tới, khí thế bức người, nhìn qua cũng có vài phần thực lực.

Mọi người của Thương Huy học viện vô cùng giận giữ, đúng lúc này thì một âm thanh trầm ổn vang lên: “Các ngươi làm gì vậy?”

Nghe thấy âm thanh đó, trên nét mặt của những đệ tử Thương Huy học viện trở nên cung kính, nhanh chóng tách sang hai bên, từ phía sau lưng bọn họ, một lão giả ước chừng sáu mươi tuổi đang đi tới, cũng mặc trên người một bộ trang phục hồn sư màu nguyệt bạch, chỉ là trên trang phục có thêu những sợi chỉ vàng óng ánh.

Phất Lan Đức vốn đang ở một bên lạnh lùng bàng quan, mắt nhìn thấy người này, không khỏi giật mình một cái.

Mã Hồng Tuấn ngoác mồm cười lớn: “Kìa, chủ nhân của đám chó con này tới rồi kìa, ngươi mau mang những con tiểu cẩu này đi mau đi, đừng ở chỗ này sủa loạn lên nữa, vạn nhất lại tùy tiện phóng uế ra một góc nào đó thì sẽ làm bẩn cái sân này mất.”

Ngoài sự liệu của mọi người Sử Lai Khắc học viện chính là lão giả đó chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mã Hồng Tuấn một cái, cũng không có hành động gì, ngược lại trầm giọng quát: “Đi.”

Nói xong lập tức xoay người hướng đến khu vực nghỉ ngơi, những đệ tử của Thương Huy học viện quay mặt nhìn nhau, nhưng cũng không ai dám nói gì nữa, trái lại còn mau chóng theo sau.

Mập mạp ha ha cười nói:" Chủ nhân quả nhiên không giống, rất biết nghe lời.”

‘Được rồi, mập mạp.” Phất Lan Đức trừng mắt nhìn Mã Hồng Tuấn một cái, rồi nhìn lảo già kia, nói : “Không ngờ lão già này lại đến Thương Huy học viện, xem ra lần này tư chất của đệ tử Thương Huy học viện hẳn khá lắm. Chẳng lẽ bị thẹn như vừa rồi mà không phát tác gì, tu dưỡng tăng tiến vậy sao?”

Mã Hồng Tuấn vội vàng tiến sát đến người Phất Lan Đức, vội hỏi: “Sư phụ, lão đầu vừa rồi là ai? Ngài cũng biết à?”

Phất Lan Đức vuốt cằm nói:" Cái lão già này, vũ hồn của hắn hết sức đặc thù, là một loại vũ hồn hữu hình vô chất, có thể sinh ra các loại huyễn cảnh, khiến người khác bị lạc trong huyễn cảnh đó, nếu như hắn làm thật lực, đủ để sinh ra huyễn cảnh khiến đối thủ tự hại mà chết, chúng ta gọi hắn là Vũ hồn Vi Tàn Mộng.”

“Lão già này cực kì âm độc, các ngươi đừng nhìn bề ngoài mà cho rằng hắn không có động tĩnh gì, kỳ thật sẽ báo thù các ngươi sau đó, mấy người các ngươi cũng cẩn thận một chút cho ta. Lúc trước hồn lực của hắn đã hơn sáu mươi cấp, bây giờ sợ rằng đã ngoài bảy mươi cấp rồi.”

Huyễn cảnh? Có vũ hồn như vậy sao? Sử Lai Khắc thất quái đồng thời cả kinh, trong đầu đang tự hỏi làm thế nào để đối kháng lại đây, nhưng tất cả đều là những vẻ mặt mờ mịt.

Mở miệng chính là một gã thanh niên nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, người này trước kia bọn Đường Tam không có gặp qua, sắc mặt có chút trắng bệch, vóc người cao gầy, trong đôi mắt nhỏ có vẻ tiểu nhân, tràn đầy vẻ khinh thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK