Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như đúng như suy tính của mình, đây chính là trời cũng giúp bản thân à, chỉ cần Tiêu Vũ Đình ở trong tay của Kỳ Thánh, như vậy tính mạng hai ả tiện nhân này còn chạy ư?

“ Độc Cô Mạc hắn làm sao ở đây?” Lạc Lâu hai người nghi hoặc, từ miệng Lâm Thủy Dao biết được nàng bị lừa hôn, bây giờ thấy chính chủ đi ra làm hai người không rõ, hơn nữa hai Thủ Mộ Nhân xuất hiện không thấy Mộ Dung Diệp càng làm cho hai người ngưng trọng lên.

“Ngươi là người hay ma?” Lâm Thủy Dao nấp sau lưng Thiên Trạch hốt hoảng hỏi.

“Thủy Dao, nàng đừng sợ. Thủy Dao, nàng nghe ta nói, ta là người không phải ma. Ba năm này, ta vẫn luôn ở sau Mặc Trì điện, bế quan khổ luyện Kỳ Lân Ty, hôm nay vừa mới xuất quan. Cho nên, cho nên lập tức qua đây tìm nàng” Độc Cô Mạc giải thích.

Lời hắn rơi xuống cũng làm cho đám người hiểu ra.

“Lừa gạt, tên lừa gạt nhà ngươi”Lâm Thủy Dao nghe đến cái tên này ba năm nay trốn sau Mặc Trì điện, sợ ma tâm lý không cánh mà bay, rút sau hông đoản kiếm dậm chân có tâm muốn giết người.

“Thủy Dao, ta biết ta có lỗi với nàng, nhưng quả thực ta không còn cách nào, muốn luyện thành Kỳ Lân Ty, nhất định phải là đồng tử thân.Nàng không biết, ba năm trước khi nhìn nàng đi vào Cốc Tử mộ, trong lòng ta đau khổ dằn vặt biết bao.”

Độc Cô Mạc đem một tay lên, cam đoan thề thốt : “Nhưng ta đảm bảo với nàng, từ nay về sau ta nhất định sẽ bồi thường cho nàng trăm lần, ngàn lần. Không để cho nàng chịu ủy khuất nào”

“Dối trá” Lâm Thủy Dao làm sao mà nghe lọt tai được : “Hôm nay ta không giết ngươi không được”

Nhưng nàng vừa động thân đã bị cản lại.

“ Thủy Dao vốn xinh như hoa như ngọc, đánh nhau lở như bị thương một cái không phải là để ta đau lòng ư?” Thiên Trạch kéo tay nàng vào lòng cười nói : “ về phần hắn cứ để ta thay nàng xử lý là được”

Lâm Thủy Dao yên lặng để Thiên Trạch ôm ấp, có chút xấu hổ lẫn ngượng ngùng.

“ Ngươi! chính là Đạo Thánh” nhìn trong lòng nữ nhân rơi vào lòng nam nhân khác, Độc Cô Mạc như muốn tức điên lên, chất vấn : “ ngươi đoạt nữ nhân kẻ khác, đúng là không hiểu lễ giáo”

Lâm Thủy Dao giận mắng : “ có ngươi mới không hiểu lễ giáo”

Thiên Trạch đem Lâm Thủy Dao thả ra, đi đến trước : “ Thủy Dao đến đáp ứng xem mắt, cũng chưa nói sẽ gả cho ngươi, ngươi lại mở miệng nói nữ nhân của mình.”

Lời vừa dứt, Thiên Trạch đã cướp đến trước người Độc Cô Mạc.

Độc Cô Mạc đang phẫn hận thấy kẻ địch xuất hiện phía trước, không nói một lời một quyền xuất ra.

“ Phanh!!!”

Một quyền của Độc Cô Mạc bị Thiên Trạch một tay cản lại, khí kình lan tỏa.

“ Giun dế!” Thiên Trạch khinh thường, tay còn lại xuất quyền...

Quyền kình bá đạo, nắm tay hóa kim sắc quang mang, khí kình muốn nghẹt thở ép thổi dạt không khí xung quanh ra.

Độc Cô Mạc thất sắc, vội vận khí chống đở.

“ Ầm!”

Chỉ một quyền, Độc Cô Mạc bị đánh trượt dài trên thông đạo gần hai mươi mét, kình khí như phong bạo quét qua.

Một quyền này sử ra khiến cho đám người lặng im.

Thắng thua cũng phân ra chỉ dưới một quyền, Độc Cô Mạc lại không tiếp được một quyền, thụ lấy một quyền kia mà phun một ngụm máu.

“ Ngươi!” Độc Cô Mạc tràn đầy khó tin khi cảm nhận được cánh tay như muốn gảy, hắn đã đạt đến Kỳ Lân Ti tầng tám vậy mà không đở được một đòn của kẻ kia.

“ Này.... cũng quá mạnh đi” Lạc Thời Thu mặc dù biết Thiên Trạch rất cường, nhưng chính mắt thấy hắn ra tay cũng bị rung động.

Hắn sở tu Kỳ Lân Ti nên từ miệng Độc Cô Mạc càng rõ hắn bế quan 3 năm đi ra hẳn đạt đến tầng thứ 8 Kỳ Lân Ti nhập Tự Tại Địa Cảnh, luận thực lực mà nói Độc Cô Mạc cũng không có hơn hắn bao nhiêu là bao?

Kỳ Lân Ti Thần Công vang danh giang hồ, dù chưa đại thành đao kiếm bình thường có thể dùng nhục thể cản lại, hơn nữa lực mạnh vô cùng.

Kỳ Lân thế gia chính bằng thần công này mà ngàn năm qua vẫn đứng vững trong Mộ Vương Thành cùng trung nguyên chi địa.

“ Không hổ là nam nhân ta chọn!” Lâm Thủy Dao nhìn càng hài lòng, nam nhân mình càng mạnh mẽ càng ưu tú càng chứng minh quyết định của nàng là sáng suốt thế nào.

“ Độc Cô Mạc tám tầng Kỳ Lân Ti cũng không đánh lại hắn, cho dù là đại thành cũng không biết! bây giờ hai ta thế yếu, phải nhanh trở về hội họp với thiếu thành chủ” vốn định lao lên đem Hàn Thiên Lạc chế trụ, Sở phu nhân cũng bị một quyền này giữ lại, trong chốc lát đại não phân tích.

Thiên Trạch lại như ảo ảnh dời hình xuất hiện trước Độc Cô Mạc, huy cước.

Một cước này đem Độc Cô Mạc đá trượt đến trước đám người Lâm Thủy Dao.

Sở Vân Khê nhìn thấy Độc Cô Mạc khổ sở vận quyền chống đở lấy Thiên Trạch, vội vả nhảy đến ứng cứu.

“ Cẩn thận” Hàn Thiên Lạc, Lâm Thủy Dao thấy thế vội hô lên.

Thiên Trạch không một chút để ý, đưa tay nghênh đón.

Sở Vân Khê hữu thủ chụp đến bị cản lại, độc công tràn ra bị kim sắc chi khí cản lại.

Lúc này, Độc Cô Mạc cũng đã dừng lại, nhưng hắn bị khí tràng của Thiên Trạch ép buộc phải vận khí so công lực.

Ba người lâm vào giằng co nội lực, nhất thời đem xung quanh khí tràng kéo lên.

Lâm Thủy Dao đám người muốn hổ trợ nhưng khí tràng quá cường liệt, một khi đi vào liền bị luồng khí của ba người đã thương.

“Ầm!!”

Giằng co nội lực một mức kéo dài, qua đi chừng năm phút, đột ngột khí tràng Thiên Trạch tăng mạnh, mạnh mẽ đem hai luồng nội lực kia ép bại, kình khí bạo tạc hình thành phong bạo quét qua.

“ Phốc!” Sở Vân Khê cùng Độc Cô Mạc văng về hai nơi đập lên thành tường, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“ Y một người độc đấu Sở phu nhân cùng Độc Cô Mạc, nội công thật cao thâm dọa người” Lâu Mãn Phong bị khí kình đẩy nhẹ nữa bước chân, thấy được Thiên Trạch không chút hề hận chậm rãi phiêu bồng xuống đất, mặc dù đả phán đoán được y thực lực vượt trên đám người, cũng không nhịn được tán thưởng.

“Đúng là hạng ghê gớm mà” Lạc Thời Thu thì nghĩ như vậy.

Lâm Thủy Dao cướp đến chổ Thiên Trạch : “ chàng không sao chứ?”

“ Hạng giun dế mà thôi có gì chứ” Thiên Trạch khinh thường nói.

Độc Cô Mạc bị nội thương lại thấy một màn phía trước từ thể xác đến tinh thần đều bị đả thương, phẫn hận nhưng không nói ra lời.

“ Sở phu nhân, bà chỉ cần thả mẹ ta. Chúng ta sẽ không nguy hại tính mạnh bà” Hàn Thiên Lạc lúc này cướp đến, hướng Sở Vân Khê nói.

“ Thả mẹ ngươi, ha ha ha “ Sở Vân Khê cười lớn lên một tràng, tay ôm ngực tựa như nghe được chuyện gì đáng cười nhất một dạng, lại nói : “ thả mẹ ngươi? Kẻ đáng chết nhất chính là mẹ ngươi”

“ Ta hận không thể chém ả thành ngàn mảnh. Nếu không có ả tiện nhân mẹ ngươi. Tất cả chuyện này sẽ không xảy ra. Đứa con gái tội nghiệp của ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ nhiễm bệnh mà chết.”

“Đều là mẹ ngươi, đều là mẹ ngươi.”

“Đều là mẹ ngươi ả tiện nhân đó.”

Nhìn Sở phu nhân phát tiết oán hận lên mẹ mình, Hàn Thiên Lạc không rõ ân oán đời trước thế nào, có điều nàng không ngờ bà ta còn có một đứa con gái, nhịn không được mà hỏi: “ bà còn một đứa con gái”

Sở phu nhân đại não bất giác nhớ lại đứa con gái chết non của mình, thương cảm : “ nếu nó chưa chết, chắc nó cũng cỡ ngươi”

Bất quá lại nhớ đến con gái chết là do ai mà ra, giận giữ lại mắng : “ đều là mẹ ngươi ả tiện nhân đó”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK