Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch thông qua rà soát cũng đã biết được mấy lời kia là đúng, Vệ Thiên Ưng là kẻ tham tài, gần nhất hắn thua lỗ 30 vạn lượng đánh kèo hắn chết ở Đại Lương thua lỗ, bí thế tham một ít công quỹ, để lấp vào hắn cần một lượng tài phú để bổ vào đó.

Mà hắn mua Khổng Tước Đồ giả lo sợ phát hiện mà thanh trừng, cho nên hắn mới để cho thủ hạ dưới trướng phân đà đà chủ Công Tôn Tĩnh thay hắn mời bán Khổng Tước Đồ, thứ này ra không ít kẻ chịu xuất huyết mà mua.

Kịch tình Trường Sinh Kiếm trong Công Tôn Tĩnh cũng nói, có thể tiến kia mật đạo không ra một tay chi số, Bạch Ngọc Kinh khẳng định bị đầu tiên hoài nghi, bởi trước khi chính thức giao dịch y từng có mặt và rời đi.

Vệ Thiên Ưng nếu muốn được đến mọi người tiền tài, mượn đao giết người khẳng định là tốt nhất, huống chi kia mấy người đều mang ý xấu, thoáng trêu chọc, còn không phải cho nhau tàn sát cục diện.

Nhưng một khâu then chốt đó là lấy Khổng Tước Đồ, Vệ Thiên Ưng liền chọn người ra tay là Viên Tử Hà.

Bởi nàng ta xinh đẹp có thể tiếp cận Bạch Ngọc Kinh, hơn nữa thích hợp thời điểm, còn có thể cấp này một đòn trí mạng người.

Chờ những người này đều chết sạch, sở hữu tiền tài còn không phải về hắn đoạt được, lại có Công Tôn Tĩnh làm người chịu tội thay, chẳng phải tẫn đến chỗ tốt.

Đồng dạng Công Tôn Tĩnh cũng có ý nghĩ như vậy, y trước hợp tác với Viên Tử Hà đợi thu lợi thì đẩy kẻ chết thay.

Về phần Viên Tử Hà thì lại càng cao minh, nàng móc nối cả hai bên lại muốn ăn trọn cả hai kẻ này, trước đẩy Công Tôn Tĩnh chết sau lại đẩy Vệ Bặc Ưng ra, bởi nàng nhận lệnh của Thanh Long lão đại đến nơi này quan sát, nàng cũng muốn mượn đao giết người.

Mà đứng sau màn che dấu Thanh Long lão đại lại chủ sự hết thảy, mượn Khổng Tước Đồ đẩy ra thanh lý sâu mọt, vừa thu tài chính lại hạn chế thế lực khác.

“ Cái chiêu mượn đao giết người này Thanh Long hội quả thật lão luyện mà ưa thích mà” Thiên Trạch cười nói.

Viên Tử Hà đáp : “ so với Đạo Thánh mà nói làm sao bằng được, một năm rưỡi nay Đạo Thánh dùng kế giương đông kích tây, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, gây lên chiến tích vang dội trên võ lâm”

Thiên Trạch không để ý, nói : “ ta sẽ không để ý đến chuyện này, cũng không cần Khổng Tước Đồ của nàng, nhưng nàng cần giúp ta một chuyện”

Viên Tử Hà cười nói : “ mời Đạo Thánh nói”

Thiên Trạch vung tay, hai bình lọ sứ nhỏ cấp đưa cho nàng : “ đây là hương vô hình vô sắc mùi vị, nàng trước khi tiếp cận Bạch Ngọc Kinh chỉ cần thả nó lên người, bình màu xanh là giải dược. Loại hương này trong một thời gian dài mới phát tác, ước lượng chừng nữa ngày, khi nàng dùng xong ta sẽ tự biết tìm đến”

Bạch Ngọc Kinh kẻ này Thiên Trạch đã tình nghi là Thanh Long lão đại, hiện giờ y cũng xuất hiện trong Phong Vân khách điếm càng tăng thêm khả năng. Lấy bản lĩnh của Thiên Trạch tất giết được y, nhưng động tĩnh quá lớn, ai biết còn có bao nhiêu ánh mắt theo dõi nữa đây.

Mà thông qua chút thủ đoạn dùng lên Viên Tử Hà thì khác, hắn đở tốn công sức hơn nhiều mà khống chế được kẻ này.

Thanh Long lão đại nếu như khống chế được, đây chính là đại trợ giúp cho Bách Việt, bởi tổ chức này cực kỳ hùng mạnh, khống chế được lão đại thì bọn thủ hạ không nghe lệnh ư?

Viên Tử Hà ánh mắt thốt lên quang mang, nói : “ Bạch Ngọc Kinh ư? Đạo Thánh lẽ nào là nhắm đến cây kiếm của anh ta rồi”

“ Ukm” Thiên Trạch trả lời, nói : “ nàng giúp ta thứ ta cần, ta trợ giúp nàng thanh lý môn hộ, nàng đồng ý không?”

Viên Tử Hà đáp : “ Đạo Thánh yên tâm Tử Hà nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, Tử Hà cảm tạ Đạo Thánh trợ giúp ”

Thiên Trạch gật đầu không nói lại khởi động cơ quan mật thất.

Viên Tử Hà hiểu ý bước ra ngoài.

Thời gian lại qua thêm năm tiếng, sắc trời đã tối dần.

Đêm.

Không có trăng sao, mây u ám, gió thổi mạnh.

Nhưng trong sân, đèn đuốc đang cháy sáng rực, còn có một bàn rượu được bày ra.
Trên cột cờ lập tức có một lá cờ lớn tung bay trong gió.

Trên lá cờ màu trắng như tuyết, có thêu một con rồng màu đen đang nhe răng múa vuốt, phảng phất như sắp đột mây bay đi mất!

Công Tôn Tĩnh đang cất tiếng ngâm nga nho nhỏ, vừa ngâm vừa uống, y bỗng đưa ly rượu lên, hướng về một cây dung lớn ngoài sân, cười cười nói : “Lâu nay đã nghe tiếng Miêu bang chủ tửu lượng như sông biển, đã đến rồi, sao còn không vào uống với nhau một ly?”

Trong tàng cây dung, lập tức có tiếng cười quái dị như chim cú vang lên, một cái bóng xẹt như tên lại, rớt xuống đất, nhẹ nhàng như một miếng bông gòn.

Người này mũi sư tử, miệng rộng, cả đầu tóc đỏ rực, bên tai có đeo ba cái vòng vàng, người vừa hạ xuống đất, vòng vàng không ngớt chạm nhau kêu tinh tang lên một trận, y chính là tổng thủ lãnh của Xích Phát bang một đại môn phái ở Tề quốc, Hỏa Diệm Thần Miêu Thiên Thiên.

Ánh mắt của y hình như cũng đang thiêu đốt như lửa, y nhìn chăm chú vào văn sĩ trung niên, trầm giọng mà hỏi: “Các hạ có phải là Công Tôn đường chủ của Thanh Long Hội?”

Công Tôn Tĩnh đứng bật dậy, ôm quyền nói: “Tại hạ là Công Tôn Tĩnh.”

Tiếng cười như chim cú của Miêu Thiên Thiên lại vang lên, y cười lớn nói: “Quả thật không hổ là nhân vật có hạng trong Thanh Long Hội, nhãn lực quả nhiên phi thường.”

Bỗng nghe có tiếng vó ngựa vang lên, như mưa rào không ngớt dồn dập chạy ào lại.

Cặp lông mày rậm đỏ như lửa của Miêu Thiên Thiên chau lại một cái, y nói: “Tiểu Trương Tam cũng đến, hắn không chậm tí nào.”

Vó ngựa bỗng ngưng bặt, một người đang cười sang sảng nói: “Lão đại Thanh Long Hội ước hẹn, trong giang hồ có ai còn dám chậm trễ?”

Tiếng cười không ngớt vang lên, một người nhảy qua tường vào, bộ áo chẽn một màu trắng như tuyết, đặc biệt còn để hở ngực ra, lộ một bộ ngực vạm vỡ rắn chắc, nhưng còn trắng trẻo hơn cả áo quần.

Miêu Thiên Thiên đưa ngón tay cái lên, cười ha hả nói: “Bạch Mã Tiểu Trương Tam giỏi thật, mấy năm không gặp, sao người càng lúc càng trẻ trung ra, càng lúc càng đẹp trai, lão Miêu ta đây mà có con gái, nhất định sẽ chọn ngươi làm rễ.”

Bạch Mã Tiểu Trương Tam hững hờ nói: “Ngươi mà có con gái, cũng chẳng có ai dám đụng vào.”

Miêu Thiên Thiên trừng mắt hỏi: “Tại sao?”

Bạch Mã Trương Tam nói: “Tôn dung các hạ như vậy, sinh con gái ra nhất định cũng không đẹp đến đâu.”

Miêu Thiên Thiên trừng mắt nhìn y, trừng cả nửa ngày mới nói: “Hôm nay chúng ta lại đây mua bán, có muốn đánh nhau cũng cần gì phải gấp lắm.”

Bạch Mã Trương Tam hỏi: “Còn muốn uống rượu thì sao?”

Miêu Thiên Thiên cười lớn nói: “Chuyện đó thì càng gấp càng tốt, lại đây, huynh đệ mình uống ba ly kính Công Tôn đường chủ trước nào.”

Công Tôn Tĩnh cười cười nói: “Tại hạ tửu lượng không khá, chi bằng để tại hạ kính ba vị trước một ly.”

Miêu Thiên Thiên chau mày hỏi: “ Ba vị?”

Bỗng nghe mái ngói đối diện có người cười nói: “Hà Đông Xích Phát, Hà Tây Bạch Mã đều đã lại rồi, Triệu mỗ làm sao dám chậm trễ?”

Miêu Thiên Thiên hỏi: “Thái Hành Triệu Nhất Đao?”

Y chẳng cần phải đợi người ta trả lời. Y đã thấy một thanh đao sáng rực như tuyết, một thanh khoái đao! Không có vỏ.

Thanh đao sáng như tuyết đang cắm vào dây thắt lưng màu đỏ của y.

Áo xanh, khăn bọc đầu xanh, dây thắt lưng đỏ còn hơn cả đầu tóc của Miêu Thiên
Thiên, tấu xảo đi đôi với thanh đao.

Triệu Nhất Đao đến cùng với Miêu Thiên Thiên đôi co được mười mấy câu, từ trấn ngoài lại có thêm một vị khách đến Phong Vân khách điếm.

Mặt mày trắng trẻo không có râu, mập mạp phì nộn, thở phò phò bước trong xe ra, còn chưa đi được ba bước, đã mệt muốn thở ồ ề như trâu.

Y là Châu Đại Thiếu của Vạn Kim Đường ở Châu Tô

Sau lưng Châu Đại Thiếu còn có một người mặc áo đen vừa cao vừa ốm, như cái bóng theo sát một bên, gương mặt vàng khè, cặp mắt sâu lõm vào, như một con ma bệnh, nhưng bước chân lại rất nhẹ nhàng lanh lẹn.

Y chính là Vệ Bặc Ưng, lưng y đeo một cặp gì đó lấp lánh màu bạc, nhìn kỹ thì ra đó là cặp Cô Hình Kiếm.

Cái thứ binh khí ngoại môn đó, không những khó luyện, mà còn chế tạo rất khó khăn, trong giang hồ những người sử dụng thứ binh khí này không nhiều lắm, sử dụng được thứ binh khí này, mười người đã có chín là cao thủ.

Dù chỉ là một trương bản đồ của Khổng Tước Linh nhưng sức hấp dẫn của nó với các thế lực tuyệt không nhỏ, không chỉ các thế lực trong nước Tống mà các thế lực lớn ngoại bang hay tin cũng cử người đến mua xuống.

Chẳng hạn như Thiên Hạ Hội, Độc Cô Thành, Ám Hà, La Võng, Minh Hà, Hắc Băng Đài, Ngô Xưởng, Hàn Xưởng, Chí Tôn Minh, Hải Sa Cung....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK