Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Triệu Ngọc Chân ánh mắt nhìn về huyễn cảnh không ngừng biến đổi xuân qu thu lại, cây cỏ nảy mầm sinh trường rồi héo khô bên trên là ngày đêm thay đổi, tay khẻ chuyển kia sư tử ảo ảnh hướng về một phương đập xuống, đồng thời hắn cũng nâng lên chuôi gỗ kiếm của mình thi triển đạo pháp.

Cùng Đế Thiên An chiến đấu một trận tranh giành tình nhân này hắn cũng muốn tham dự, khi hắn quyết hạ sơn xuống núi hắn không thể bỏ đi được Lý Hàn Y tình cảm, cũng muốn cùng nhân vật này so đấu.

Mặc dù từ lần trước kết quả đả biết rõ mình không phải là y đối thủ, nhưng hắn vẫn muốn chiến. Ba mươi năm một mực lên núi bị thế đạo trách nhiệm đè lên vai, nếu hiện giờ hắn còn như trước tiểu tiên nữ của hắn cũng bị người khác đào đi.

“Vô Lượng Kiếm trận, khởi” Triệu Ngọc Chân ngón trỏ phải ngón giữa khép lại, lớn giọng.

Đột nhiên không trung bỗng nhiên lại xuất hiện vô số kiếm gỗ đào, ùn ùn kéo đến, che khuất bầu trời quanh hắn, trong huyễn cảnh ngày đêm nhật nguyệt bên trên hiện ra, Triệu Ngọc Chân vươn tay bắt lấy trong đó một chuôi kiếm gỗ đào trên, mắt nhìn xuống mọi người, đúng như tiên nhân kia xuống thế.

“Kiếm đi” Triệu Ngọc Chân chợt quát lên, ia ùn ùn kéo đến kiếm gỗ đào hướng về phía Đế Thiên An vị trí Đông Diệt trấn thủ mà đi, còn đầu sư tử kia lại hướng về vị trí Hạ Chí mà đến.

Lý Hàn Y nằm ở một bên, nhìn đạp kiếm sắp trên không trung Triệu Ngọc Chân cùng với Đế Thiên An tràn cảnh, lại có chút ngây dại.

Năm đó nàng một kiếm vì bế quan dưỡng thương Triệu Ngọc Chân chặn lại Sát Phố Kiếm của Lôi Oanh, hơn nữa khi biết Lôi Oanh yêu mình , hướng phía hắn sử xuất một kiếm, nàng nói lúc nào Lôi Oanh có thể sử dụng tuyệt thế một kiếm sau, mới có tư cách tìm nàng.

Nàng không nghĩ tới mình câu nói đầu tiên để cho Lôi Oanh nhiều năm giam mình khổ tu, lần này xuống núi, một là vì thấy Lôi Oanh một mặt, hiểu một chút hắn bệnh thế cũng cũng vì năm đó mình nói lời nói xin lỗi, khuyên hiểu một chút Lôi Oanh.

Dẫu sao, năm đó nàng nhìn thấy là Triệu Ngọc Chân kiếm, yêu nhưng là Triệu Ngọc Chân người. Mà Triệu Ngọc Chân, liền là nàng chuyến này xuống núi một cái mục đích khác, nàng nguyên bổn định trăn trở Lôi Gia Bảo sau, liền lập tức đi núi Thanh Thành, chấm dứt một đoạn nhân duyên chưa dứt với hắn.

Dù muốn dù không nàng cũng phải thừa nhận một điều chính là nàng là nữ nhân của Đế Thiên An, thân thể cũng đả cho hắn, muốn kết thúc sở quẩn trong lòng mình, Triệu Ngọc Chân nhiều lần không để ý đến nàng vì sao nàng lại không cần mặc mủi như vậy chứ.

Ba trăm dặm bên ngoài, vẫn có trắng nhợt bào đạo nhân đang đang chạy như điên, đạo nhân kia râu tóc bạc phếu, nhưng vẫn mặt như quan ngọc, tại bình nguyên trên bôn tập nhanh, tựa như tiên nhân ngự phong vậy thần thái phấn chấn. Hắn nhìn về phía nam, thấy chỗ xa kia sáng mờ tung bay, kiếm khí mãnh liệt, lại hơi nhíu mày, hắn chính là Khâm Thiên Giám giam trưởng Tề Thiên Trần.

“ Khởi” Đế Thiên An quát lớn, tóc dài tung bay sau đó lao đến Triệu Ngọc Chân phát động thế công, đồng thời hai mươi ba phân thân cũng đồng loạt công kích.

“ Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh” vang dội như sấm rền thanh âm vang lên, đủ loại sắc màu hiện ra một quang cảnh diễm lệ hiện ra, mặt đất sập xuống đất đá bị thổi bay bởi một cơn phong bạo, trong không trung khói mù đủ sắc màu vô số thân kiếm từ đó tứ tung bay tán loạn ra.

Đến khi khói mù tán đi một cái hố sâu hoẵm hiện ra, thân ảnh Đế Thiên An trên người xuất hiện một vệt lổ thủng lớn, máu tươi đỏ như máu hiện ra, cả người khụy xuống Thiên Tịch Địa Hạ chống lấy giữ vững cho cơ thể mình không ngã, còn lơ lửng bên trên không trung là thân ảnh Đạo Kiếm Tiên .

Triệu Ngọc Chân trên tay một chuôi gỗ kiếm đào, trận phá thành còn thành công đem đối phương đả thương nhưng Triệu Ngọc Chân chẳng có một chút hưng phấn hay vui mừng nào, gương mặt có phần khó coi lên.

“ Đế Thiên An, xin lỗi, ta ta ta...?” Lý Hàn Y dò hỏi, ngữ khí trong đó có phần áy náy không thôi, thân ảnh xuất hiện bên dưới hố sâu nhìn về gương mặt trắng bệch chìm nổi văn tự yêu dị, tóc trăng tung bay trên đó.

“ Không cần nói, nàng là nữ nhân của ta, đừng quên ta còn bất tử chi thân, không một ai có thể giết được ta” Đế Thiên An ho ra một ngụm máu lần này máu tươi tuôn ra cũng không còn như hỏa diễm đỏ rực, mắt thường có thể thấy được nó ảm đạm so với trước kia nhiều.

Thì ra ngay khi Đế Thiên An cùng với Triệu Ngọc Chân sắp va chạm, thân ảnh của Lý Hàn Y đột nhiên xuất hiện chặn lấy trước hai người. Một người là mối tình đầu thiếu nữ một người là nam nhân của nàng, để cho nàng lâm vào khốn nhiễu cuối cùng không tự chủ được xông ra cản lại.

Chiến cuộc này là do nàng mà ra đây, bởi nàng biết kết quả cuối cùng người chết chỉ có Triệu Ngọc Chân mà thôi, Đế Thiên An bất tử thân thể không gì có thể giết chết được hắn.

Lý Hàn Y đột ngột lao ra để cho Triệu Ngọc Chân cùng Đế Thiên An bất ngờ, khi mà khí thế hai bên đả đẩy lên cực hạn không thể thu hồi lại được. Cuối cùng Đế Thiên An chấp nhận cắn trả, đem thân hình Lý Hàn Y che lấy đồng thời đón nhận luôn kiếm chiêu của Triệu Ngọc Chân.

Đế Thiên An đứng dậy, thân ảnh lại tung người di chuyển đến thân ảnh đả chết Tô Xương Hà gần đó, bàn tay kết ấn từ các đầu ngón tay tím sắc khí như sợi chỉ mỏng tỏa ra hướng về những cổ thân thể bên dưới dung nhập vào mi tâm.

Rồi trong ánh mắt kinh sợ của Lý Hàn Y và Triệu Ngọc Chân thấy được các sợi tím chỉ kia lại cuốn lấy hư ảnh trong suốt, hư ảnh này bị lôi ra sau đó như muốn vùng vẩy, cuối cùng bị những sợi tơ này không ngừng vặn xoắn xé rách, để lại một đường quang mang màu trắng hội nhập vào người Đế Thiên An.

Đột nhiên một đạo nhân trắng nhợt bào đạo râu tóc bạc phếu, nhưng mặt như quan ngọc, cầm một thanh phất trần xuất hiện trước người Đế Thiên An không xa, con mắt chứng kiến một màn này mà kinh sợ, y cất lời : “ công tử, bọn họ đả chết rồi, cần gì phải đuổi cùng diết tận”

Thiên Tịch phát ra nồng đậm sát khí xông tận trời xanh, khiến người sợ hãi sát khí, thân kiếm phát ra kiếm reo như u hồn lệ quỷ kêu gào.

“ Thanh kiếm này, đả giết bao nhiêu người” Tề Thiên Trần cả kinh, hắn đả thấy qua đệ nhất danh kiếm của Bắc Ly xong thanh kiếm đó so với thanh kiếm này mà nói còn thua xa rất nhiều.

“ Phốc” Đột nhiên đạo sĩ cả kinh, vội lùi ra sau mấy bước sắc mặt trắng bệch lập tức tay kết ấn thủ thế, rồi tay phất mạnh ra một ngọn hỏa diễm ở trong người bị đẩy ra , trong không khí bốc lên cháy khét rồi tiêu tán.

“ Chuyện của ta, ngươi cũng dám quán, còn không biết sống chết, ngươi cũng giống như đám người này” Nói xong tay hắn kết ấn, các sợi tử sắc sợi tơ xoắn mạnh đem linh hồn đám người này xoắn vở nát, từ bên trong quang ảnh trắng ngần toát ra rồi bị hắn thu hồi vào trong nội thiên địa của mình.

Tề Thiên Trần chứng kiến hai linh hồn ngạnh sanh tiêu thất bị xé vở kia, trong lòng cũng kinh sợ trước thủ đoạn của vị vô song công tử này. Nhìn đối phương lúc này ma văn chìm nổi, như ma thần giáng lâm nhân gian.

“ Công tử hảo thủ đoạn, Tề Thiên Trần lĩnh giáo”

Đế Thiên An cũng chẳng đếm xỉa gì hắn, mày chau lại thông qua Khôi Lỗi Thuật cải biến từ Âm Dương Gia công pháp, cộng thêm đôi nhãn lực của mình có thể đọc lấy ký ức của đối phương, rất nhanh hắn liền biết được không ít chuyện.

“ Tốt, tốt, tốt, dám đụng nữ nhân của ta, Đường môn, Tiêu thị hoàng tộc, Ám Hà, ta liền giết” Đế Thiên An nộ rên, từ người hắn khí tức lại bạo phát, trống rỗng không gian lại xuất hiện một thanh trường kiếm, đỏ như máu tươi yêu dị vô cùng,

Nhưng hắn rất nhanh lên tiếng, khi hắn nghe được từ miệng đối phương Tiêu thị hoàng tộc : “ công tử bớt…”

“ Âm ầm ầm” Chỉ thấy một đường kiếm khí kinh hồng theo tay Đế Thiên An khẻ lắc hướng về Tề Thiên Trần mà công kích, nhưng hắn thành công tránh được, để lại trên mặt đất một con mươn dài bị kiếm khí cày xới.

“ Nhiều một tiếng, ta liền giết, cút” Đế Thiên An cầm trên tay Thiên Tịch, thân ảnh trong nháy mắt đã đến trước người Triệu Ngọc Chân,trường kiếm chấn động kiếm minh không ngừng réo lên.

Đế Thiên An lớn giọng cất lời : “ đả ngươi không biết sống chết, trước ta diệt núi Thanh Thành, sau diệt Đường môn, Bắc Ly hoàng tộc, giết đến máu chảy thành sông, thây chất thành núi”

Triệu Ngọc Chân cầm trên tay Hoa Đào kiếm, giờ phút này nội tâm như sóng biển trùng điệp không cách nào yên lặng được,vũ lực mà Đế Thiên An bày ra để cho hắn kinh sợ, không chỉ giết người thể xác còn hủy diệt linh hồn, cho dù là hắn cũng không làm được.

“ Ngươi... ngươi... không thể như vậy” Lý Hàn Y cầm lên Thiết Mã Băng Hà, ánh mắt có phần lo lắng nhìn Đế Thiên An bây giờ trạng thái, nàng chưa bao giờ thấy được hắn bây giờ nộ khí. Hơn nữa thanh kiếm kia quá mức yêu tà, cả người giống như tẩu hỏa nhập ma dấu hiệu.

Tề Thiên Trần lúc này vội đến gần dùng Đạo gia truyền âm nhập mật : “ không tốt, ma kiếm đang ảnh hưởng thần trí, Lý Hàn Y, Triệu Ngọc Chân, một khi Đế Thiên An nhập ma thiên hạ này sinh linh đồ thán”

Hai người nghe xong gương mặt biến sắc, tay cầm vũ khí càng ngưng trọng hơn. Đế Thiên An bản lĩnh bọn họ rõ mồn một, cho dù Kiếm Tiên cũng có thể dể dàng giết, hắn có quá nhiều bí mật, vũ lực lại thông thiên nhục thân đao kiếm khó lòng tổn thương được, lại trên tay có ma kiếm kia, ai có thể cản lại được hắn.

“ Ngươi đứng lại, không được đi” Lý Hàn Y nhìn hắn xoay người cất bước rời đi, liền vội vả hô, nàng sợ một khi đi hắn chính là đem núi Thanh Thành, Đường môn, lẫn Bắc Ly giết thành máu chảy thành sông đây.

“Hừ” Đế Thiên An hừ một tiếng, thật dừng lại Thiên Tịch kiếm lượn lờ hồng quang chỉ về Lý Hàn Y : “ chuyện của ta không cần nàng quản, ta muốn giết người không ai cản được, chớ nhiều chuyện”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK