Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tổng cộng hai mươi mốt đội viên tham gia quyết tái đứng sừng sững trên sân rộng. Thời khắc bọn họ chờ đợi lâu nay cuối cùng đã tới.

Phiến sân rộng trước Giáo Hoàng Điện không nhỏ hơn chút nào so với sân thi đấu trước kia. Mặt sân hình vuông được lát bởi vô số tảng đá, nếu cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra từng hòn đá đều mang theo một tầng ánh sáng nhàn nhạt màu bạch ngọc.

Mặc dù không phải là ngọc thạch thật sự nhưng cũng không phải loại đá bình thường có thể so sánh. Từ đó có thể thấy được tài lực của Võ Hồn điện đáng sợ như thế nào?

Một nhóm người từ hai bên sườn Giáo Hoàng Điện đi ra, tổng cộng có mười hai vị Hồng Y giáo chủ địa vị chỉ thấp hơn Bạch Y giáo chủ chậm rãi đi tới. Bọn họ tiến tới trước cửa điện rồi đứng thành hai hàng hai bên, mỗi bên sáu người.

Một người đứng đầu hàng cao giọng nói: “Giáo Hoàng bệ hạ giá lâm”

“Vạn tuế, vạn tuế, vạn tuế” Ba tiếng hô to như trời long đất lở vang lên trên bầu trời Võ Hồn thành.

Đây không chỉ là thanh âm của bọn hộ điện kỵ sĩ đứng thành hai hàng chỉnh tề trên núi mà đồng thời cũng là của tất cả hồn sư đang đứng trong Võ Hồn thành không được tới Giáo Hoàng sơn hô lên.

Đối với bọn họ mà nói, Giáo Hoàng chính là tín ngưỡng cao nhất.
Cửa điện khổng lồ từ từ mở ra, biểu tượng trên hai cánh cửa lớn dần lệch khỏi quỹ đạo.

Ánh mắt mọi người đều không tự giác nhìn về phía sau hai cánh cửa đó. Cho dù là bảy tên đội viên của Võ Hồn điện chiến đội trống ngực lúc này cũng đã không ngừng đập nhanh hơn.

Dù là một thế hệ hoàng kim của Võ Hồn điện, bọn họ cũng chỉ được gặp qua Giáo Hoàng một lần khi nhận Tử Lục huân chương mà thôi.

Mang bộ lễ phục màu vàng chói từ đầu đến chân, đầu đội tử kim quan, tay cầm quyền trượng, Bỉ Bỉ Đông vẻ mặt uy nghiêm dẫn đầu đi ra khỏi Giáo Hoàng Điện.

Trên người nàng có một loại cảm giác hư ảo tựa hồ vô cùng to lớn khiến người ta phải kính ngưỡng.

Thậm chí cũng chẳng có người nào chú ý đến dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Ngay lúc này họ chỉ chú ý đến uy nghi của một đời Giáo Hoàng mà thôi.

Bộ lễ phục ánh kim cực kì phù hợp với thân thể, bảo quang huyễn lệ trên lễ phục lóe lên, mặt ngoài có hơn trăm khối bảo thạch gồm ba màu: hồng, lam, vàng.

Tử kim quan trên đỉnh đầu lại càng có vạn tia quang thải. Tất cả quang mang trong một khắc này chỉ ngưng tụ trên một người duy nhất, Giáo Hoàng Bỉ Bỉ Đông.

Trước cửa Giáo Hoàng Điện, toàn bộ mọi người đều quỳ một đầu gối xuống đất, hô to: “Tham kiến Giáo hoàng miện hạ”

Trong phút chốc hào khí bốc lên không cách nào hình dung ra được, thanh âm ầm ĩ vang lên khắp bốn phương tám hướng cũng không khỏi có cảm giác muốn quỳ xuống lễ bái.

Phía sau Bỉ Bỉ Đông có bốn người đi theo, trong đó có ba người mang lễ phục màu đỏ, tuy nhiên có điểm khác với của Hồng Y giáo chủ.

Lễ phục mầu đỏ trên người bọn họ khảm đầy vàng bạc vân lộ, nhất là trước ngực còn có một khối bảo thạch rất lớn, to cỡ nắm tay tràn ngập sự đẹp đẽ quý giá.

Đối với người bình thường, sự lộng lẫy này cũng chỉ là xa hoa mà thôi, nhưng với hồn sư mà nói, đó lại đại biểu cho quang vinh vô hạn, bởi vì bộ lễ phục này cũng chỉ có Phong Hào Đấu La mới có tư cách được mặc.

Hiển nhiên, ba người này có đủ tư cách này.

Một người đến từ Thất Bảo Lưu Ly Tông, Phong Hào Đấu La chín mươi sáu cấp Trần Tâm, được xưng là công kích cực mạnh Kiếm đấu la.

Ở hai bên, phía trái là một người toàn thân hiện lên thần thái hư ảo, mặc dù cũng mặc quần áo như vậy nhưng tướng mạo thì không ai thấy rõ lắm.

Về phần người kia, nhìn qua da tay trắng nộn như da trẻ em, tướng mạo đẹp đẽ khiến người ta có một cảm giác đặc thù. Nếu như không có một cái yết hầu trên cổ chắc chẳng ai cho rằng hắn là một nam nhân.

Cúc Đấu La cùng Quỷ Đấu La.

Có thể từ trong cửa chính Võ Hồn điện đi ra chỉ có ba loại người. Loại thứ nhất, đương nhiên là Giáo Goàng. Loại thứ hai, chính là dùng thực lực để chứng minh địa vị của mình, Phong Hào Đấu La. Mà loại thứ ba chính là Võ Hồn Điện trưởng lão.

Trừ bỏ ba loại người này, dù là Bạch Kim giáo chủ hay đế vương của đế quốc cũng không có tư cách ra bằng cửa chính.

Người thứ tư cùng đứng với ba gã Phong Hào Đấu La hiển nhiên không có thực lực Phong Hào Đấu La.

Nhưng hắn cũng từ cửa chính đi ra chứng tỏ thân phận của mình, Võ Hồn điện trưởng lão. Chuẩn xác mà nói là, danh dự trưởng lão, đúng là Thất Bảo Lưu Ly Tông tông chủ, Trữ Phong Trí.

Vốn Độc Cô Bác cũng có tư cách đứng trong đó nhưng hắn lại không muốn, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh ba người Hoàng Kim Thiết tam giác.

Lúc này trên phiến sân rộng cũng chỉ còn có bảy người Sử Lai Khắc học viện là chưa quỳ xuống. Cho dù là bảy người của Thần Phong học viện lúc này cũng đã đặt một đầu gối xuống sân.

Đùa, Bỉ Bỉ Đông bị hắn ăn đến xương cốt không còn, sáu nữ còn lại đều là nữ nhân của hắn, bắt tỷ muội của mình quỳ lễ, cái này cũng có thể, có điều là ở trong phòng riêng đám tỷ muội giao lưu tình cảm với nhau.

Mặc dù không có quy định nào bắt hồn sư khi gặp Giáo hoàng thì phải quỳ xuống nhưng việc làm của Sử Lai Khắc lúc này, không ngờ lại vô cùng khác người.

Ánh mắt Bỉ Bỉ Đông trực tiếp rơi trên người bảy người này, tất cả những người khác trong Võ Hồn điện đều bị cảnh tượng trước mặt khiến họ không khỏi trợn to cả hai mắt.

Ngay lúc này, trước người Bỉ Bỉ Đông, một đóm hỏa diễm rực rở trống rỗng hiện ra, sau đó trong nháy mắt bành trướng lên, một thân ảnh nam tử xuất hiện, cả người tím vàng y phục bao phủ, hoa lệ trường y từ người tỏa ra cổ xưa tôn quý khí chất.

Thân ảnh hiện ra làm cho đám người bên cạnh của Bỉ Bỉ Đông biến sắc, nhưng khi nhìn rõ là ai, đám người cũng thu hồi lại sắc mặt, nhất là Cúc Đấu La và Quỷ Đấu La thần sắc bên trong còn hiện lên sợ hãi.

“ Người này là ai? Có thể đứng bên cạnh Giáo Hoàng bệ hạ, y lẻ nào chính là Long Đế” không ít kẻ bên dưới thầm hô lên khi thấy được thân ảnh kia.

“ Là hắn” Hồ Liệt Na thốt hô lên, khi thấy được cái thân ảnh nam tử đứng bên cạnh Giáo Hoàng điện hạ.

Người nam tử kia, nàng từng gặp một lần, không bao giờ quên được y, không chỉ nàng mà Tà Nguyệt, Diễm cùng bốn thành viên còn lại trong đội cũng chấn kinh, bọn họ vạn lần không ngờ, nam tử kia y chính là kẻ mấy ngày trước gây ra cơn địa chấn ở Vũ Hồn thành.

“Lớn mật, dám bất kính với Giáo Hoàng đại...” Một vị Hồng Y giáo chủ bạo nộ khiển trách, nhưng khi nhìn rõ là ai, liền nuốt một ngụm nước bọt.

Ngay sau đó con mắt hắn mở lớn, cả người thất kinh, trong cơ thể một ngọn hỏa diễm quỷ dị xuất hiện, trong nháy mắt đem cơ thể hắn thiêu đốt, còn chưa cho hắn phản ứng, cấp tốc bộc phát.

“ Tê” Những người gần đó hít một ngụm khí lạnh nhìn một trong các hồng y giáo chủ nháy mắt đả bị đốt cháy không còn sót lại gì, không chỉ còn lại một ngọn hỏa diễm rực rở ở vị trí kia.

“ Tên khốn kiếp” Tiểu Vũ nhìn trên đài cao thân ảnh Đế Thiên An, chân dẫm mạnh lên cái bàn chân của nam tử duy nhất trong đội mình, tay véo mạnh lấy tai hắn.

Năm xưa nàng bị Giáo Hoàng điện tập kích, xém mất mạng, Bỉ Bỉ Đông cũng là người tham dự ở bên trong đó, có thể nói cùng nàng có thâm thù đại hận, nhưng cuối cùng lại bị cái tên kia lấy mỹ danh trả thù cho nàng, kéo lên giường biến thành tỷ muội.

“ Đồ tồi” Chu Trúc Thanh cũng không kém gì, đem tay niết lấy eo hắn.

Bọn người Đường Tam nhìn dung mạo nam tử đứng trên đài cùng với Bỉ Bỉ Đông, rồi lại đưa mắt nhìn nam tử ở bên mà thở dài, nếu bọn họ không phải là người trực tiếp cùng y chung đụng, ai có thể ngờ được chứ.

Nam tử duy nhất của chiến đội Sử Lai Khắc, từ người tỏa ra căng tràn sức sống, phóng đãng phong lưu.

Nhưng người ở trên kia lại khác, khí tức cao quý tràn đầy uy nghiêm thần thánh, không ai dám bất kính lẫn sinh ra tâm tư phản kháng người kia. Cường đại, uy nghiêm, tôn quý.

Trữ Phong Trí nhìn nam tử trên kia, ánh mắt vội thu hồi, khi đôi mắt kia quét qua, hắn trong lòng lại sinh ra sợ hãi, hoàn toàn khác biệt với những lần hắn gặp gỡ cái tên đem con gái mình ăn sạch sẻ khi còn chưa trưởng thành.

Giờ đây y giống như chí cao quân vương tồn tại, mà hắn giống như tầng lớp dưới đáy khi gặp phải quân vương.

“ Bắt đầu đi” Đế Thiên An nhỏ giọng nói.

Bỉ Bỉ Đông quyền trượng trong tay hơi phất lên: “Tất cả hãy bình thân”

Mọi người đang quỳ xuống lúc này mới động thân đứng dậy, trong lòng đối với vị nam tử kia tò mò lẫn kinh sợ, một trong Hồng Y giáo chủ chết trong chốc lát, mà Giáo Hoàng bên cạnh không có quá nhiều phản ứng, cũng làm cho bọn họ khiếp sợ lẫn chấn động.

Sau khi đem Bỉ Bỉ Đông điều giáo hoan ái ba ngày, hắn cũng đem kết giới mở ra, khi lồng phòng hộ biến mất, đám cường giả của Vũ Hồn Điện lập tức xông vào.

Nhưng còn chưa làm được trò trống gì, đả bị hắn miểu sát, khí thế đè ép không kẻ nào có thể thoát ly được. Sau khi bị ăn hành SML ra, đám này chỉ có thể bé ngoan thành thật, việc Giáo Hoàng của họ bị làm nhục mắt điếc tai ngơ, xem như không biết, không thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK