Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thất thần trong giây lát, Lạc Thời Thu biết rõ tình thế nguy hiểm như thế nào, lập tức tỉnh táo lại hai tay nắm lấy sợi dây thừng, dùng lực mà giật mạnh mà lên.

Theo lực đạo của Lạc Thời Thu, Lâu Mãn Phong cả người lộn một vòng trong không trung sau đó thuận lợi nhảy đến gần mặt đất bên bờ hồ.

“ Đây!!!” Lạc Thời Thu và Lâu Mãn Phong trong sát na ngắn ngủi kinh hô một tiếng.

Khi mà giờ phút này, đầu cự mãng to lớn phía dưới xuất hiện một cái thân ảnh.

Nhìn một cái bọn họ cũng sững sốt không kém, cái nam tử này hết sức đặc biệc. Một đầu tóc xanh trong đêm như ngọn lửa bốc cháy, đặc biệc nhất đó là đôi song đồng yêu dị của hắn ta, giống như màu tóc nổi bậc đôi mắt kia như sao trời phát sáng trong đêm vậy.

Còn nữa, y phục của y hết sức khác lạ. Hoàn toàn không phải là trung nguyên nhân sĩ mặc lấy. Phần ngực để trần, bên dưới lại là mặc váy quần màu xám đen, tại đó trên không ít hoa văn họa tiết độc đáo.

“ Ầm!!!”

Vang dội thanh âm phát lên, đầu cự mãng kết thành băng tinh từ bên dưới nước phóng lên trên cao, còn chưa bị đóng băng hết cơ thể theo trọng lượng rơi xuống hàn đâm bên dưới, khiến cho mặt nước dậy sóng trắng xóa bọt nước hiện ra.

Động tĩnh này cũng cắt ngang đi sự thất thần của Lạc Lâu hai người, để cho bọn họ tỉnh lại, dời mắt nhìn một chút lại đảo mắt nhìn qua nam tử bí ẩn đột ngột xuất hiện, cả hai đồng thời rút ra binh khí đề phòng.

“ Tại hạ Công mộ phái Lâu Mãn Phong, không biết huynh đài là?” Lâu Mãn Phong nhanh chóng trấn định lại, cất lời dò hỏi,

Lạc Thời Thu cũng ôm quyền thi lễ : “ Tại hạ Công mộ phái, Lạc Thời Thu”

“Phương nam chi địa Thập Vạn Đại Sơn, Đế Thiên An” Đế Thiên An chậm rãi đáp.

Lâu Mãn Phong cùng Lạc Thời Thu ánh mắt liếc về nhau ngầm trao đổi, từ ngoại hình bọn họ có thể đoán ra được nam tử này không phải là trung nguyên nhân sĩ. Giờ đây từ miệng hắn nói càng rõ ràng hơn.

“ Thập Vạn Đại Sơn là phương nam trung nguyên, nơi này là Cốc Tử Mộ một trong những Kỳ Mộ trong thiên hạ trung nguyên. Có vào không ra, Đế Thiên An huynh đến nơi này không biết là…” Lâu Mãn Phong lấp lửng nói, tiếp tục dò xét người này.

Đế Thiên An đáp : “ hứng thú nhất thời, ta chỉ muốn đại khai nhãn giới xem thử chín tòa mộ địa danh chấn trung nguyên võ lâm có như lời đồn hay không? Đồng thời nghe nói Mộ phái không ít mỹ nhân xinh đẹp, muốn xem một chút”

“ Đại khai nhãn giới, xem mỹ nhân” Lạc Thời Thu lẩm bẩm, ánh mắt nhìn về nam tử phía trước bớt đi mấy phần cảnh giác.

Lâu Mãn Phong thu lại quạt xếp, cười hỏi : “ Đế Thiên An huynh là muốn theo chúng ta vào Cốc Tử Mộ.”

Nhất câu kiến huyết trực tiếp đi thẳng vào chủ đề, Đế Thiên An cũng không vòng vo gật đầu đồng ý với lời của y, nói : “ Không sai! Hai ngươi là Công mộ phái hiển nhiên đối với cơ quan bên trong am hiểu, ta giúp các ngươi lấy Lệnh Phá Mộ, các ngươi giúp ta mở mang một chút Cốc Tử Mộ đặc sắc”

“ Làm sao chúng ta tin lời ngươi là thật” Lạc Thời Thu lên tiếng, lời của kẻ này có thể tin được hay sao chứ? Ai biết hắn còn có ý đồ khác hay không?

Đế Thiên An cũng không dây dưa nữa, đáp : “ tin hay không thì tùy các ngươi, ta cũng có ép các ngươi đâu?”

Nhất thời Lạc Lâu hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên tin tưởng người nam tử từ tái ngoại này hay không?

“ Thời Thu, lúc nãy cậu đã thấy dưới nước là quái vật gì chưa?” Trầm mặc một lát, Lâu Mãn Phong hỏi sang chuyện khác.

“ Ta thấy dáng vẻ của nó” Lạc Thời Thu đem tay gãi đầu cố nhớ lại hình ảnh của đầu quái vật vừa rồi.

Đang định nói tiếp liền bị Đế Thiên An ở gần chen lời : “ Cự Mãng”

“ Đúng! Đúng là Cự Mãng” Lạc Thời Thu bồi tiếp.

Lâu Mãn Phong nói : “ nhưng trong Luyện Mộ chúng ta đã mấy trăm lần, các trưởng lão trước giờ chưa từng nói đến có Cự Mãng”

“Đích thực không giống lắm với lời các sư phụ nói. Có điều nó lại đến cứ giết nó là được” Lạc Thời Thu lên tiếng.

Hiện giờ Cốc Tử mộ bên dưới hoàn toàn khác với những gì trưởng bối trong phái đã nói với bọn họ trước khi xông mộ. Nhưng những con quái vật rắn lớn này không phải là trọng điểm quan tâm của cả hai. Cái bọn họ lo lắng lẫn đề phòng, nếu có chính là ở bên cạnh mình Đế Thiên An.

“ Ba vị thiếu hiệp, người trong mộ không sống thì chết. Bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đó” Thanh âm của Sở Vân Khuê từ trên cao vọng xuống, trong hang động u ám ngân vang đến tai ba người.

“ Đa tạ ý tốt của Sở phu nhân, người Công Mộ không sợ sống chết. Không phải chỉ vài con rắn nhỏ thôi sao. Đợi bổn thiếu gia giết chết nó, sẽ luộc thịt làm đồ ăn khuya” Lạc Thời Thu không một chút sợ hãi, dõng dạc mười phần tự tin đáp.

“ Hừ! Cứng miệng, vậy bổn tọa sẽ chờ nhận thi thể của các ngươi” Sở Vân Khuê ngồi trên bục đá hừ lạnh một tiếng, cất lời châm chọc.

Bên dưới chỉ là một cái bẫy dành cho hai tên Công Mộ mà thôi, nhưng có phần ngoài ý muốn là có thêm một nam tử từ dị tộc theo sau. Nhưng một khi cả ba ở bên dưới, sớm muộn gì cũng bỏ mạng mà thôi.

Cùng thời gian một nơi khác, Mộ Vương Thành bên ngoài, một nhóm người ngay trông đêm từ cổng thành mà ra. Nhóm người này đa phần đều mặc lấy màu đen y phục, gương mặt ai nấy đều mang theo một tấm mặt nạ quỷ.

Tuy nhiên chỉ được một lúc liền dừng lại theo người dẫn đầu ghìm cương ngựa, theo ánh mắt của hắn nhìn liền thấy vô số đèn lồng từ bên trong thành bay vào trời đêm.

Cẩm bào y phục hoa quý, khác với những người khác hắn mang một tấm mặt nạ chỉ che đậy một nửa dung mạo. Một bên da thịt hé lộ ra tuấn lãng khôi ngô, một bên lại bị cái mặt quỷ quái che đi.

Hắn chính là người cầm đầu nhóm người, cũng là thiếu thành chủ Mộ Vương Thành, con trai duy nhất hiện giờ của Mộ Dung Hiển- Mộ Dung Diệp

Mộ Dung Diệp ngự mã nhìn xuống một tên thuộc hạ cầm lấy một cái đèn lồng đỏ đến, cất lời hỏi : “ tại sao có nhiều thánh đăng bay lên như vậy?”

“ Khởi bẩm thiếu thành chủ, các cô nương trong Mộ Vương Thành, biết ngài tối nay rời thành. Nên bọn họ thả đèn trời, hi vọng ngài sớm ngày trở về.” tên thuộc hạ cung kính quỳ lễ, hai tay dâng lồng đèn lên.

Thân làm người thừa kế duy nhất của Mộ Dung thị, nếu không có bất trắc gì hắn chính là người thừa kế Mộ vương chi vị, lại thân trẻ tuổi võ công cao cường chưa lập gia thất. Có tiền có địa vị lại có thực lực và dung mạo, không quá ngạc nhiên khi các nữ tử trong thành đem lòng ái mộ Mộ Dung Diệp.

Đối với câu trả lời của thuộc hạ, lẫn các cô gái trong thành làm ra hành động, Mộ Dung Diệp không quá ngạc nhiên, cái hắn hứng thú chính là cái lồng đèn trên tay thuộc hạ đem đến, hỏi : “ Ngươi không phải cô nương, sao cũng cầm đèn?”

“ Thánh đăng này là Anh Tuyết công chúa tặng ngài. Mộ vương dặn dò tiểu nhân phải mời thiếu thành chủ đích thân thả đèn”

Anh Tuyết công chúa đối với Mộ Dung Diệp si mê, chuyện này không phải là chuyện bí mật gì. Bản thân Mộ Dung Diệp lại càng rõ ràng hơn, quan sát một cái rồi đem tay bắt lên đèn, nhưng hắn cũng không thả mà trả về tên thuộc hạ : “ ngươi thay ta thả nó đi”

“ Chuyện này… Anh Tuyết công chúa là viên minh châu trên tay đương kim thánh thượng.”

Mộ Dung Diệp cũng không để ý thuộc hạ khó xử thế nào, cũng không nghĩ đến chuyện Anh Tuyết công chúa thương tâm khi biết tin hay không? Hắn quay đầu nhìn về phương hướng Mộ Vương Thành, cất lời : “ phụ hoàng, nhi thần Mộ Dung Diệp sẽ không để người thất vọng đâu.”

Cũng bất kể lồng đèn có được thuộc hạ thả hay không, Mộ Dung Diệp lập tức dục ngựa chạy vội đi, lớn tiếng nói : “Truyền lệnh Sở phu nhân tổng mộ sứ Cốc Tử mộ. Theo kế hoạch mà làm, kẻ nào trái lệnh xử tử”

“ Vâng!!” Tên thuộc hạ đem đèn lồng thả ra, cung kính đáp một tiếng.

Khác với Lạc Thời Thu và Lâu Mãn Phong hai người, Mộ Dung Diệp là thiếu thành chủ của Mộ Vương Thành. Hắn biết chính xác vị trí của Cốc Tử mộ mà đi vào, khi đã đến Cốc Tử mộ liền chọn một chỗ chờ thuộc hạ thông tri cho Sở Vân Khuê đến.

“ Keng!!” Trường kiếm ra vỏ, mủi kiếm chạm đến mặt đá phát lên một tiếng đinh tai kèm với hoa lửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK