Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên giết người vô số, từng lấy một người địch vạn người, giết lui Nam Quyết quân đội suốt hai ngàn người, giết được cả cái quân đội rét lạnh tâm khiếp đảm, phát điên tháo chạy.

Thất phu giận dữ, đổ máu năm bước.

Thiên tử giận dữ, phục thi triệu.

Như vậy Kiếm Tiên giận dữ chứ ?

Có Kiếm Tiên giận dữ, từng dẫn khắp núi phồn hoa vô số.

Cũng có Kiếm Tiên giận dữ, đưa đến đầy trời tiếng sấm phong vũ.

Mà có một vị Kiếm Tiên giận dữ, có thể vượt mười ngàn quân, giết ngàn giáp.

Hắn kiếm liền tên Phá Quân, thiên hạ danh kiếm thứ năm, hắn từng cầm kiếm này đối trận Nam Quyết đại quân, lấy một người địch vạn người, cuối cùng giết đối phương suốt hai ngàn người sau, Nam Quyết đại quân rốt cuộc lòng quân tán loạn, tháo chạy mà chạy.

Trận chiến ấy sau, Nam Quyết binh sĩ ngửi kỳ danh như gặp quỷ thần, rối rít tránh lui. Nhưng mà hắn nhưng cũng không là cái gì nhân nghĩa hiệp sĩ, giết Nam Quyết đại quân cũng không phải là vì Bắc Ly giang sơn xã tắc, chỉ là bởi vì Nam Quyết quân đội đạp ngựa lúc tới, đã quấy rầy hắn giấc trưa.

Mười hai năm trước, Bách Hiểu Đường bình thiên hạ Tứ Đại Ma Đầu. Ma giáo giáo chủ Diệp Đỉnh Thiên đứng hàng đệ nhât, còn lại ba nhân trung, có Ám Hà đệ nhất sát thủ Chấp Tán Quỷ, đã chết Thiên Khải tiền nhậm Đại Tổng Quản Trọc Thanh công công, còn dư lại một cái liền là Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên.

Hắn cùng ba người kia bất đồng, Nộ Kiếm Tiên ma, ma tại hắn chẳng phân biệt được chánh tà, chẳng phân biệt được thật là ác, chỉ cần hắn muốn giết người, thì sẽ giết, toàn bằng người nhất thời nổi dậy, không đạo lý chút nào có thể nói, vô luận là chánh đạo còn là tà phái, thấy hắn cũng chỉ có thể xa xa né tránh.

Cho nên giang hồ gọi là Nộ Kiếm Tiên, cũng có người len lén kêu hắn ma Kiếm Tiên. Nhưng bọn họ chỉ dám gọi phía sau mà thôi.

Nộ Kiếm Tiên Nhan Chiến Thiên.

Vô luận là huy Kinh Cự Đao Minh Hầu đi cũng là một vị tiền bối võ công lộ số, lấy tức giận nuôi binh, dùng tức giận dụng binh, thậm chí Tô Xương Ly cự kiếm bay lên không, vốn là là Phá Quân kiếm hàng bắt chước. Tại như vậy một người trước mặt "Minh Hầu Nộ Sát Nhân" năm chữ, cơ hồ là được một chuyện tiếu lâm.

Nộ Kiếm Tiên vào thành tin tức đã truyền khắp cả cái Tuyết Nguyệt Thành, dân chúng trong thành không một ai dám cản đường vị này bước chân. Một đường y cất bước đi đến, hướng đi chính là Vụ Vũ Hiên.

Lúc này bên dưới Vụ Vụ Hiên, con phố dưới một người mặc màu đen áo khoác, đội nón lá người đang xách một chuôi cự kiếm đi bên này từ từ đi tới. Con phố vốn đông đúc người tụ tập gần Vụ Hiên đả không còn, không một ai dám cản đường vị kiếm khách này.

Người này mặc dù đi rất chậm, nhưng là tiến một bước, đối với mấy người bọn họ cảm giác bị áp bách nhưng càng ngày càng mạnh. Không ít người dân hộc máu, kiếm minh run rẩy, trên các nóc nhà các Chu Võng thành viên liên tục di chuyển, lẫn các trưởng lão Tuyết Nguyệt thành đều lần lượt di chuyển đến Hạ Quan thành.

“ Người này thật mạnh” Lôi Vô Kiệt nuốt một ngụm nước miếng ngồi trên các trên nhìn xuống nam tử bên dưới.

Tư Không Trường Phong cười ha hả đi đến, hắn cũng thu được Chu Võng tình báo, cầm trường thương đi đến gần lan can, cười nói : “ khách quý, khách quý, thật không ngờ hôm nay Bách Hoa Hội lại hấp dẫn ngươi đến à.”

“ Tạ Uyên” Nhan Chiến Thiên đứng dưới đường ngước nhìn lên trên thấy được Tư Không Trường Phong cùng thư sinh, hắn làm sao không nhận ra được Tạ Uyên, cũng không ngờ được y sẻ xuất hiện ở nơi này.

“Chiến Thiên huynh, đả lâu không gặp” Tạ Uyên cười nói.

Nhan Chiến Thiên đemtrong tay cự kiếm cắm vào trong đất, tay phải chợt nắm chuôi kiếm. Chuôi kiếm chỗ nhất thời kiếm khí giàn giụa, hắn chợt rút kiếm ra, bốn phía thổ địa ầm ầm nổ tung, thân kiếm hàn quang chợt hiện, thân kiếm chung quanh như có huyết quang quấn quanh.

"Phá Quân Kiếm, thiên hạ danh kiếm đứng hàng thứ năm, được gọi là vương phách kiếm." Tiêu Sắt than nhẹ.

“ Chờ đả, Nhan Chiến Thiên” Tư Không Trường Phong vội hô lên, hắn là sợ tên điên này đánh nhau ở đây, không khéo Bách Hoa Hội cũng xong.

Căn cứ giang hồ truyền thuyết, Nộ Kiếm Tiên kiếm chiêu chỉ có ba thức, thức thứ nhất mạng Giận Rút Kiếm. Hắn rút kiếm thời điểm, liền là hắn xuất kiếm thời điểm, trung gian cũng sẽ không có bất kỳ do dự.

Nhan Chiến Thiên nhất thời nhảy lên một cái, quăng lên trong tay phá quân cự kiếm, hướng về phía trên lầu bổ dọc xuống.

Giận dữ rút kiếm sau giận dữ kiếm chém.

Chỉ thấy một cái bóng ảnh lóe lên, còn cướp trước người Tư Không Trường Phong, hai luồng tím biếc nhận gạt chéo, phá đi kiếm khí đầy giận giữ của Nhan Chiến Thiên, trên không trung thân ảnh Đế Thiên An hiện ra cùng với y giằng co lấy.

Cuối cùng hình thành một cơn sóng kình, phong bạo cuống lên đem đẩy lùi đám người ở nơi này trượt đi một hồi. Một kích giao thủ Đế Thiên An tung người nhảy về đỉnh lầu trên, Nhan Chiến Thiên trở về mặt đất bên dưới.

“ Thiên hạ vô song, Đế Thiên An” Nhan Chiến Thiên nhìn nam tử tuấn lãng, đi chân trần đạp lên sàn gỗ, ngực trần lỏa lồ, hai tay vươn vấn máu tím khí nhận, hắn chưa từng gặp Đế Thiên An nhưng ngoại hình bắt mắt của y hắn cũng nghe được, nhất là tấm lưng trần in huynh thần thú màu tím vàng uy vũ đưa lưng về hắn.

“ Sai rồi” Đế Thiên An nói.

Nhan Chiến Thiên mày chau lại, hỏi : “ sai”

Đế Thiên An xoay người lại thu lấy khí nhận : “ thế gian người như rồng như phượng, trên đời chỉ có một Đế Thiên An, Mỹ Nam Phái môn chủ, ta nhớ được ta giới thiệu bản thân mình rõ ràng lắm mà, sao đến miệng ngươi lại thiếu nhiều như vậy. Đầu năm nay ra giang hồ tin tức thật kém như vậy sao?”

Đám người xung quanh cũng ngẩn người lên khi nghe được lời nói của y. Mặc dù bọn họ biết Đế Thiên An tính cách có chút kỳ quặc khác người, không theo lối thường có thể phỏng đoản được. Nhưng giờ gặp thế gian Nộ Kiếm Tiên, từng là ngũ đại ma đầu trong, hai người gặp mặt lại có kỳ hoa như vậy câu thoại.

Đế Thiên An lại nói : “ ngươi đến tìm ta so kiếm”

“ Đúng vậy” Nhan Chiến Thiên thừa nhận.

Đế Thiên An gật gù, đáp : “ được, nhưng mà nơi này cảnh đẹp ý thơ, cùng tên không hiểu phong tình như ngươi chém chém đánh dánh thật mất phong nhã. Không khéo lại làm cho không ít cô nương kinh sợ, đổi cái địa điểm thế nào”

Nhan Chiến Thiên lại đem trường kiếm giơ lên, trong mắt hắn đám người ở đây chết sống chẳng một chút can hệ gì, lần nữa tung người nhảy lên kiếm cũng đã chém xuống.

Nhưng là Đế Thiên An ngón tay nhẹ nhàng vươn ra, trường kiếm Thừa Ảnh và Hàm Quang lập tức bị hắn hấp đến tay, nhưng không có đem kiếm mang ra khỏi vỏ, sau đó thân ảnh quỷ mị xuất hiện bên cạnh Nhan Chiến Thiên một kiếm hung hăn quất ngang.

"Thật là nhanh." Tiêu Sắt hơi khẽ cau mày.

Nhan Chiến Thiên quát lên một tiếng lớn, dùng sức hất một cái đem cự kiếm đở được thanh kiếm kia. Cả thân ảnh lần nữa bị đánh rơi xuống mặt đất, cả người trượt lùi trên mặt phố.

Nhan Chiến Thiên tràn đầy ý giận, nhìn thân ảnh nam tử kia cũng đả rời khỏi lâu các, chân trần đạp xuống mặt đất. Đem kiếm giơ lên, trong nháy mắt thiên hạ như có sấm vang lên.

"Cái này thì là Nhan Chiến Thiên tức giận lúc thịnh nhất bộ dáng, hồi lâu chưa từng gặp được." Tạ Tuyên trong mắt tinh quang đại thịnh, lại lộ ra ít có vẻ kích động, lại nói: "Coi chừng, so với sấm càng rung động tức giận!"

"Xuất kiếm!" Nhan Chiến Thiên giận quát một tiếng, quăng lên Phá Quân Kiếm, chợt nện xuống.

Giận kiếm thức thức thứ hai, Nhất Kiếm Nộ Trảm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK