Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lập tức, theo những sợi Thiên Tằm Ti bị siết, âm binh hai tay liền bị trói chặt về sau khó mà cụ cựa chỉ có thể đứng yên một chỗ.

Âm binh bị khống chết không còn cách nào ngăn cản Lạc Thời Thu được, mà kẻ khiển rối phía sau đành nhìn Lạc Thời Thu tung người nhảy qua.

Lạc Thời Thu không bị ngăn cản, đạp xích mà qua, một đường đến được tường thành thẳng đến đại môn bị phong bế. Đưa mắt quan sát một cái, lấy ra từ trong người Phá Mộ Lệnh trực tiếp đặt lên cửa lớn, tại cửa trên có cơ quan mở ra.

Chìa khóa cơ quan không gì khác chính là Phá Mộ Lệnh. Theo Lạc Thời Thu khởi động, cơ quan chậm rãi vận chuyển, cánh cửa lớn mở vào. Tại lối dẫn vào bên trong, lại có thêm năm cái âm binh khô lâu khác đứng chốt chặn.

“Ta trong bóng tối thắp sáng cô đăng ngàn năm không tắt, từ đó ta phụng sự vong linh, không có triệu hoán, ta mãi ngụ ở lòng đất, cắt đứt với thế gian, không có thân xác đã chết đó, ta một lòng thủ hộ lập lời thề ngàn năm, ta là thị vệ của mộ địa này, môn nhân của vong linh. Ta là người thủ mộ, ta là hoạt tử nhân”

Thanh âm vang vọng, hơn nữa toàn bộ thành trì cũng có thể nghe được, đặc biệt dọa người, nghe qua là một cái giọng nam. Kết hợp với mấy cái con mắt bốc lên lam quang âm binh, kẻ yếu vía chỉ sợ mà không nhịn được bước chân.

“Không tệ lắm, Lạc Lạc người nhà nàng còn thần côn lừa gạt không kém ta đâu.” Đế Thiên An cười nói.

“.........” Đám người nghe xong im lặng, trực tiếp bó tay rồi.

Hàn Thiên Lạc nhẹ mắng : “ Có chàng mới thần côn lừa gạt”

“Công mộ không trộm, phá hưởng công thành.”Lạc Thời Thu cùng Lâu Mãn Phong nhìn nhau một cái đi đến trước vài bước, chắp tay thi lễ cùng hô.

“Các người là ngươi Công Mộ? Có chứng cứ gì?” Đạo kia ngữ khí đột nhiên có chút giật mình, cất lời dò hỏi nghi vấn.

Lạc Thời Thu nghe xong trực tiếp nâng Hàn Huyết Cổ Kiếm ném, cắm đến phía trước một âm binh: “ talà thiếu chủ Lạc gia có Hàn Huyết Cổ Kiếm tổ truyền Lạc gia có thể làm chứng”

Lời Lạc Thời Thu vừa dứt, một tràng tiếng bước chân vang lên, năm người cả thay hai nữ ba nam chậm đi ra, y phục mặc giống nhau tựa như dân du mục, năm người này là Hàn thị tộc nhân, đảm nhiệm Thủ Hộ Sứ tầng cơ quan kinh thành này.

Dẫn đầu, đi ở trung tâm vị trí cũng là Thủ Hộ Sứ trưởng là Hàn Thiên Ngạo, ngoài ra hắn còn là bá phụ của Hàn Thiên Lạc, huynh trưởng của Hàn Thiên Khiếu.

Hàn Thiên Ngạo đi đến nơi cắm Hàn Huyết Cổ Kiếm, sau đó rút lên quan sát một phen, sau đó quỳ xuống hai tay dâng kiếm mà nói rằng :

“Hàn Thiết đại mộ người thủ mộ đời thứ ba mươi mốt, Hàn Thiên Ngạo cùng tộc nhân, cung nghênh thiếu chủ cùng tổ đường Lạc gia ”

Bốn người khác đồng dạng theo Hàn Thiên Ngạo trăm miệng một lời.

“ Vào thôi!” Đế Thiên An trái ôm phải ấp mà đi vào bên trong.

Đợi cho thiếu chủ Lạc gia thu lại Hàn Huyết Cổ Kiếm, Hàn Thiên Ngạo cũng đứng dậy mội tay vỗ về vai Lạc Thời Thu, tán thưởng : “ tổ đường đúng là nhân tài lớp lớp, thật đáng mừng, đáng mừng.”

Khách sáo qua đi Hàn Thiên Ngạo vào chính đề : “ theo quy định tổ truyền Phá Mộ Lệnh mở ra đại môn Hàn Thiết cổ thành, hai phái Công Thủ không được tàn sát lẫn nhau, nhưng Phá Mộ Lệnh của Hàn Thiết đại mộ các vị phải tự tìm”

“ Vậy thì làm phiền tiền bối chỉ đường dẫn lối” Lạc Thời Thu nói

Hàn Thiên Ngạo đáp : “ được, Mộ thiếu mời đi lối này”

Dưới sự dẫn đường của Hàn Thiên Ngạo nhóm người Đế Thiên An thẳng đi vào bên trong, khi đi vào bọn họ đều thấy được trong cổ thành, tại tường thành mặt trong lại phân thành các ô đồng đều kích cỡ không sai biệc, tại bên trong là những cái thi thể chỉ còn trơ xương khoát trên vải mục.

Lâm Thủy Dao trước giờ rất sợ mấy thứ quỷ quái, nhìn một cái liền sợ hãi, trực tiếp đem tay ôm lấy Đế Thiên An không chịu đi. Đế Thiên An không đi Hàn Thiên Lạc cũng dừng bước, nhóm người cũng đình chỉ.

Hàn Thiên Ngạo nhìn Lâm Thủy Dao sợ hãi nhắm mắt, cũng rõ lý do vì sao, lên giếng giải thích : “ chư vị! tổ tiên Hàn thị chúng ta vốn là dị tộc tái ngoại, sau đó giao tính mạng cho tổ sư Mộ phái là Lạc gia, Hàn thị chúng tôi đời đời kiếp kiếp trấn thủ Hàn Thiết Mộ đã ngàn năm, những thứ này đều là di cốt tổ tiên trong gia tộc”

Lâm Thủy Dao hỏi lấy : “ Vậy các người có thể tự do ra ngoài hay không?”

“Ai, chúng ta chỉ có thể vào không thể ra.” Hàn Thiên Ngạo thở dài, tiếp tục nói: “cứ cách năm mươi năm, gia tộc sẽ phái một nhóm người tới thủ mộ, cuối cùng cũng sẽ chết ở chỗ này, cứ tuần hoàn như thế”

Hàn Thiên Lạc nghe xong mà thương cảm, nói : “ vậy trong thời gian này, các người chính là thông qua các thùng gỗ từ người dân Cổ Kiều đem vào sao?”

Hàn Thiên Khiếu gật đầu, xoay người nhìn xuống dòng nước đang chảy dưới cầu, theo ánh mắt hắn nhìn là sáu cái thùng gỗ mà đêm qua người dân Cổ Kiều chuẩn bị, ngoài ra còn thêm ba cái thùng gỗ lớn của Lạc Thời Thu bọn họ cũng có mặt ở nơi đây.

“Tổ tiên có ước định với người dân Cổ Kiều thôn ngoại mộ, cứ mười lăm hàng tháng thôn dân sẽ đem những thùng gỗ này, để lương thực đồ dùng vào trong, lợi dụng dòng nước thả trôi vào đây. Cách này đã duy trì cả ngàn năm nay, không nghĩ đến bị các vị phát hiện ra” Hàn Thiên Khiếu chậm rãi nói.

“ Nếu như chúng ta vẫn ở trong thùng gỗ, có phải là được chuyển ở trong này luôn rồi không. Cần gì phải đợi bên ngoài kia suốt một đêm chứ” Lạc Thời Thu tràn đầy bất đắc dĩ hối hận sau không ở luôn trong thùng gỗ.

“ Quả thật!” Lạc Thời Văn cười nói : “ không nghĩ đến, các vị cũng thông qua đó mà phát hiện ra chúng ta. Nếu ta đoán không lầm các vị cũng là thông qua đường này mà đi vào”

Hàn Thiên Ngạo năm người gật đầu, hắn lại nói : “ các vị binh phát hai đường đi vào Hàn Thiết cổ thành, quả thật chúng ta cũng không nghĩ đến được. Không biết là vị anh kiệt nào phát hiện ra được?”

“ Vẫn là đại lừa gạt thông minh, đều không ngoài sở liệu. ” Lâm Thủy Dao tự hào nói

Đế Thiên An cười cười không đáp, quay sang cầm tay Thiên Lạc dắt đến trước Hàn Thiên Ngạo cười nói : “ ta thấy ông dung mạo có vài nét mà người ta quen, không biết ông có quen gì với Hàn Thiên Khiếu hay không?”

Nhắc đến cha mình, Hàn Thiên Lạc nâng lên nhãn thần gắt gao nhìn về người nam nhân phía trước, ánh mắt bên trong tràn đầy chờ mong.

“Thiên Khiếu là tam đệ của ta, lẽ nào ngươi biết hắn?” Hàn Thiên Ngạo có chút giật mình, trước thừa nhận sau lại hỏi, ngừng một lát lại nói : “ năm đó ta được phái đến thủ hộ Hàn Thiết mộ, hắn được phải đi thủ hộ Cốc Tử mộ. Các người đem Phá Mộ Lệnh của Cốc Tử mộ chắc gặp được tam đệ của ta nó thế nào rồi”

Nghe được hắn hỏi như vậy, đám ngươi Lạc Thời Thu đều tự ăn ý im lặng nhìn về Hàn Thiên Lạc, rất nhanh bọn họ thấy nàng vội quỳ gối xuống.

“ Thiên Lạc chính là con gái bất hiếu của ông ấy” Hàn Thiên Lạc ưu thương mà nói, nước mắt lại không nhịn được mà ngấn ra.

Hàn Thiên Ngạo cùng Hàn Nhược Sương nghe được vui mừng, không nghĩ đến bọn họ có thể tại nơi này gặp được thân thích, đi đến gần Hàn Thiên Lạc cúi người đến đứa cháu mình, bọn họ cũng thật không ngờ được.

“Con và mẫu thân con đi khắp nơi tìm phần mộ tổ tiên Hàn gia, chính là để ông ấy có thể nhập thổ yên nghĩ nơi quê nhà tổ tiên”

Nghe được lời này, chút vui mừng của Hàn Thiên Ngạo liền không cánh mà bay, hoang mang mà nói : “ con nói gì cơ? Thiên Khiếu nó....”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK