Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hóa ra trong không ít rương chồng chất trong bảo thất, bên trong không có tài bảo mà là y phục chỉnh tề, xem qua thì thấy đó là những phục sức thông thường của các lữ quán, thủ công và chất liệu không thấy có gì đặc sắc.

Không cần nói cũng biết đây là để Dương Tố dùng khi khẩn cấp đào vong nhằm che mắt người khác. Đúng là dụng tâm chuẩn bị thật chu đáo.

“ Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?” lại thấy toàn bộ tài bảo bị hút vào cái giới chỉ kia, Phó Quân Sước không kìm được hỏi.

Thiên Trạch nói : “ nàng muốn hỏi vì sao cái giới chỉ bé nhỏ lại có thể chứa được nhiều thứ như vậy à”

“ Ukm” Phó Quân Sước gật đầu.

Thiên Trạch trả lời : “ nói dễ hiểu nó là một cái không gian giới chỉ, không phải cái giới chỉ bình thường”

Phó Quân Sước cau mày không rõ nói : “ Không gian giới chỉ”

Thiên Trạch nói: “ Bên trong có thể chứa đựng cùng lấy ra đồ vật, nhưng chỉ là vật chết. Bí mật này chỉ có người nhà của ta mới tiết lộ, nàng là tương lai vương phi của ta, cho nên ta mới nói cho nàng biết”

Phó Quân Sước bối rối lẫn thẹn : “ ai, ai là ngươi tương lai vương phi”

“Ha ha” Thiên Trạch cười lên : “ Quân Sước, nàng cược thua, cũng nên thực hiện, trừ khi nàng không chịu giữ lời hứa”

Phó Quân Sước mặt đỏ lên, thầm mắng cái tên này, năm lần bảy lượt gọi tên của nàng dù cả hai nhận thức chưa đủ một ngày, chỉ là nàng lại đối với hắn không có bài xích như nàng tưởng, có lẽ là do hắn cứu mình hai lần chăng?

Bây giờ nghe hắn nhắc đến chuyện cá cược, phương tâm thiếu nữ lại dâng lên, vừa thẹn vừa giận vừa xấu hổ lại có mong chờ.

“Vậy để ta chủ động vậy” Thiên Trạch nói xong đem tay bắt eo của Phó Quân Sước, sau đó hướng đôi môi đỏ kia hôn xuống.

Phó Quân Sước nhịp tim đập nhanh hơn, nàng muốn tránh đi nhưng lại muốn chờ đợi nụ hôn kia, cảm xúc ngổn ngang.

“ Ngô!” trong ngắn ngủi nàng thốt lên, cả người như điện giật, tê dại xúc cảm truyền lên đại não, chưa bao giờ có được khác biệc cảm xúc hiện ra, nhất thời để nàng thất thố không biết làm sao.

Thiên Trạch công thành chiếm đất, đầu lưỡi đã tuôn vào bên trong bắt lấy cái lưỡi mềm mại của nàng mà quấn quýt, tiêu hồn xúc cảm nhanh hưởng thụ.

Phó Quân Sước thất thố liền bị Thiên Trạch hôn lấy, chờ nàng tỉnh táo được muốn thoát ra thì không thể, cả người đã bị Thiên Trạch ôm giữ, đầu lưỡi quấn quýt khiến cho cảm xúc tiêu hồn kia không ngừng truyền lên, lấn át đi lý trí.

Cơ thể nàng như kiến bò, nóng rang, máu huyết cũng lưu thông nhanh hơn, xuân tâm bắt đầu kéo lên.

Phó Quân Sước từ trước đến nay trừ sư tôn Phó Thải Lâm và hai đứa con nuôi mới nhận ra, thì chưa từng cùng nam nhân nào gần gủi, dù thiên tính lãnh ngạo vẫn là một cái nữ nhân.

Mà giờ này nữ tử đang bị Thiên Trạch tình trường lão luyện dẫn dắt, bị hắn hôn cho thần hồn điên đảo không có đường ra, mơ mơ hồ hồ bị hắn dắt dắt lúc nào không hay, tâm trí bị cảm xúc tiêu hồn kia nhấn chìm.

Liền sau đó không lâu, Phó Quân Sước y phục mỗi lúc mỗi thiếu đi mà Thiên Trạch cũng không khác gì.

Một khung xa hoa giường ngọc đã hiện ra, hai thân ảnh thấp thoáng trong đó.

Sau đó, một tiếng la thất thanh vang lên, nữ tính tràn đầy thống khổ, cả người Phó Quân Sước như con tôm luộc một dạng, đôi tay nắm thật chặt khi cảm nhận cơn đau đớn truyền lại.

“ Ngươi....” đau đớn để cho Phó Quân Sước thần trí tỉnh lại, nàng biết mình hiện giờ là thế nào, không nghĩ đến, cuối cùng mình lại cùng nam nhân này một chổ.

Chỉ là thần trí của nàng rất nhanh qua đi, theo Trường Sinh Giới Thần Lực xoa dịu đi thương thế, cơn đau mất đi thì nổi sung sướng khi da thịt tiếp xúc lại truyền về đại não, tiêu hồn cực lạc khiến cho Phó Quân Sước bị trầm mê.

Thanh âm truyền khắp căn thạch thất này, từ to đến nhỏ từ nhỏ đến to....

Thời gian như nước, xuân tình một đêm nhanh qua.

Ngày mới đã bắt đầu nhưng Dương Công Bảo Khố dưới không có ngày đêm, nơi này quanh năm tối tăm, và chỉ khi cơ quan khởi động đi các đèn đuốc được cơ quan thắp sáng mới chiếu được u ám nơi này.

Chổ của Thiên Trạch cũng đồng dạng, tại ánh đuốc chiếu sáng, bóng ánh của khung giường ngọc và dải lụa như được kéo dài hơn, in đậm trên nền đá.

Giường ngọc trên không chỉ còn Phó Quân Sước và Thiên Trạch, thêm một cái thân ảnh xích lõa nữ tử khác.

Diễm Linh Cơ mặt đầy hàm xuân tràn đầy phong tình mị ý, giờ phút này nàng tràn đầy câu dẫn dụ người, bất cứ nam nhân nào thấy được cũng khó mà chống cự được sự hấp dẫn kia.

Nàng khẽ ngân nga vài tiếng, lười biếng nằm bên cạnh xích lõa nam nhân, các đầu ngón tay vuốt ve lấy da thịt bên cạnh, cảm nhận được các thớ cơ săn chắc cùng ẩn tàng lực lượng sâu trong đó.

“ Ôn nhu như nước, nhiệt tình như lửa, bảo bối của ta đúng là khiến ta vui thích” Thiên Trạch nằm bên cảnh, cả người thư sướng sau khi cùng mỹ nhân ân ái.

“Nhiệt tình như lửa ư, so với chủ nhân Linh Cơ làm sao bằng được, ngày thường thương hoa tiếc ngọc cho lắm, nhưng khi đến là vùi hoa dập liễu, may mắn lần này có thêm Phó tỷ tỷ, bằng không Linh Cơ khó mà nhận được người thương yêu” Diễm Linh Cơ nhỏ nhẹ nói, ngữ khí như tình nhân âu yếm trách móc.

“ Cái này ai bảo bảo bối của ta mê người, dục hỏa của ta càng ngày càng thịnh, trước chỉ có vương hậu của ta đảm nhận chuyện ân sủng này, bây giờ không phải đã có thêm vương phi rồi sao?” Thiên Trạch cười nói : “ Quân Sước, nàng nói đúng không?”

Một bên đã tỉnh lại từ lâu nhưng ngại xấu hổ, Phó Quân Sước mặt đỏ hơn, thẹn mắng lấy : “ tên lưu manh”

Diễm Linh Cơ cười lên, nói : “ chủ nhân, người chỉ đánh cược hôn tỷ ấy thôi, làm sao lại còn ăn luôn cả tỷ ấy rồi”

Thiên Trạch cười nói : “ trước sau gì Quân Sước cũng là nữ nhân của ta, sớm một chút cùng nàng san sẻ một ít dục hỏa của ta.”

Nói xong, Thiên Trạch lại từ giới chỉ của mình lấy ra bốn món vật phẩm, nói: “ đây là trữ vật giới chỉ mà ta chuẩn bị cho nàng, dùng ý niệm câu thông, nàng tập luyện một chút sẽ thông thạo. Ngọc bội cùng giới chỉ tượng trưng cho thân phận nữ nhân ta, nó còn có thể gia tăng phòng hộ cho nàng, y phục đao kiếm không thương, về phần kiếm của nàng ta đã rèn lại, thêm vào không ít thứ”

Phó Quân Sước nhìn từng kiện vật phẩm xuất hiện, nhất là cái giới chỉ màu trắng nàng cảm nhận được một mối liên kết vô hình, trong lòng cảm xúc dâng lên, nói : “ ta còn chưa đồng ý gả cho ngươi”

Thiên Trạch ngồi dậy : “ nàng thân thể cũng đã trao cho ta, không gả cho ta còn gả cho ai nữa. Hơn nữa chỉ có ta mới giúp Cao Lệ của nàng, sau này thân xác và linh hồn nàng thuộc về ta, ta sẽ che chở cho nàng, cũng như trợ giúp Cao Lệ, nàng sẽ rất nhanh hiểu được những gì ta nói”

Phó Quân Sước ánh mắt dao động, mấy lời của Thiên Trạch đánh nát phòng tuyến cuối cùng của nàng, nàng nghĩ ngợi rồi nói : “ ngươi không được quên mình lời hứa hẹn”

Thiên Trạch gật đầu, rồi đứng dậy : “ an tâm”

Diễm Linh Cơ không nói mà ngồi dậy, nhẹ đưa lên tay ngọc thu lấy y phục của Thiên Trạch ở gần bên, không để ý xích lõa thân thể giúp hắn mặc lấy, nói : “ để thiếp”

Phó Quân Sước mặt đỏ lên, nhưng cũng không như trước kia ngoảnh mặt trốn tránh, nàng đã xác định người đàn ông phía trước là chung thân của mình, nữ nhân phục thị nam nhân mình mặc y phục, là bổn phận của nàng một trong.

Thiên Trạch để yên cho Diễm Linh Cơ và Phó Quân Sước trợ giúp mặc lấy y phục, tiếp đến hắn chờ hai nữ mặc lấy y phục.

“ Ukm! xinh đẹp, nàng mặc lên bây giờ ta lại muốn cởi xuống làm sao giờ” Thiên Trạch nhìn Phó Quân Sước một bộ bạch y thướt tha, váy dài xẻ đùi để lộ chân dài cùng da thịt, đôi bỗng đảo căng tròn, bộ y phục bó sát mà tôn thêm vẻ đẹp của nàng, đặc biệc trải qua mưa móc nàng càng thêm kiều diễm.

“Lưu manh!” Quân Sước mặt đỏ lên, ngượng mắng lấy

Tiếp đến Thiên Trạch bồi tiếp Phó Quân Sước cách sử dụng mấy món đồ, chờ nàng biết cách sử dụng lại bắt đầu quét dọn tài bảo nơi này.

“ Thật là thần kỳ” Phó Quân Sước đã sơ bộ điều khiển được trữ vật giới chỉ, không nhịn được mà thốt lên, đem tay nhìn về thanh kiếm của mình, nàng rút ra, katana so với trước càng khác biệc.

Lưỡi kiếm lóe lên hàn quang, kiếm khí quanh quẩn cổ tay nàng một màu xanh lam, so với trước thanh kiếm chạm khắc còn tinh xảo và thon thả hơn, và còn sắc bén hơn trước nhiều.

“Là ta chạm khắc, nàng ưa thích chứ?” Thiên Trạch cười hỏi, hắn tu luyện Sáng Thế Kỷ, và khi thiêu đốt linh hồn, tinh thần chi hỏa nóng bức vô cùng, thông qua hỏa diễm sức nóng mà luyện khí cũng trở nên dễ dàng.

Tại Võ Canh Kỷ thế giới, chín vạn năm rất dài đó hắn làm không ít chuyện, trong đó luyện khí cũng là một thứ hắn luyện qua, dù bây giờ thực lực không như trước song để tu bổ thanh kiếm gãy của Phó Quân Sước với hắn chỉ là chuyện không đáng kể.

“ Ân! Thiếp rất thích” Phó Quân Sước đã xác định quan hệ, nàng cũng thay đổi lấy xưng hô với hắn, mà thực tế nàng cũng rất ưa thích thanh kiếm trên tay mình : “ chàng còn hội đúc kiếm ư?”

Diễm Linh Cơ cười nói : “ chủ nhân không chỉ hội đúc kiếm, mà còn rất giỏi nhiều thứ nữa, Phó tỷ muốn biết thì chậm rãi mà tìm hiểu nha”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK