Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tiếng sau, Hàm Ðan thành, một trang viện.

Nhà cửa trong trang viện san sát nhau, trang viện cực kỳ rộng lớn.

Bổng nhiên một đạo bóng ánh như cái chớp mắt đã hiện ra trong một mảnh sân hình chữ nhật, đối diện bức tường là một dãy nhà, là nơi ở của bọn người hầu trong viện.

Bóng ảnh hiện ra như cơn gió lại tiêu thất.

Y lần nữa hiện thân đó là một sảnh đường.

Phía ngoài là một hành lang, một đầu dẫn đến ngoại sảnh, một đầu dẫn đến cầu thang thông lên lầu.

Vốn đang yên ắng, thì tiếng bước chân vang lên, là hai cái nô bộc tuần tra.

Bóng ảnh lóe lên lại tiêu thất, trước khi hai tên nô bộc phát hiện ra.

Lần nữa y lại hiện ra lại ở một nơi khác.

Đó là một khuê phòng của nữ giới, trên sân trải thảm dày, trên giường trống không, ngoài vài chiếc ghế, những vật dụng để trang điểm, trên tường còn dán đầy bích hoạ.

Trên giường một cái nữ tử đang say ngủ.

Nữ tử ấy xinh đẹp vô ngần, trông rất phong tình, khuôn mặt hơi dài một chút, mũi hơi khoằm, nhưng đôi môi hơi mỏng, rất hợp với khuôn mặt xinh xắn của nàng, tạo nên một sức hấp dẫn man dại, nhất là cái miệng đầy cá tính, khóe miệng hơi xếch lên, khiến cho nam nhân cảm thấy muốn chế phục nàng chẳng phải là chuyện dễ.

Tóc dài đen nhánh, đôi gò bồng đảo cao ngất ẩn hiện sau một bộ y phục nửa kín nửa hở để lộ làn da trắng, đầy dụ hoặc ma mị, thân thể nóng bỏng câu người dục hỏa.

Mỹ nhân đang ngủ bổng chợt mở mắt ra, thời khắc nàng mở mắt cũng là lúc thần bí nam nhân dạ nhập trong phòng nàng.

Ánh mắt khẽ liếc, nàng liền thấy được một cái thân ảnh đưa lưng mà đứng ở cửa sổ.

Một bộ y phục hoa mỹ mà xinh đẹp, trường bào màu vàng không gió mà phất phới tỏa ra kim quang, mùi thơm nồng lan tỏa từ một cái chung rượu ngọc đang được y cầm uống, một cổ áp bách từ y tỏa ra.

Mỹ nữ nhẹ ngồi dậy cười nhẹ một tràng.

“ Nàng cười gì?” Thiên Trạch hỏi

Nữ tữ đáp : “ chỉ là không nghĩ một người như ngươi xuất hiện ở đây thôi?”

Thiên Trạch hỏi : “ ta xuất hiện ở đây có gì lạ ư?”

Nữ tử nói: “ ta nghe qua danh ngươi, ta thật tò mò chổ của ta thì làm sao chiêu được vị đại thần như ngươi chứ?”

“Ồ! Danh tiếng của ta cũng chạy đến nơi này rồi à” Thiên Trạch uống rượu nói.

Nữ tử trả lời : “ từ Bắc Ly đến Triệu chỉ cần ngươi xuất hiện chổ nào thì chổ đó không yên bình được, trước nay chưa từng thất thủ, vô luận là thế lực nào cũng bị ngươi cướp sạch cả, Đạo trong Thánh”

Thiên Trạch nói : “ đã vậy nàng còn không sợ ư? tỉnh lại phát hiện được một cái giặc trộm cướp như ta ở trong khuê phòng của nàng, không sợ ta giết người bịt miệng “

“ Sợ ư! Đạo Thánh muốn giết ta đã sớm ra tay rồi” nữ tử đáp : “nhưng ta nghĩ Đạo Thánh sẽ không giết ta đâu?”

Thiên Trạch hỏi : “ nàng lấy đâu ra tự tin?”

“ Đối mặt với một cơ hội có thể thu được một món tiền lớn, Đạo Thánh há lại đem người đưa cho mình tài phú giết đi ư?” nữ tử cười nói

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, lại uống một ngụm rượu, nói : “ nàng nói không sai”

Nữ tử đứng dậy rồi đi đến bên cạnh nam tử, ánh mắt đánh giá y, nói : “ Đạo Thánh muốn đưa ta về Hàm Dương”

“ Là!”Thiên Trạch nói : “nàng tin không?”

“ Tin” nữ tử cười nói, đem các ngón tay ra nhẹ nhàng đụng vào trường bào, rồi sờ lên y phục của hắn, nói : “ người khác nói ta không tin, nhưng là Đạo Thánh ta tin”

Thiên Trạch nói : “ vì ta là trộm ư?”

Nữ tử cười nói : “ một cái tên trộm vừa hung hăn bá đạo lại tài giỏi như Đạo Thánh, tất nhiên sẽ không như nhiều kẻ rồi, đưa ta về Hàm Dương với Đạo Thánh không phải khó, lại có thể nhận được tài phú lớn, tất nhiên sẽ không từ bỏ cọc chuyện tốt này rồi”

Thiên Trạch nói : “ vậy nàng đồng ý”

“ Tất nhiên” Nữ tử đáp, hỏi : “ chỉ là, thân là sắp tới cung cấp cho Đạo Thánh tài phú người, Đạo Thánh có thể nói cho ta biết Đạo Thánh định đưa chúng ta ra Hàm Đan như thế nào?”

Thiên Trạch nói : “ nàng không thấy đêm nay trăng rất đẹp ư?”

Nữ tử hiểu ra hắn ám chỉ, nói : “ mặc dù ta biết Đạo Thánh lợi hại, nhưng trong thành cũng không ít hảo thủ, Đạo Thánh có thể ngự binh mang hai mẹ con ta rời đi được ư?”

Thiên Trạch nói : “ chuyện nhỏ mà thôi”

“ Có bao nhiêu chắc chắn” Nữ tử lại dò hỏi

Thiên Trạch nói : “ nếu thiếu mất một sợi lông trên người nàng, ta tình nguyện không lấy tiền đấy”

Nữ tử cười khanh khách, nói : “ Đạo Thánh quả là bản lĩnh, vậy ta thật mong chờ đấy”

Nói đến đây đã dựa vào người hắn, rồi nói : “ Đạo Thánh muốn đưa mẹ con ta đi bây giờ hay là còn đợi ngài ‘mượn’ thêm ít tiền nữa?”

“ Đêm nay chỉ đến gặp gỡ mà thôi, không phải nữ nhân các nàng đều ưa thích trang điểm ư? Cũng phải có thời gian chuẩn bị son phấn đây, ta mang nàng đi thế này về, có khi còn lấy không được tiền, mà chồng nàng còn tưởng ta ngủ vợ ông ta đấy” Thiên Trạch trêu đùa .

Nữ tử cười nhẹ, phong tình nói : “ Đạo Thánh nói ra lời đó, lẽ nào trong tâm cũng đã có ý định đó ư?”

“ Nàng đối với ta tương đối đặc thù, ta rất giỏi kiềm chế nhưng nàng thì khác, có khi ta cũng không ngại thưởng thức một chút vương hậu tương lai của Tần quốc đâu” Thiên Trạch đáp trả lại.

Tần quốc từ sau khi Chiêu Tương vương chết thì Hiếu Văn vương lên ngôi ba ngày thì mất, Trang Tương vương trở thành quân vương đời tiếp theo của nước Tần.

Mà nữ tử bên cạnh Thiên Trạch chính là sủng thiếp của Trang Tương vương khi làm con tin ở đất Triệu, vốn là thị thiếp của Thương nhân Lữ Bất Vi tặng cho Trang Tương vương, sau này chiếm lòng ưa thích mà sinh hạ cho y một đứa con trai.

Theo Trang Tương Vương kế vị, chỉ cần Triệu Cơ cùng con trai trở về được Hàm Dương liền trở thành vương hậu của nước Tần. Bất quá vì là thân phận đặc biệc cho nên muốn đi ra khỏi Hàm Đan cực kỳ khó.

Song đó là người thưởng, với cái gả phía trước Triệu Cơ lại tin tưởng y làm được, danh tiếng của y nàng đã nghe qua, y đến nơi này chỉ cần chế tạo náo động, mà việc này với y mà nói là việc dễ, chỉ cần gây án là khiến trong thành chú ý ngay.

Khi đó chỉ việc nhân lúc sơ hở là có thể thoát khỏi trong thành Hàm Đan này, một khi về Tần nàng chính là người trên vạn người, con trai chính là Tần quốc thái tử.

Hơn nữa hắn có thể thông qua Triệu Cơ tiếp xúc Tần vương, thẳng vào Hàm Dương cung. Mà Tần quốc vương cung trong có quốc khố, hắn chỉ việc vào được không sợ không lấy được quốc khố.

“ Khanh khách!” Triệu Cơ nghe hắn đùa giỡn mình nàng không sợ, ngược lại còn trắng trợn trêu đùa, nói : “ không nghĩ đến ta còn lọt vào mắt của Đạo Thánh đấy, ta còn nghĩ người như ngài chỉ để ý đến tiền bạc thôi chứ?”

Thiên Trạch nói : “ ta sẽ cho người liên lạc với La Võng truyền tin, khi nào hai bên thỏa thuận sẽ mang nàng về Hàm Dương”

“ Vậy ta đợi tin tốt của Đạo TThasnh” Triệu Cơ nhãn thần sáng lên.

Thiên Trạch nhẹ điểm chân, thân hình tiêu thất.

“ Quả đúng là cái mê nam nhân mà! Đạo Thánh” Triệu Cơ nhìn vệt kim quang lóe lên trong đêm ở ngoài phủ cất lời lẩm bẩm, xoay người trở về giường lớn, đôi mắt không ngừng dao động hiển nhiên nàng cũng đang tính toán cân nhấc.

Về phần Thiên Trạch sau khi rời đi lại chọn một cái nhà phú thương mà gây án, sau khi vét xong tài sản liền trở về khách điếm.

“ Đại nhân” cửa sổ mở ra rồi nhanh đóng lại, thân ảnh Thiên Trạch hiện ra để cho ba cái nữ tử trong kết giới chấn sợ, nhưng thấy được cái dung mạo quen thuộc thì vui mừng.

“ Chưa ngủ à” Thiên Trạch xuyên qua kết giới hỏi.

Ba nữ lắc đầu vội vàng đứng dậy, bọn họ nào dám ngủ chứ.

Thiên Trạch cũng rõ vì sao ba nữ không dám ngủ, đi đến ôm ba nữ lên giường nằm nghỉ

“ Đại nhân! có cần.... có cần....” Điền Phụng lí nhí nói, mặt đỏ lên không dám nói hết

Thiên Trạch nói : “ tranh thủ vài tiếng ngủ đi”

“ Vâng!” ba nữ nhẹ thốt, cái áp lực vô hình quen thuộc dể ba nữ cảm nhận được, khiến cho ba nữ cảm thấy an toàn, cả ba cũng đã khốn ngủ, nay có người kia trở về cũng nhanh chìm vào giấc nồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK