Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch sở dĩ đem Mai Ngâm Tuyết đến Di Tình Viện là do Hư Vô dảnh hưởng.

Hư Vô là mặt tối cảm xúc con người, tuy là hắn lực lượng nhưng khi qua cơ thể mới lại thay đổi, mà để kìm xuống một phần hắn phát tiết lên nữ nhân.

Còn một phần khác là hắn nghe Di Tình viện ở gần đây, mà nữ nhân này hắn biết rằng nàng ta là thuộc một tổ chức trộm cắp, cho nên hắn mới mang Mai Ngâm Tuyết đến để thử gặp Âu Dương Tình.

Nhưng khi đi vào chốn lầu xanh thì Hư Vô lực lượng ảnh hưởng càng nhiều, cuối cùng hắn cũng không tốn quá nhiều thời gian đối phó Âu Dương Tình.

Từ đêm bắt đầu qua tận ngày mới lẫn đêm sau, Thiên Trạch đem Âu Dương Tình và Mai Ngâm Tuyết trên giường song túc song phi, khiến hai nữ dục tiên dục tử không đi ra, cho đến khi hắn tận hứng mới dừng lại.

Sáng thứ hai khi đi vào Di Tình Viện, lúc này mặt trời đã lên cao, Thiên Trạch đem y phục mặc lên, sau đó gọi tú bà Di Hồng viện đến chuộc người.

Chuộc một cái hoa khôi, tú bà sẽ há miệng sư tử ép giá.

Nhưng vấn đề là đối tượng là ai?

Thiên Trạch chỉ đem một thanh kiếm gác lên cổ, tú bà Di Tình viện mặt trắng bệch không dám ép giá lớn, ngoan ngoãn đem giá gốc đưa ra.

Kẻ khác còn đôi co vài ba câu, nhưng Đạo Thánh gần đây hung uy còn thấp? Hắn chịu đưa tiền ra chuộc người đã là vạn hạnh, thậm chí hắn đến bạch bạch chơi cũng không dám hó hé một câu.

Thiên Trạch xử lý xong vấn đề của Âu Dương Tình liền mang hai nữ rời khỏi Di Tình viện, một đường ra thành rồi tìm đến một cái sơn cốc trống vắng mà dừng chân.

“ Nàng bây giờ còn muốn giết ta nữa không?”Thiên Trạch cười hỏi.

Mai Ngâm Tuyết tức giận mắng lên : “ đồ khốn kiếp”

“ Nàng mắng ta thêm một câu, có tin ta đem nàng ăn sạch hay không?” Thiên Trạch cười nói nhìn nàng.

Mai Ngâm Tuyết mặt đỏ hơn bao giờ hết, trong lòng thầm mắng, nàng bị hắn hung hăn thương yêu thời gian qua cũng đối với y phương diện kia sợ hãi.

“ Bài học đêm qua nàng hẳn sâu sắc nhận được rồi, sau này không được chọc giận ta nữa biết không” Thiên Trạch nói đến đây cúi đầu, cắn nhẹ lên tai Mai Ngâm Tuyết

Mai Ngâm Tuyết cả người bị điểm huyệt không thể hoạt động chỉ có thể đón nhận, khoái cảm tê dại truyền lên đại não, mắng : “ dâm tặc, vô sĩ, ta nhất định sẽ giết chết ngươi, ngươi chờ xem”

“ Nàng gọi dâm nữ ta là dâm tặc không phải là trời sinh một cặp ư!” Thiên Trạch giải huyệt cho Mai Ngâm Tuyết, chậm rãi nói.

Lấy lại hành động, Mai Ngâm Tuyết lập tức thoát khỏi cái tên khốn nạn này ngay, lăng không đạp kiếm phía trên, đôi mắt phun hỏa nhìn chằm chằm, lớn giọng : “ Đạo Thánh! mạng của ngươi Mai Ngâm Tuyết này sau này lấy, mối nhục của ta sẽ đòi lại gấp trăm lần”

Nói xong nàng xoay người, điểm nhẹ một cái như nhạn đằng không, Mai Ngâm Tuyết hiện giờ không muốn gặp cái tên này nữa, chờ võ công đại thành hoặc là tìm viện thủ mới đi tìm cái tên khốn này đòi lại khuất nhục, báo thù rửa hận.

“ Cái chiêu muốn bắt rồi thả này của chàng thật là lợi hại, thiếp nghĩ tỷ ấy phương tâm sớm bị chàng đoạt lấy thôi, dù sau một đêm khó quên như vậy muội ấy làm sao mà quên được” Âu Dương Tình nhìn Mai Ngâm Tuyết rời đi rồi nói, lấy nàng trí tuệ liền nhìn ra được nam nhân bên cạnh dụng tâm.

Đêm qua nàng cùng với Mai Ngâm Tuyết hầu hạ một người đàn ông nàng cũng rõ nữ nhân kia đã là nữ nhân của y, vị kia tìm đến là muốn giết, chỉ là thất thủ cuối cùng bị y ăn sạch lần nữa, không chỉ thế còn kéo nàng vào trong.

Đạo Thánh thả Mai Ngâm Tuyết đi chính là từ từ muốn đoạt lấy phương tâm của nàng ta, gieo xuống hình bóng, dù sau thân cũng đã trao, một mực kéo dài xuống còn chạy được khỏi hắn lòng bàn tay ư?

“ Sau này nàng thân tự do! Đây là một cái bảo vật, bên trong chứa đựng hai mười vạn hoàng kim đủ nàng sinh sống một đời không lo! Hoài bích có tội, mang ngọc có tội, tuyệt đối không được để lộ ra cho người khác biết nàng sở hữu bảo vật này” Thiên Trạch không trả lời câu hỏi của nàng ta, đem một cái túi gấm đặt lên tay Âu Dương Tình rồi chậm nói.

Âu Dương Tình con mắt nhìn hắn rồi lại nhìn túi gấm kia, nàng khá là bất ngờ khi nghe xong, cái túi gấm nhỏ này lại có thể chứa 20 vạn hoàng kim ư?

Mặc dù nghi ngờ song nàng không vội truy, u oán nói : “ chàng là chê thiếp ư?”

Thiên Trạch nói : “ Nàng không trộm không cướp, còn là xữ nữ thân một tên trộm như ta có gì phải chê nàng chứ? Nghe lời, ở bên cạnh ta rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể chết, chúng ta chỉ một đêm ân ái mà thôi!”

Âu Dương Tình đem tay ôm lấy người hắn : “ thiếp không muốn”

“ Nghe lời!” Thiên Trạch vừa nói đem Âu Dương Tình trong người bứt ra một giọt máu dung nhập vào túi gấm, đồng thời dùng nguyên thần trợ giúp Âu Dương Tình nhận chủ lấy túi gấm của hắn cấp cho.

Âu Dương Tình không nói chỉ nhẹ gật đầu, nàng là cái thông minh nữ nhân cho nên càng rõ ràng lời hắn.

“Nàng có thể đến Châu Quang Bảo Khí Các phía sau một tòa tiểu lâu lánh nạn. Nếu nàng đủ thông minh, nàng có thể lấy được càng nhiều thứ. Nhưng ngu xuẩn, nàng dù là nữ nhân của ta, ta cũng giết” Thiên Trạch cảnh cáo.

Âu Dương Tình nhìn thấy cái uy nghiêm ánh mắt kia, để cho nàng nghĩ tới đại tỷ, nàng phảng phất một cái thuận theo thị nữ, đối với Thiên Trạch mệnh lệnh chỉ có ngoan ngoãn nghe theo cùng phối hợp.

“Ta có rất nhiều kẻ thù, nàng đừng lộ ra phong phanh, bằng không chết lúc nào cũng không biết” Thiên Trạch lại dặn dò.

Âu Dương Tình ánh mắt thoáng qua quang mang, bổng nhiên đầu óc nàng quay cuồng, gương mặt có chút trắng bệch. Nhưng sau đó màu vàng kim quang gia nhập khiến nàng như lọt vào ôn tuyền.

Bỗng nhiên, Âu Dương Tình trong ngắn ngủi cảm nhận được một thứ gì đó vi diệu, cảm giác khó tá nói nên lời, nhất thời không biết phải nói gì để diễn tả được, mà thứ cảm giác đó liên quan đến cái túi trong gấm trong tay nàng.

“ Ta đã để cho nàng nhận chủ nó, đây là một cái túi trữ vật có thể cất giữ đồ, nhớ kỹ đây là bảo bối cũng là họa sát thân!” Thiên Trạch dặn dò rồi nói cách sử dụng.

Âu Dương Tình con mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng thích thú, thiên địa rộng lớn không thiếu cái lạ, nhưng cái túi gấm nho nhỏ này thần kỳ như vậy cũng để nàng bất ngờ không thôi, nàng giờ đã hiểu Đạo Thánh làm sao có thể đem đi nhiều tài sản mà thần quỷ không hay biết.

“ Chàng không sợ thiếp bán đứng chàng ư?” Âu Dương Tình nói

Thiên Trạch nói : “ nàng là cái thông minh cùng khôn khéo, hiển nhiên biết được cái nào lợi cái nào hại, chúng ta tách ra đi, càng gần ta nàng chỉ có nguy hiểm “

Nói xong hắn bóng hình nhanh tiêu thất.

Âu Dương Tình đưa mắt nhìn theo ánh vàng kim kia, chờ đến khi khuất bóng lại nhìn về túi gấm, khóe môi bất giác nhích lên độ cong nhỏ.

“Phương hướng đó là Tín Lăng thành, vừa khéo cũng gần đến ngày đại tỷ hội họp, ta cũng xem thử chàng có đau lòng hay không?” Âu Dương Tình lẩm bẩm, dẫm nhẹ mủi chân khinh thân mà đi.

Nàng có võ công nhưng so với thủ đoạn mà nói thì kèm xa nhiều, võ công cũng không tính là cao minh, tại giang hồ mà nói chỉ tính là hàng nhị lưu cao thủ mà thôi.

Tuy nhiên tại cái rộng lớn thiên địa này, võ công mạnh yếu cũng không phải là tất cả, rất nhiều kẻ mạnh cũng đều bị kẻ yếu hơn rất nhiều giết chết, chết bởi âm mưu quỷ kế hoặc chết bởi thủ đoạn không ngờ đến....

Chỉ là Âu Dương Tình không hề hay biết rằng mình bị kẻ kia bày xếp một đạo.

“ Thú vị!”

Thiên Trạch phi hành trong không trung lại tìm kiếm dê béo mới, nhưng chỉ được một tiếng liền phát hiện ra bên dưới đại địa có một nhóm người đang kẻ truy người chạy.

Cả thảy hai mươi cái mả tặc đang dục ngựa truy một cái cô gái.

Cô gái nhỏ tuổi mình mặc áo ngũ sắc rất rực rỡ dục ngựa liều mạng chạy.

Có điều nàng ngựa không may rồi, bị một tên mã tặc phía sau bắn tên ngả chết.

Thiếu nữ chỉ tầm mười hai mười ba tuổi, trước khi ngựa ngả chết văng ra trước, như chim én khinh thân mà rời đi, nàng dùng khinh công mà chạy.

Có điều chân người chỉ có hai mà chân ngựa có đến bốn, trong một cuộc truy bắt đường dài thì nàng làm sao mà bì được, đặc biệt là một cái nhìn qua thập phần mảnh mai cô gái.

Không bao lâu, đám mã tặc liền đã gần đến ở gang tấc

“Chạy? Ta nhìn ngươi có thể hướng nào chạy?” Cầm đầu mã phỉ cười dữ tợn một tiếng, dục ngựa chạy đến, trên tay huy trảo tóm lấy.

Thiếu nữ uyển chuyển nhẹ nhàng nhanh nhẹn, nhu nhược không có xương một dạng né đi, sau đó la lớn :”Cứu mạng a, mau cứu cứu ta nha.”

Thủ lĩnh mã tặc cười lạnh : “Cứu ngươi? Ta xem hôm nay ai có thể cứu ngươi tiểu mỹ nhân, ngoan! cùng ta trở về làm áp trại phu nhân đi, tiểu mỹ nhân.”

Mấy lời cuối vẻ mặt nụ cười dâm đãng, nhưng thấy nữ tử kia chạy : “ bắn áp chế”

Phía sau, đám thuộc hạ nhân cơ hội đại ca hạ lệnh giương cung nhắm bắn.

Mười chín chi mủi tên từ sau bắn đến, đem thiếu nữ ép.

Quả nhiên dưới lợi tiễn ép, thiếu nữ không thể không giảm tốc độ rồi bị đám mã tặc vây bọc lại.

“ Đứng lại! các ngươi có biết ta là ai không hả?” thiếu nữ che dấu hoảng sợ, quát lớn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK