Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Trịnh ngoại ô, một cái tràn đầy cũ kỹ ngục thất, trong rạng sáng sắc trời tĩnh mịch không ngừng vang lên những thanh âm cơ quan.

“Khóa đã được mở rồi sao?” Đứng tại nóc lầu phía trên, bên tai nghe được tiếng đinh tai cơ quan, Bạch Phượng dò hỏi thân ảnh phía trước.

Mặc Nha chậm đáp : “ Cánh cửa lớn bị đóng kín bao năm, sẽ được mở ra một lần nữa”

Hắn trong đêm nay cũng không hề thư nhàn một chút nào, trước là đi sắp đặt bẫy cho Vệ Trang. Muốn nhân cơ hội nhốt y dưới ngục thất cơ quan, dùng dầu mỏ chất chứa trong các thùng gỗ mà nổ chết y trong phòng kín.

Song ý đồ rất tốt nhưng thực hành lại lệch khỏi ray, Vệ Trang không phải tốt giết. Y đi ra còn mang theo Lý Khai thành công đi ra ngoài. Cả hai ma sát giao thủ qua, hắn quả thật không làm gì được tên kia.

Nhiệm vụ phục kích Vệ Trang thất bại trở về, hắn lại được Cơ Vô Dạ hạ đạt một cái nhiệm vụ mới. Chính là bây giờ đến tòa lao ngục bí ẩn này, mở khóa cơ quan thả một vị cố nhân bên trong ra.

Bạch Phượng có phần bất ngờ, nói : “ Chẳng ngờ trong đô thành còn có một tòa lao ngục ẩn mật như thế này”

“ Trên đời còn có rất nhiều tòa lao ngục như thế, có tòa hữu hình có tòa vô hình” Mặc Nha thâm ý cất lời.

Bán mạng Cơ Vô Dạ còn không phải là một tòa nhà lao vô hình ư? Hơn ai hết Mặc Nha rõ ràng vị kia là cái gì người? Cho đến khi sinh mạng trôi đi, không cách nào thoát khỏi được đối phương.

Có điều Bạch Phượng bây giờ niên kỷ còn nhỏ, đối với mấy lời thâm ý của Mặc Nha nào có hiểu ra được. Hắn bây giờ chỉ đối với tòa ngục bí ẩn này hiếu kỳ, Bạch Phượng nghi hoặc hỏi :“trong này rốt cuộc có giam những người nào?”

“ Một kẻ đi liền với tai họa, có lẽ càng nên gọi hắn là ác ma” Mặc Nha lên tiếng giải thích, đại não không tự chủ nhớ được năm xưa tại Tân Trịnh, Bách Việt thái tử Xích Mi Long Xà Thiên Trạch phô bày ra đáng sợ thực lực.

Hắn so với Bạch Phượng càng giải kẻ kia, cho dù nhiều năm nay hắn thực lực tiến bộ đi nữa đối mặt với kẻ kia hắn cũng không đủ tự tin có thể giết được kẻ bị vây nhốt kia.

Bạch Phượng liển hỏi tiếp : “ Ác ma, là địch nhân của chúng ta sao”

“ Địch nhân của địch nhân” Nói xong Mặc Nha thân ảnh tung người thoát đi khỏi nơi này hướng về phủ tướng quân mà đến.

Khóa đã mở, tin tưởng Thiên Trạch sớm muộn cũng sẽ đi ra mà thôi. Còn không ra sớm chẳng lẽ chờ tên kia ra đánh một trận ư?

Bạch Phượng suy ngẫm một lúc sau đó cũng thả người theo sau.

Dạ Mộmục đích chính là mượn Thiên Trạch giam cầm nhiều năm, để hắn nhấn chìm Tân Trịnh trong thù hận, mượn cơ hội này đẩy Hàn Phi đến chổ chết.

Thả Thiên Trạch ra là đám người Cơ Vô Dạ đả cân nhắc, muốn mượn tay hắn để gieo rắc sợ hãi trong thành Tân Trịnh.

Không một chút lo sợ hắn lật nên sóng gió gì, bởi vì đối phương trong người đã bị hạ cổ độc khống chế. Hơn nữa Bách Việt đả không còn của hắn, quân vương chấp chưởng bây giờ là Đế Thiên An.

Một núi không thể có hai hổ, một người như Thiên Trạch thừa kế chính thống ngôi vị, so với một đứa con nuôi của Việt vương Minh Hầu.

Hắn xuất hiện Việt vương Đế Thiên Ansẽ không cho phép hắn trở về lảnh thổ Bách Việt, có khi trên đường trở về còn bị nhân lực khác giết chết. Hoặc bị giết chết tại đô thành Tân Trịnh bên trong.

Đợi hắn thay Dạ Mộ chế tạo sợ hãi, liền lần nữa cầm xuống là được rồi.

Ngục thất bên dưới.

Trong một tòa thông đạo hai bên cắm đầy các bó đuốc cháy rực soi sáng con đường, tại trong tĩnh mịch không gian vang lên một tràng bước chân từ một gã binh sĩ Hàn quốc, y một mình mang theo một cái đèn lồng đi tại nơi này.

“ Lại còn có một nơi như vậy!”Mặc dù là ngục tốt canh giữ lao ngục này hơn chục năm trời, song từ khi cơ quan thanh âm phát ra trong đêm để cho hắn tò mò đi đến xem xét, đi một cái liền phát hiện ra được còn một cái thông đạo mà trước nay hắn chưa từng biết.

Ánh mắt hắn có chút kinh ngạc, thân ảnh không ngừng di chuyển thì đi đến được một địa phương nơi đó có những song sắt lớn chặn lại.

Mơ hồ có thể thấy được một cánh cửa lớn phía sau, đáng nói lại xuất hiện những làn khói đen lượn lờ ra bên ngoài cửa.

“Sưu! Sưu!”

Những làn khói đen này lan tỏa ra xung quanh, sau đó lần nữa hội tụ chạy về sâu thẳm bên trong ngục thất rộng lớn bên trong, hội tụ thành một đám khói đen to lớn.

Bên sau cửa đá đó là một cái thông đạo độc mộc. Tận cuối con đường dẫn đến một cái bục đá được dựng lên giữa lòng dung nham nóng bức.

Tại trungtâm bục đá, có một thân ảnh nam tử bao kín bên trong hắc khí, tứ chi lẫn đầu đều bị các sợi xích sắc trói buộc với hai khung cột lớn, dựng lên trói lơ lửng ở không trung, hắc khí không ngừng quấn lấy.

Sự việc còn chưa dừng lại ở đó, theo thời gian từng tiếng “ ong ong” “ tư tư” không ngừng vang lên, những làn khói đen nhanh chóng thoát ly cơ thể quấn lên những sợi xích trói buộc.

“ Crac crac crac” Đinh tai thanh âm vang lên những sợi xích sắc to lớn cứ như gỗ mục một dạng bị hắc khí xoay tròn lượn qua nhanh chóng đứt vở, kèm theo đó là từng khối đá trong thạch động rơi xuống bên dưới.

Cho đến khi những sợi xích sắc bị phá đi hoàn toàn, đám khói đen liền chuyển hướng lao đến cánh cửa phía trước.

Liên tục “ầm ầm” thanh âm đổ vở vang lên những thanh to lớn song sắt lại bị xô vở lấy, đồng thời tên lính xui xẻo phía trước cũng chết không kịp chạy khi bị một luồng khói đen hướng đến.

Một đạo khôi ngô thân ảnh, một bên má có những vảy rắn đóng lên,một đầu mái tóc màu lam yêu dị đi thẳng tới. Cái này nhân thân trên, bao quanh đếm không hết màu đen làn khói, rất là dọa người.

Mà hắn phía sau lại là sáu cái đầu rắn xiềng xích, vây ở chung quanh hắn, phiêu hốt bất định các luồng khí đen không ngừng từ người hắn tản ra xung quanh.

Thiên Trạch tuy là dòng dõi Đế vương nhưng trời sinh dị tướng, tinh thông vu thuật Bách Việt, hắn tu luyện chính là tử khí. Loại chân khí này dị thường nguy hiểm, hơi không cẩn thận, tử khí liền sẽ phản phệ hắn người tu luyện.

Âm tử chi khí, đây là thuộc về người chết khí tức. Người sở tu không cẩn thận sẽ bị ăn mòn. Bất quá Thiên Trạch lại là tu luyện tử khí người nổi bật, tu luyện tử khí không chỉ bị hạn chế mà ngược lại còn thuận lợi vô cùng. Hết thảy chính là do thể chất của hắn mang lại.

“ Dạ Mộ, Bạch Diệc Phi” Thiên Trạch lạnh rên cất lời, gần mười ba năm trời bị giam giử trong lao ngục, chịu cổ độc tra tấn giày vò, không phải người nào cũng có thể thụ hưởng.

Mà hết thảy đều do Hàn An cùng một nam nhân mà hắn cực kỳ muốn giết nhất, Huyết Y hầu Bạch Diệc Phi.

Năm xưa vì hắn tin lầm Hàn An, để cho hắn bố trí bồi dưỡng phản loạn ngay trong mắt mình. Khiến cho Bách Việt chìm trong tai ương, cũng may hắn còn có một đứa đệ đệ, ít ra không làm cho Bách Việt suy vong.

“ Lửa độc của Bách Việt trước khi trả thù xong, tuyệt không dập tắc” Thiên Trạch cười lạnh, hai bàn tay giang ra thúc dục lại vu thuật.

Dưới chân hỏa hồng nóng bỏng như dung nham lan tỏa ra, hỏa vu được Thiên Trạch thi triển, nhanh chóng đem những vật dể cháy thiêu đốt.

Thiên Trạch tuy là dòng dõi Đế vương nhưng trời sinh dị tướng, thiên tư kiệt xuất có thể nói là kỳ tài luyện võ.

Dù là bị Bạch Diệc Phi hạ cổ độc, lại đem Trấn Hồn Tỏa kìm chế hắn, khiến hắn chịu giày vò tu vị đình trệ, sống không bằng chết hơn chục năm trời ở ngục tối. Nhưng Thiên Trach hắn cũng không đầu hàng, ngược lại còn luyện hóa luôn Trấn Hồn Tỏa thành vũ khí cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK