Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phóng mắt nhìn ba thân ảnh Hermione chạy về lâu đài, hắn cũng biết ba người từ Hagrid tên đầu óc đơn giản này moi được thông tin, thân ảnh đứng dậy thu hồi đống sách vào bên trong không gian của mình thân ảnh cất bước trở về gian phòng của Hagrid.

“Bày tính thật nhiều” Đế Thiên An lẩm bẩm lên, hiển nhiên hắn biết chuyện Hagrid làm sao qua được mắt của Dumbledore chứ, lảo cáo già này chính là bày bẫy rập mượn cơ hội thao luyện cho Harry, bằng cá tính của ba đầu tiểu sư tử muốn làm anh hùng này, trong ấn tượng của Hary lẫn ba đứa Snape chính là muốn mưu đồ đoạt đi hòn đá trường sinh cho chúa tể hắc ám Voldermort đây.

Mọi việc không khác gì so với Đế Thiên An biết cả, sau buổi ăn tối, Harry, Ron và Hermione ngồi đứng không yên trong căn phòng chung, những học sinh khác lần lượt đi ngủ, căn phòng trống vắng dần.

Cho đến khi không còn ai thì ba đứa mang theo tấm áo khoát tàng hình của Harry rời đi. Chặng đường cũng không suôn sẻ gì mấy, khi ba đứa rời khỏi phòng sinh hoạt chung gặp phải Neville cản lại.

Có điều Hermione đả tặng cho nó Petrificus Totalus trói thân tuyệt đối bùa chú đem hai cánh tay của Neville lập tức dính chặt vô hông, hai chân thì xoắn vào nhau, toàn thân cứng đờ.

Nó đứng đong đưa tại chỗ, rồi ngã lăn quay, mặt úp xuống sàn, ngay đơ như tấm ván, cuối cùng được lật ngửa nhưng hai hàm của Neville cũng bị trẹo rồi nên nó chẳng thể nói được gì cả. Chỉ có đôi mắt nó còn trợn đảo được để diễn tả nỗi kinh hoàng.

Thoát đi Neville nhưng ba người lại bắt gặp con yêu tinh Peeves, đối phó với con yêu tinh gây chuyện này, Harry liền giả giọng khàn khàn của Nam Tước Đẫm Máu thoát đi cất bước đến hành lang tầng ba của Hogwarts, lúc này cánh cửa đã hé mở sẵn.

Bên trong chính là con chó ba đầu sủng vật của Hagrid. Khi cánh cửa rít lên, chúng nghe thấy tiếng gầm gừ của con chó. Cả ba cặp mũi của con Fluffy hít hửi như điên khắp mọi hướng, mặc dù nó không hề nhìn thấy ba đứa trẻ.

Từ Hagrid ba người cũng biết được cách giải quyết đầu thú này, một bài sáo từ Harry thổi lên khó có thể nói đó là một điệu nhạc được, nhưng ngay từ khi âm thanh đầu tiên phát ra, mắt con chó đã bắt đầu cụp xuống. Tiếng gầm gừ của con chó nguôi đi rồi im hẳn, nó lảo đảo trên bốn chân rồi khuỵu đầu gối, nằm lăn ra trên sàn, ngủ say.

Ba đứa chậm rãi di chuyển cẩn thận qua mấy cái chân của con chó, kéo cái vòng của bẫy sập, khiến miệng bẫy bật mở ra, cuối cùng ba đứa lấy Harry dẫn đầu nhảy xuống thông đạo tối om bên dưới.

Giống như chó ba đầu bên dưới cũng là bẩy rập bố trí dành cho người xâm nhập, tấm lưới Sa Tăng. Ngay khi ba người chuyển động tấm lưới liền phát động,

Hermione phải cố gắng chống chọi vì ngay từ lúc vừa chạm chân xuống cỏ thì lũ dây leo bắt đầu uốn éo như con rắn, quấn quanh cổ chân con bé. Còn Harry và Ron thì đã bị quấn lên tới bắp chân và bị trói chặt vô lớp cây cỏ ấy mà không hề hay biết.

Hermione cố tìm cách thoát khỏi những ngọn dây leo đang bám chặt lấy mình. Rồi nó hãi hùng nhìn hai thằng bé vật lộn với đám cây cỏ quấn quanh thân, nhưng càng vùng vẫy càng bị dây leo quấn quanh nhanh hơn và trói chặt hơn.

Trong hiểm cảnh vạn sự thông Hermione từ lớp học thảo dược của giáo sư Sprout từng giảng lấy về tấm lưới Sa Tăng này nó thích tăm tối và ẩm ướt lẫn cách thoát ra.

Từ đầu đũa của Hermione phát ra một loạt đốm lửa xanh hình chuông giống như ngọn lửa, chỉ trong vài giây, Harry và Ron cảm thấy được nới lỏng khi lũ dây leo co rúm lại trong ánh sáng ấm áp. Những sợi dây tự động luồn lách và bung ra để tháo khỏi thân thể mấy đứa trẻ. Thế là cả ba đứa thoát.

Thoát đi bẩy sa tăng, ba đứa đi xuống một lối đi bằng đá, lối duy nhất dẫn ra khỏi chỗ đó. Cả bọn có thể nghe thấy tiếng từng giọt nước nhỉ ra từ vách đá, ngoài ra chỉ có tiếng bước chân của chúng.

Đi đến cuối con đường và thấy trước mắt hiện ra một căn phòng được thắp sáng, cao trên đầu chúng là cái trần hình vòm đầy những con chim nhỏ, sáng như ngọc. Lũ chim đang chấp chới bay lượn khắp phòng.

Đầu kia căn phòng là một cánh cửa gỗ đồ sộ, mà giống như những con chim bay lượn kia lại là những chiếc chìa khóa, có hàng trăm chiếc bay lượn.

Mỗi đứa bèn tóm lấy một cây chổi, nhảy phóc lên và phóng lên không trung, bay vút vào giữa đám mây chìa khoá. Chúng chụp, bắt, nhưng lũ chìa khóa đã được phù phép cứ xẹt qua, lao xuống, vuột mất nhanh đến nỗi không có triển vọng gì sẽ tóm được một em nào.

Nhưng cuối cùng Harry trở thành tầm thủ trẻ xuất sắc nhất thế kỷ không đến nỗi vô tích sự. Nó có khiếu chộp được cái mà không ai chạm tới được. Chỉ sau một phút bay tới xẹt lui như con thoi giữa đám lông cánh ngũ sắc của đám chìa khóa, nó nhận ra một cái chìa to bằng bạc lấp lánh có đôi cánh cong, như thể đã có lần bị bắt và nhét vô lỗ khoá một cách thô bạo.

Cả bọn nhanh chóng đáp xuống đất, Harry chạy tới cánh cửa với chiếc chìa khóa đang vùng vẫy trong tay nó. Harry đút chìa vào ổ khóa, nó khớp vào ngay. Ngay lúc ổ khoá bật ra, chiếc chìa lại thoát bay đi liền. Giờ đây, sau hai lần bị bắt, cái chìa khoá trông đã hết sức thảm hại.

Căn phòng tiếp theo tối đến nỗi chúng không nhìn thấy gì hết. Nhưng khi chúng bước vào, ánh sáng đột nhiên tràn ngập, phơi bày một quang cảnh lạ lùng.

Chúng đang đứng bên lề của một bàn cờ vĩ đại, đằng sau những quân cờ đen, mà quân nào quân nấy đều cao hơn chúng và được đẻo khắc từ cái gì đó giống đá đen. Đứng phía bên kia căn phòng, đối diện với những quân cờ đen là quân cờ trắng.

Chơi cờ qua ải chính là thử thách của của ải này theo ba quân cờ tháp, giám mục và hiệp sĩ bèn quay lưng lại các quân cờ trắng và bước ra khỏi bàn cờ, nhường ba ô trống cho Hermione, Harry và Ron bước vào thay thế.

Trong ba người Ron chính là người chịu trách nhiệm điều khiển chơi lấy, nó xuất thân phù thủy so với hai đứa còn lại sống trong bình thường đương nhiên rỏ ràng luật chơi cờ phù thủy. Mỗi lần phe đen mất một quân cờ nào, phe trắng chẳng bày tỏ một chút xíu thương hại.

Chẳng mấy chốc đã có một đống ngổn ngang những quân cờ đen tàn phế nằm lăn lóc dọc theo bức tường. Hai lần, Ron suýt đẩy Hermione và Harry vào tình thế nguy hiểm, may mà nó kịp nhận ra. Bản thân nó cứ phòng khắp bàn cờ, ăn gần hết các quân cờ trắng, gần bằng số quân cờ đen bị thua.

Cuối cùng sau một nước thí cờ Ron đem chính mình cho quân hoàng hậu cờ đen một đập lên đầu Ron một cú nháng lửa bằng cánh tay đá, và Ron lăn đùng xuống sàn. Hermione oà khóc nhưng vẫn đứng vững ở vị trí. Bà Hoàng phe trắng lôi Ron qua một bên. Harry run rẩy đi ba ô về bên trái.

Ông vua phe trắng giở vương miện khỏi đầu và quăng xuống dưới chân Harry. Bọn trẻ đã thắng. Những quân cờ dạt ra và cúi chào, mở lối đi trống đến cánh cửa trước mặt chúng.

Tuyệt vọng ngoảnh nhìn Ron lần cuối, Harry và Hermione xông qua cánh cửa và lên tới hành lang kế tiếp.

Một mùi thúi hoắc xộc vào mũi, khiến cả hai đứa cùng kéo áo lên bịt mũi. Qua làn nước mắt, chúng nhìn thấy một con quỷ còn to hơn con quỷ khổng lồ hôm trước đụng độ, đang nằm thẳng cẳng trên sàn trước mặt chúng, đầu u một cục to rướm máu. Hai đứa cẩn thận bước qua một trong những cái chân ú na ú nần.

Mở cánh cửa kế tiếp nữa, và cả hai hầu như không dám nhìn xe, có cái gì đang đợi chúng. Nhưng hoá ra không có gì ghê rợn ở trong căn phòng này. Chỉ có một cái bàn với bảy cái chai hình dạng khác nhau đứng thành một hàng.

Harry kêu lên: “Trò của lão Snape đây. Chúng ta phải làm gì đây?”

Hai đứa vừa bước qua ngưỡng cửa, một ngọn lửa lập tức bùng lên ngay sau lưng chúng, bít lối ra vào. Không phải là lửa bình thường đâu nhé; nó màu tím. Cùng lúc đó, trên lối đi đến cánh cửa đối diện lại bùng lên ngọn lửa đen. Hai cánh cửa đều bị lửa chặn, chúng mắc kẹt rồi.

“Coi kìa”Hermione chụp cuộn giấy da nằm cạnh mấy cái chai. Harry đọc ké qua vai của Hermione.

Trước mặt nguy hiểm, sau lưng an toàn,
Mi sẽ tìm được, hai chai hữu ích
Một chai uống vào, giúp mi tiếng tới
Một chai uống vào, mi sẽ quay lui
Hai trong số bảy, là rượu tầm ma
Trà trộn trong đó, ba chai độc dược.
Hãy chọn một chai, uống vào giải nguy,
Trừ khi mi muốn kẹt hoài ở đây.
Để giúp mi trọn, có bốn gợi ý:
Một là độc dược, dù giấu kỹ càng
Dễ dàng tìm được, bên trái rượu tầm ma;
Hai là hai chai đứng ở hai đầu
Khác nhau và không giúp mi tiếng tới;
Ba, như mi thấy, kích thước khác nhau
Tí hon, khổng lồ, không chứa cái chết
Bốn là hai chai thứ hai mỗi đầu
Nếm thì giống nhau, nhìn thì thấy khác.

Hermione thở phào một cái và Harry ngạc nhiên thấy cô bé mỉm cười, trong tình thế này mà có cho vàng Harry cũng không cười được. Hermione nói: “Thông minh lắm, cái này không phải pháp thuật,đây chỉ là thử tài suy luận thôi: một câu đố! Nhiều phù thủy vĩ đại không có một tí đầu óc lý luận nào, vì vậy họ có thể bị kẹt ở đây mãi mãi”

“Chúng ta cũng sẽ vậy thôi”

“Không đâu. Mọi thứ chúng ta cần đều có trong tờ giấy này rồi. Bảy chai nhé: Ba chai độc dược, hai chai rượu, một chai giúp mình an toàn vượt qua lửa đen, một chai để vượt qua lửa tím.”

“Nhưng mà mình biết uống chai nào?”

“Cho mình một phút”Hermione đọc đi đọc lại tờ giấy nhiều lần. Rồi cô bé đi lên đi xuống dọc mấy cái chai, chỉ vào chúng lẩm nhẩm một mình. Cuối cùng cô bé vỗ tay lên tiếng: “Biết rồi. Chai nhỏ nhất giúp chúng mình băng qua lửa đen, đi tới Hòn đá.”

Harry nhìn vào bên trong cái chai tý hon. Nó nói:“Chỉ còn một ngụm nhỏ mà thôi, không đủ cho cả hai đứa mình đâu.”

Cả hai nhìn nhau, Harry hỏi: “Chai nào giúp chúng ta vượt qua lửa tím để quay lại?”

Hermione chỉ vào cái chai tròn đứng ở cuối hàng, cuối cùng một hồi quyết định Harry phục dụng còn lại một ngụm thuốc để vượt qua lửa đen, còn Hermione phục dụng chai thuốc để quay về vượt qua lửa tím, trở về báo tin.

Chỉ bằng một hớp gọn Harry nuốt đi chai nhỏ đặt cái chai xuống và bước tới trước, thân ảnh xuyên qua lửa đen, không có một chút tổn hại gì cả, và rồi nó đã qua được phía bên kia căn phòng cuối cùng.

Trong phòng đã có sẵn người nhưng người đó không phải thầy Snape mà nó vẫn tưỡng cũng không phải Voldemort, mà chính là thầy Quirrell, thầy giáo sợ sệt nhát gan là giáo viên bộ môn phòng chống nghệ thuật hắc ám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK