Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm tối buông xuống, Thiên Khải Thành, Xích Vương Phủ đệ.

“ Lần này điện hạ gọi chúng ta đến là có chuyện gì” Tô Trạm nhìn phía trước đại điện, trên vương tọa của mình Tiêu Vũ bên cạnh hắn chính là một con khỉ nhỏ rót rượu cho hắn, nghi hoặc lên.

“ Lần này Ám Hà mang đến bao nhiêu ngươi” Tiêu Vũ không có trả lời hắn, đứng lên nhận lấy chung rượu của con khỉ này uốn lấy.

Tô Trạm trong lòng nghi hoặc lên, khi mà hắn nhận được tin của Tiêu Vũ cho mời Ám Hà bọn hắn đến có chuyện quan trọng nghị sự, chẳng lẽ hắn muốn động thủ rồi, khi mà trong thành mưa gió đả kéo lên thành bảo lớn rồi, lên tiếng nói : “ ngày hôm qua mới vào thêm mười hai người, hiện giờ là bốn mươi bảy người”

“ Tốt” Tiêu Vũ uống cạn chung rượu mình, nói : “ cũng nên bắt đầu rồi”

Tạ Kế Đao, Tô Trạm, Tạ Cửu Đao, MộVũ Mặc ánh mắt liếc nhìn nhau, từ khi tiền nhiệm Đại Gia Trường cùng gia chủ chết đi, thì bốn người cũng kế thừa danh vị đó ngồi lên chấp chưởng Ám Hà, không còn đầu nhập vào Tiêu Sùng mà chuyển qua ăn máng khác là Tiêu Vũ.

Chỉ thấy Tiêu Vũ vừa dứt lời, đại môn liền đóng lại hai thuộc hạ khác của hắn là Long Tà và Nhan Sâm chậm rãi bước ra, từ một cánh cửa mà phía sau còn đi theo một đám người đang bị trói buộc, đám người này bọn họ nhận ra chính là thành viên Ám Hà vừa mới nhập thành.

“ Tiêu Vũ, ngươi” Tô Trạm ba người rút ra vũ khí gương mặt biến sắc nhìn những người bị trói kia, chính là thuộc hạ của Ám Hà, trong lòng bọn họ hiện giờ chỉ có một suy nghĩ chính là Tiêu Vũ điên rồi.

Đột nhiên ba người tâm hữu linh tê dường như cảm nhận được có người phía sau mình vậy, vốn là sát thủ sinh tử qua không biết bao nhiêu lần, liền xoay người vũ khí lẫn ám khí trên người vươn ra chém về phía sau, trong đồng tử họ lại xuất hiện một nam tử trong làn khói xanh nhạt hiện ra.

“ Ai bảo lần trước các ngươi đánh nữ nhân ta đây” Đế Thiên An lẩm bẩm, hai tay vươn nhanh như thiểm điện, đầu ngón tay bắn ra một đạo chỉ khí quán xuyên Tô Trạm mi tâm , hay tay bắt lấy thanh đao từ dù lẫn cây đao của hai người còn lại.

Một cổ hấp lực mạnh mẽ tuôn ra, đem tất cả nội lực trong hai người dời qua phía mình, còn chưa để cho hai người kịp phản ửng một vệt đỏ hồng quang mang sắc lẻm kéo qua yết hầu hai người, máu tươi tuôn ra hóa thành tím nhạt, đỏ sậm máu tươi hiện ra.

“ Ực” Dạ Nha, Long Tà, Nhan Sâm nuốt một ngụm nước bọt da đầu tê rần, cắn lấy đầu lưỡi khi cảm nhận được nguồn sát khí khủng khiếp, khiến bọn họ phải chùn chân sợ hãi, lại thêm một màn khủng bố bày ra để cho ba người bị dọa không nhẹ.

“ Xoẹt xoẹt xoẹt” Chỉ thấy Thiên Tịch vẻ lên một đạo hồng quang lao đến hai người, nhanh như chớp đem đám sát thủ bị trói buộc một kiếm phong hầu, đoạt mạng thân hình không ngừng ngả xuống, chỉ giữ lại một Mộ Vũ Mặc nhưng cả người cũng đả bị hắn phong bế huyệt đạo bởi hắc côn.

Tiêu Sắt ba người thân hình run lên khi vừa rồi bọn họ cảm nhận như bước chân vào địa ngục một dạng, đồng tử co rút nhìn về thanh kiếm kia bay về vỏ kiếm trong, sát khí khổng lồ cũng theo đó biến mất.

“Có chút thất vọng đây, ta còn tưởng ngươi chuẩn bị quà đón tiếp ta đây, xem ra ngươi rất thông minh” Đế Thiên An cất bước đi đến Tiêu Vũ một phương, nhìn lấy một thân ảnh nữ tử xinh đẹp gợi cảm, một bộ tím nhạt y phục eo là một thanh kiếm dẻo thắt thành đai lưng, chính là tóp thứ 5 sát thủ Nguyệt Cơ.

Đem tay luồn lấy eo nàng, dưới chân thái cực đồ lần nữa hiện lên khói xanh lam tản ra phủ kín hai người, cho đến khi khói xanh tản đi thân ảnh hai người cũng đả không còn bên trong đại điện nơi này.

Thái Cảnh Cung.

"Ta khi còn bé từng trăm ngàn lần nghĩ tới, sau này thấy ngươi lúc sẽ nói gì. Sau đó trưởng thành, quyết định thấy ngươi thời điểm xoay người rời đi, giống như năm đó ngươi xoay người rời đi, nhưng sau đó lại muốn muốn, ngươi đại khái sẽ không để ý chút nào đi. Cho nên liền muốn, còn là nói thật đi. Mẫu thân, ta rất nhớ ngươi." Vô Tâm thở dài một tiếng, nhìn phía trước tuyệt sắc nữ nhân

Dịch Văn Quân nước mắt rưng rưng, tay vươn ra đem gương mặt hắn vuốt ve lấy cuối cùng nhịn không được ôm hắn vào lòng, nỉ non : “ An Thế”

Dịch Văn Quân khàn khàn nói : “ Năm xưa vì cả cái sư môn ta cùng Tiêu Nhược Cẩn thành hôn, sau đó ta lại gặp Diệp Đỉnh Chi, hắn nói nguyện ý mang ta rời đi chốn tù thành này, ta liền đi theo hắn. Ta không yêu Tiêu Nhược Cẩn nhưng ta lại không yên lòng Vũ nhi, một năm kia thật ra thì ta chỉ là muốn len lén trở lại nhìn hắn, sau đó mang hắn đi.

Nhưng là Diệp Đỉnh Chi hiểu lầm ta, ta luôn muốn tìm hắn giải thích, cũng rốt cuộc không tìm được hắn. Lần nữa gặp lại hắn thành ma giáo giáo chủ, muốn cuốn cái thiên hạ, cho là ta muốn thiên hạ, ta cần cái đó sao...”

“ Mẫu thân” Vô Tâm nghe Dịch Văn Quân kể lại chuyện cũ cho hắn, vì sao nàng lúc đầu bỏ đi Tiêu Nhược Cẩn đi theo Diệp Đỉnh Chi, sau đó lại chạy về Thiên Khải, cũng chính là không yên tâm đứa con khác của nàng.

Một hồi chuyện cũ qua đi, mẫu tử hai người cảm xúc cũng dần dần bình ổn trở lại, Vô Tâm nhìn mẫu thân mình thở dài nói : “ mẫu thân quyết định thế nào, tiếp tục ở Thiên Khải hay đến Mộ Lương, Thiên Ngoại Thiên hay theo tên khốn kiếp kia”

“ Ah” Dịch Văn Quân mặt thoáng đỏ bừng lên, khi nhìn Vô Tâm miệng khẽ kinh hô một tiếng, liền nói : “ con, con biết rồi”

“ Với cá tính của hắn, Tiêu Vũ lẻ ra không chết cũng bị đoạn tay chân rồi, mà chỉ có thể ảnh hưởng đến hắn, chỉ có mỹ nhân.”

Dịch Văn Quân đỏ mặt ngượng ngùng cất lời : “ còn mỹ nhân gì chứ, đả hai đứa trẻ lớn rồi”

Vô Tâm nhăn nhó nói : “ Là Tiêu Vũ hắn đem mẫu thân bán, hay là tên kia đoạt lấy”

Dịch Văn Quân mặt đỏ hơn, nói : “ hắn một đêm kia đến, ta hạ hắn hai châm trả thù cho sư đệ, võ công không bằng hắn cuối cùng thất thủ”

Cách Thiên Khải thành ngàn dặm bên ngoài.

"Giá!" Cả người bạch y Tiêu Lăng Trần giục ngựa giơ roi, thần thái sáng láng, càng đến gần Thiên Khải hắn liền cảm thấy máu của mình dịch từng điểm đang cháy, lớn tiếng nói : "Thiên Khải Thành, ngay tại ta trước mắt!"

Sau lưng thiên quân vạn mã nổi giận gầm lên một tiếng.

" Chờ như vậy nhiều năm, rốt cuộc lần nữa đến lúc ngày này." Tiêu Lăng Trần nhìn trời : "Phụ Suất, ta trở lại."

"Phụ Suất? Ngươi cũng là gọi như vậy Đại Đô Hộ?"

Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một đám người, người cầm đầu thân hình khôi ngô, mặc kim giáp, lưng đeo đôi đao, đang là hôm nay Bắc Ly quân ngũ người thứ nhất Diệp Khiếu Ưng.

"Phụ Suất tuy là hoàng tộc, nhưng tự nhận quân ngũ người, từ nhỏ không để cho ta kêu hắn phụ vương, chỉ có thể gọi là Phụ Suất." Tiêu Lăng Trần dừng lại ngựa, cất lời : "Diệp thế thúc, bao năm không thấy."

Diệp Khiếu Ưng lắc đầu: "Không lâu không lâu, bất quá nằm mộng một trận, thương long tỉnh mộng, liền nên chấn hống."

"Diệp thế thúc những lời này cũng là nghe dì ta nói đi." Tiêu Lăng Trần cười một tiếng: "Ngày xưa Diệp thế thúc chinh phạt sa trường, Diệp di quần áo trắng kiếm vũ, kham xưng tuyệt thế."

"Ngươi di không có ở đây, thế nhưng quần áo trắng vẫn còn ở, đi đi, nói cho Thiên Khải, ta trở lại." Diệp Khiếu Ưng xoay người, mang đám người sáp nhập vào Tiêu Lăng Trần quân đội trong.

Dọc theo con đường này, Tiêu Lăng Trần quân đội cũng không có gặp phải chặn lại, những thứ kia đóng quân hoàn toàn không là bọn họ đối thủ, hơn nữa còn có liên tục không ngừng Lang Gia quân bộ hạ cũ tới đầu dựa vào, mà Diệp Khiếu Ưng trung quân tướng sĩ cũng đang không ngừng cùng hắn hội họp.

Thiên quân vạn mã chỉ như vậy thuận lợi phải tụ họp, chạy thẳng tới Thiên Khải ra.

Chỉ còn lại những thứ kia đóng quân đốt lên Lang Yên thông báo, nhưng Lang Yên tốc độ nhanh, bọn họ tốc độ nhưng nhanh hơn, giống như Là đuổi theo kia gió lửa Lang Yên chạy thẳng tới Thiên Khải vậy.

"Thế thúc, tại sao kia hai chi quân đội đến nay cũng không có xuất hiện, ta đã làm xong đánh một trận chuẩn bị chứ ?"

"Đừng có gấp, những thứ kia chỉ dám núp ở chỗ u ám người, cũng không dám bây giờ đi ra cùng ta đối kháng, yên tâm đi, chờ ngươi công hạ Thiên Khải thời điểm, hắn sẽ xuất hiện." Diệp Khiếu Ưng cười một tiếng, "Đến lúc đó đánh lại một lần là được."

"Thế thúc nói có lý." Tiêu Lăng Trần gật đầu, "Bất quá là con kiến hôi, ta có thể không kịp đợi hắn, ta không kịp đợi, muốn Quân Lâm Thiên Khải!"

"Quân Lâm Thiên Khải? Là quân đội quân, còn là quân vương quân?" Diệp Khiếu Ưng hỏi.

Tiêu Lăng Trần suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Bây giờ là quân đội quân, sau này có lẽ liền không nhất định."

" Được !" Diệp Khiếu Ưng lãng tiếng cười dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK