Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói Lý Tinh Vân từ khi rời khỏi Tàng Binh cốc phiêu bạc giang hồ. Nhưng thân phận hắn bại lộ chịu không ít người truy đuổi.

Trong mấy ngày này Lý Tinh Vân xảo diệu gặp lại Khuynh Quốc Khuynh Thành tỷ muội, có thêm Đế Thiên An ở một bên. Nhóm người đi cùng một chổ hoàn toàn không lo ngại gì Huyễn Âm phường hay Thông Văn quán.

“ Này đi đứng kiểu gì thế hả?” Lý Tinh Vân dẫn đầu đám người đi trên đường phố, từ phía sau một người vội vả đi đến đụng hắn, nhịn không được lớn tiếng

“ Tinh Vân, kiếm của cậu…” Thượng Quan Vân Khuyết vẫn kè kè bên cạnh liền chú ý được phía sau lung của Lý Tinh Vân hạp kiếm đã không còn, nhắc nhở.

“ Kiếm, kiếm ta đâu?” Lý Tinh Vân không rõ nói, trái phải nhìn xung quanh trước sau đều có, xem thử có rơi chổ nào không

Lục Lâm Hiên ở sau hỏi lấy : “ Sao thế?”

“ Ở phía trước, tên trộm này thân thủ cũng không tồi đâu” Đế Thiên An cười nói, hắn đi cùng hai nữ lại ở sau nhìn lấy, Lý Tinh Vân kiếm là bị tên va chạm đoạt lấy.

“ Hừ, ngươi định trốn à” Thượng Quan Vân Tước đem mắt nhìn về cái nam tử đã đụng vào Lý Tinh Vân đi trước, thấy hắn vội vả đi xem thường nói.

Chân dẫm nhẹ một cái, trước chân hòn đá nhỏ văng lên rồi bị hắn đá văng đến người thanh niên kia.

“ Ai u!!” gã trộm kiếm bị cục đá từ sau bắn vào chân, lực đạo mạnh mẽ lại thêm quán tính mất đà mà ngả lăn về trước, đau đớn từ chân truyền lại nhịn không được kêu lấy.

Thượng Quan Vân Tước khinh thân mà đến ngay, nhảy đè lên người hắn một tay bắt lây hạp kiếm ở trước ngực một tay đè ngực: “ chạy đi, có chạy đằng trời nhé. Tên trộm quái quỷ, xem ngươi còn chạy đi đâu? Tóm được ngươi rồi nhé”

Lý Tinh Vân nhanh chóng đi đến, thấy Thượng Quan Vân Khuyết lấy kiếm đưa qua, nhận lấy Long Tuyền kiếm hạp.

“ Ta gọi ngươi là tên trộm” vừa nói Thượng Quan Vân Khuyết khống chế lực đạo hung hăn đem tay phiến gã trộm kiếm phía trước hai cái tát.

“ Là ngươi sao?” tấm khăn che một nữa gương mặt theo hắn tát lộ ra thanh niên gương mặt, Thượng Quan Vân Khuyết kinh ngạc nói.

Ôn Thao cười lúng túng, nói : “ Thượng Quan, huynh khỏe chứ, đã lâu không gặp”

“ Các ngươi biết nhau sao?” Lý Tinh Vân một bên kinh ngạc hỏi.

Thương Quan Vân Khuyết lẫn Ôn Thao tất nhiên quen biết, bởi bọn họ là Bất Lương Nhân người, là một trong ba mươi sáu Thiên Cương Hiệu Úy à.

Ôn Thao có khả năng truy tung của hắn chính là có một không hai. Hơn nữa còn một khả năng lấy đồ của người khác cũng không kém. Tại giang hồ trên có danh Đạo Thánh.

“ Quản ngươi có quen biết hay không? Dám trộm kiếm của ta, hừ!” Lý Tinh Vân lạnh giọng nói, trực tiếp một tay điểm huyệt hắn sau đó đem hắn nắm lấy cổ áo dùng lực nhắc lên quăng về phía sau.

“ Làm gì thế hả?” Khuynh Quốc nhìn người lao đến đem tay vươn ra trực tiếp chộp giữ.

Mười phút sau, thành trấn bên trong một cái hoang vắng chỉ có cây cối mọc, Ôn Thao cả người bị dây thừng trói buộc treo lơ lửng trên không, đứng trước hắn là Lý Tinh Vân cầm một côn gỗ dài tra khảo.

“ Thượng Quan huynh, cứu mạng!” đã bị ăn đòn vài cây Ôn Thao hướng mắt về Thượng Quan Vân Khuyết cầu cứu.

“ Còn dám gạt ta ư?” Lý Tinh Vân trên tay côn gỗ lại đánh cho cái tên trộm đạo này vài cây, lớn tiếng : “ nói thật đi”

Ôn Thao có khổ mà không biết nói sao : “ ta thật là Bất Lương Nhân”

“ Hắn thật là Bất Lương Nhân” im lặng đi theo nhìn một hồi Thượng Quan Vân Khuyết tiến lên nói giúp : “ đã nhiều năm giao tình rồi”

Lý Tinh Vân lên tiếng : “hắn cướp kiếm của ta mà…”

“ Ta chẳng qua chỉ theo Thượng Quan huynh nhiều năm không gặp, ý định là muốn thử võ công của huynh ấy thôi” Ôn Thao lấp liếm nói.

Hắn được Bất Lương Soái xếp vào Huyền Minh giáo trong tối ngoài sáng nội ứng với Mạnh Bà, thời gian trước được Tưởng Nhân Kiệt thông tri đến. Hôm nay trên đườn gặp Lý Tinh Vân, liền phát hiện Long Tuyền bảo kiếm, hắn chính là muốn trộm đi.

“ Cậu thấy đó, nhất định la hiểu lầm” Thượng Quan Vân Khuyết nói giúp.

Trương Tử Phàm chen vào : “ thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay, bất cứ việc gì tồn đọng lâu thì tâm tư bao giơ cũng không sai”

Thượng Quan Vân Khuyết ghét bỏ : “ tên mặt trắng kia, ngươi có chuyện gì với tên này”

“ Hắn nói không sai mà, lúc nãy tên kia cướp kiếm không xong, bây giờ thì nói năng không khớp gì cả. Sư ca, huynh phải để ý vào” Lục Lâm Hiên chen vào

“ Hai người đây là đang cố tình à” Thượng Quan Vân Khuyết có phần giận đi đến trước, nhưng được vài bước bị hai thân ảnh nhảy đến chặn lại.

“ Làm gì hả?”

“ Có gì cứ nói”

Đế Thiên An quay sang Trương Tử Phàm cười : “ Tử Phàm diễm phúc không cạn, giống với Tinh Vân lại có hai cô nương thâm tình, hâm mộ”

Trương Tử Phàm khóe miệng có chút giật, hâm mộ cái quỷ gì? Không phải là cười trên nổi đau của người khác ư?

“ Ta chẳng có gì để nói...” Nhìn Khuynh Quốc Khuynh Thành đi đến Thượng Quan Vân Khuyết liền không cam lòng thu hồi tâm tư giúp đỡ, cùng là Trung Tinh Vị cấp bậc nhưng phía trước là hai người à, quay sang nhìn Tinh Vân phân bua : “ Tinh Vân à, thực ra quan hệ giữa ta và hắn cũng như nhau”

“ Gì cơ?” Ôn Thao sững sờ hỏi.

Thượng Quan Vân Khuyết nói : “ hơn nữa đã nhiều năm không gặp nhau, quay về với chính nghĩa, ngươi tự lo liệu lấy”

Cơ Như Tuyết ngồi trên xe khoanh tay nói : “ lúc nãy ngươi còn nói hắn là bằng hữu của ngươi mà”

“ Ngươi đừng có xen vào chuyện của ta” Cơ Như Tuyết không có quấn lấy Lý Tinh Vân cho nên Thượng Quan Vân Khuyết không xem nàng là tình địch, lại cùng với Thánh Vương quan hệ hắn cũng không dám mở miệng mắng cô gái này.

“ Phải đó, sao cái cổ liền co rút nhanh như vậy rồi” Lý Tinh Vân truy hỏi.

Thượng Quan Vân Khuyết đáp : “ nhưng thực ra thì ta muốn nói chuyện này mà, vả lại không phải bên bọn ta người đông thế mạnh đâu. Tục ngữ có một câu rất hay…”

Khuynh Quốc tiếp lời : “ tường nghiêng mọi người đẩy”

“ Đúng!” Thượng Quan Vân Khuyết gật đầu

Khuynh Thành chen vào : “ trống hỏng vạn người nện”

“ Không sai!” Thượng Quan Vân Khuyết đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK