Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại trôi đi, sắc chiều nhanh chóng buông xuống, bầu trời với những áng mây hồng như thiếu nữ xấu hổ theo gió trôi đi.

" Tranh tranh tranh tranh"

Cầm âm vang vọng du dương không ngừng phát ra từ một gian nhã phòng, khúc nhạc cất lên tràn đầy ấm áp nhưng lại trong đó tràn đầy thương cảm, từng nốt nhạc theo đôi tay nhỏ nhẵn của Lộng Ngọc không ngừng vang lên.

" Ba ba" âm dứt cầm dứt một lúc, một tràng vỗ tay vang lên phá bĩnh đi bầu không gian im lặng.

Trương Lương mở miệng tán thưởng : " Quả nhiên là một khúc nhạc hay"

Cầm tuy đã dứt nhưng Hàn Phi một bên ngẩn người, hắn vẫn còn chưa từ trong ý cảnh của khúc nhạc đó đi ra, nghe mà xúc cảm sinh tình, một giọt lệ trên mắt rơi xuống.

“ Công tử nghe mà nhập tâm quá” Tử Nữ chứng kiến thấy, cất lời.

Hàn Phi tay nâng chung rượu cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, nói : " trước đây nghe nói khi nghe xong cầm khúc của Khoáng Tu nước Triệu, làm cho linh hồn dường như nhập vào cõi mê. Ta còn không tin.”

Nói đến đây hắn đã đứng dậy chậm bước đến vị trí của Lộng Ngọc, tán thưởng : “hôm nay nghe khúc nhạc của Lộng Ngọc cô nương. Mới hay quả thật có người có thể tấu lên khúc nhạc rung động lòng người đến vậy?”

"Công tử quá khen rồi, Khoáng Tu đại sư là Cầm Thánh, Lộng Ngọc không thể sánh bằng được" Lộng Ngọc khiêm tốn trả lời.

Tử Nữ liền tiếp lời : " Công tử cũng là Tình Thánh, nói đến rung động nhân tâm, chẵng lẽ thật sự động tâm rồi"

Kời vừa dứt không lâu liền nghe Lộng Ngọc kinh hô : " tỷ tỷ"

Hàn Phi tiếp lời : " Ta vốn đa tình, có điều đối diện với một khúc mỹ ngọc không tỳ vết thế này, Hàn Phi không dám có suy nghĩ không an phận"

" Vậy thì đúng rồi, Lộng Ngọc là viên minh châu trong tay ta" Tử Nữ ánh mắt thương yêu nhìn về Lộng Ngọc, sau đó liếc mắt nhìn một bên không xa đó, đang uống rượu Phượng Vô Song.

Hàn Phi thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên nghe ra Tử Nữ lời nói bên trong ý tứ, bọn họ thành lập Lưu Sa đúng như tôn chỉ, có lợi thì tụ không lợi thì tán, Tử Nữ lời nói chính là ám chỉ hắn không được phép vươn đến tỷ muội nàng, cũng không nói tiếp nói cái gì.

Một bên Trương Lương thấy vậy, vội vàng mở miệng dời đi chủ đề: “Nếu ta đoán không lầm, thì khúc nhạc này có tên là Thương Hải Châu Lệ”

Nghe Trương Lương đoán ra Lộng Ngọc gật đầu đáp : " chính là khúc này"

Hàn Phi chậm rãi bước đi rồi nói : " Thương Hải Châu Lệ, nhạc khúc uyển chuyển thương cảm, lại tràn đầy ấm áp, tựa hồ ẩn hàm trong đó rất nhiều chuyện cũ"

Lộng Ngọc đáp :"Công tử sáng suốt, thuở nhỏ Lộng Ngọc học đàn trong lúc gãy đàn khó tránh khỏi trong lòng tác động"

Nàng từ nhỏ mất đi song thân, mỗi lần đánh đàn, đều sẽ nhớ tới bọn hắn, trong lúc vô hình liền mang theo một tia thương cảm.

Bầu không khí có phần lặng xuống, mặc dù Lộng Ngọc không có nói rõ song ở đây đều là người thông minh có thể đoán ra được nàng còn một đoạn quá khứ thương tâm.

Hàn Phi thấy mình nói trúng Lộng Ngọc chuyện thương tâm, trong lòng có chút xấu hổ, ánh mắt bị chú ý đến chiếc ngọc bội nàng đeo bên hông, vội vàng lại đổi chủ đề : " Viên Hỏa Vũ Mã Não này thật hiếm thấy, không biết cơ duyên gì khiến cho Lộng Ngọc cô nương đạt được nó"

Lộng Ngọc nhìn lấy Hỏa Vũ Mã Não, có chút thương cảm nói:" Đây là di vật của phụ thân để lại"

Hàn Phi thấy mình lại nói Lộng Ngọc thương tâm chỗ,dứt khoát hỏi lại lần nữa, xem có thể tìm tới hay không đầu mối gì, nói không chừng còn có thể giúp Lộng Ngọc tìm được phụ thân cũng khó nói, lên tiếng hỏi :" Không biết lệnh tôn đã từng du ngoạn đến Bách Việt chưa?"

Lộng Ngọc nghe vậy, không có trả lời, chỉ là nhìn xem Hỏa Vũ Mã Não hiện lên sầu bi.

Đế Thiên An chậm rãi cất lời : “Hôm nay ta vốn cùng Lộng Ngọc giao lưu nhạc luật, ngươi vào trước thì nghi ngờ ta trộm quân lương. Bây giờ lại đào sâu vào tư nhân người khác, Hàn Phi Nho Gia có nói phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ hỏi sao? nhiều năm như vậy Tuân Tử không dạy được ngươi thứ gì sao?"

Thông qua con hồ điệp hắn có thể quan sát hết thảy mọi chuyện đêm qua.

Do tầm nhìn chia sẻ hắn không cần phải di chuyển, việc Hàn Phi đến tìm hắn dò hỏi 3 vạn quân lương. Hắn không thừa nhận đối phương làm được gì hắn chứ, mà tên này cũng không có truy sát.Mà lạiở luôn ở nơi này nghe đàn.

Hàn Phi nghe được gương mặt biến đổi, liền đáp : " là Hàn Phi sai rồi, xin tự phạt một ly"

“Phi lễ vật thị ( không nhìn điều sai), phi lễ vật thính (không nghe điều tầm bậy), phi lễ vật ngôn (không nói điều trái), phi lễ vật động (không làm điều quấy) là Khổng Tử răng dạy Nho sinh đệ tử, huynh sẽ không là Nho Gia đệ tử đó chứ” Tử Nữ cười nói châm chọc Phượng Vô Song, mà Lộng Ngọc thì một bên che miệng cười lấy.

“ Dù sao ta cũng không phải là Nho Gia đệ tử, học vấn lại thấp không thể so bằng cửu công tử, cho nên chỉ có thể học lỏm từ thủ hạ mà thôi. Ai nha, nhà nghèo học vấn thấp cũng là một cái tội. Tùy ý bị quan sai nghi ngờ đạo tặc, bây giờ đến cả vừa ý cô nương còn sắp bị người khác đoạt đi” Đế Thiên An ra vẻ chán chường uống rượu.

“ Công tử” Lộng Ngọc nghe xong lại càng thẹn thùng hơn.

Mấy ngày nay nàng phương tâm cũng nhảy loạn không thôi, khi có đến hai nam tử để nàng phân tâm. Một là danh vang thất quốc trang chủ Thanh Y Lâu, là người mà nàng từ lâu ngưỡng mộ.

Còn một người so với đối phương hết sức bình phàm dung mạo, nhưng đối phương tài hoa cũng không kém. Hơn nữa ở bên cạnh mấy đối phương khiến nàng luôn khai tâm, xấu hổ khi những mẩu chuyện lẫn hành động của y.

“ Mau đưa người ra đây cho ta! Mau!”

“Nếu không ta sẽ làm cho các ngươi đẹp mặt đó.”

“Các ngươi có biết ta là ai không?”

“Ta là Tả Tư Mã, kẻ nào dám chọc ta...”

Bầu không khí rất nhanh bị một đạo thanh âm đầy tức giận lẫn hống hách vang lên, kèm theo đó là những thứ đổ vở phát ra từ gian phòng lân cận.

“ Cạch!” cánh cửa gian phòng mở ra, từ bên ngoài Hồng Du bội chạy vào bên trong, mặt có mấy phần lo lắng : “ tỷ tỷ”

“ Sao vậy?” Tử Nữ đi đến dò hỏi tỷ muội mình

Hồng Du nói ra :“ là Lưu Ý đại nhân… uống say rồi muốn gọi Lộng Ngọc qua đó. Các tỷ muội khuyên thế nào cũng vô dụng”

Cánh cửa lại được mở ra từ bên ngoài Hồng Du đi vào bên trong, gương mặt có mấy phần lo lắng, nhìn thấy đám người liền chạy vội đến Tử Nữ, rồi nói :“ tỷ tỷ, là Lưu Ý đại nhân uống say rồi, muốn gọi Lộng Ngọc sang đó, đám tỷ muội khuyên thế nào cũng không được”

“ Nói với hắn, nàng đang bồi ta đánh đàn, nếu hắn không muốn chết cút về sớm một chút, từ nay về sau cũng đừng đến nơi này tìm Lộng Ngọc nghe đàn nữa” Đế Thiên An hờ hững lên tiếng chung rượu trên tay chậm rãi uống.

“Ta sang đó ngay đây” Tử Nữ liền nói cho Hồng Du, quay sang nhìn Phượng Vô Song phía sau: “ công tử là muốn hủy đi sinh ý của Tử Lan Hiên sao?”

Đế Thiên An nhìn Lộng Ngọc, cất lời : “ sẽ sớm thôi, ly biệc nhiều năm sẽ tụ hội, song thân của nàng vẫn còn trên đời, thời điểm đến sẽ tương phùng.”

“A!” Lộng Ngọc kinh hô lên, vội ngẩng đầu thân hình có phần run rẩy nhẹ nhìn Đế Thiên An lên tiếng : “ Công tử, thật chăng... công tử... huynh nhận biết phụ mẫu Lộng Ngọc”

Hàn Phi sờ cằm rồi nói : “ Huynh lúc nào cũng thần bí như vậy, càng làm cho người hiếu kỳ, Hỏa Vũ Mã Não, Bách Việt, Lộng Ngọc cô nương, huynh đến Tân Trịnhsẽ không đơn giản là ngắm hoa thưởng nguyệt đó chứ.”

Đế Thiên An bơ hắn đi, nhìn Lộng Ngọc cười nói : “ Hỏa Vũ Mã Não sinh ra ở Bách Việt chi địa, chỉ độc có Hỏa Vũ Sơn Trang trong Thiên Hạ Vô Song thành sản xuất. Vừa hay ta lại biết song thân của nàng, đợi ta một thời gian ta sẽ đem mẫu thân muội đưa đến, sẽ sớm thôi!”

“ Lộng Ngọc, cảm tạ công tử đại ân” Lộng Ngọc mắt đỏ hồng lên vội cúi đầu nhưng bị một cổ lực lượng vô hình nâng lên.

“ Hỏa Vũ sơn trang, Thiên Hạ Vô Song thành, rốt cuộc thân phận của Lộng Ngọc là gì?, và Phượng Vô Song có quan hệ gì trong đó” Trương Lương trong lòng không ngừng phân tích lấy dữ liệu tiếp thu.

Về phần Hàn Phi gương mặt tươi cười nhìn nam tử phía trước, rồi nói : “ Hỏa Vũ sơn trang nhị vị tiểu thư là Bách Việt vương ái phi, song thân của Lộng Ngọc không phải đến từ nơi này chứ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK