Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông thường thế Trân Lung ít thì mười mấy con mà nhiều thì tới bốn năm chục con, nhưng ở đây có đến hơn hai trăm con, sinh hay kiếp đều khó mà lường được.

“ Cạch” Nhẹ nhàng một tiếng theo Thiên Trạch vung tay, một quân cờ trắng hạ xuống bàn cờ.

Thiên Trạch rõ ràng ván cờ này không phải bình thường, bởi ván cờ trong có cạm bẫy, huyễn cảnh bên trong đó, người đánh cờ không cẩn thận sẽ bị rơi vào, có khi không tự chủ được nổi điên, tự sát....

Nhưng đối với Thiên Trạch mà nói nó chẳng là gì, nguyên thần của hắn tuy suy yếu nhưng cường đại dư sức để chống đở mấy loại huyễn cảnh này.

Mà kỳ nghệ của Thiên Trạch cũng có một tay, hắn tại Võ Canh Kỹ thời gian dài như vậy cũng luyện xuống một tay Kỳ nghệ, cộng thêm Không Thức Giới Thần Lực khai phá trí tuệ, ván cờ này không làm khó được hắn.

Rất nhanh cả hai hạ quân, thoáng chốc đã hơn trăm nước.

Càng hạ quân thế cờ trắng của Thiên Trạch đã rơi vào khốn cảnh trước quân đen, phía trước tiến không được phía sau lại có truy binh, cục diện rơi vào tiến thoái lưỡng nan từng bước rơi vào tử cục mà Trân Lung kỳ cục thế cờ định sẵn.

“Thế cờ Trân Lung này chính là bàn cờ hôm trước ta đã thấy trong thạch động núi Vô Lượng. Vị tiên sinh này và thần tiên tỉ tỉ trong động ắt có uyên nguyên, đợi khi đánh xong thuận tiện ta sẽ len lén hỏi ông ta” Đoàn Dự đến giờ thấy thế cờ biến hóa đã nhận ra được quen thuộc, đây chẳng phải là thế cờ hắn thấy trong động núi Vô Lượng nơi hắn nhận được cơ duyên mà học được Lăng Ba Vi Bộ đó sao?

Chính lúc này, huyễn cảnh phát động, cảnh vật trước mắt Thiên Trạch dần dần mờ đi; những quân cờ đen, trắng trên bàn tựa hồ biến thành quân lính thật, mà hắn lọt vào trong đó, thế đã không thể thoát khốn.

Thiên Trạch xem như không thấy, hắn chẳng để ý đến huyễn cảnh, tiếp tục hạ cờ.

“Đi nước đó không phải là tự giết mình ư?” Vương Ngữ Yên đối với cờ nghệ tuy không phải chuyên sâu nhưng cũng biết một ít, ở ngoài nói : “ Đạo Thánh tự giết một số quân của mình, quân đen càng thúc ép thêm nữa, ngươi ứng phó ra sao?”

Phép đánh cờ vây là phải tranh giành đất sống, nhưng nước cờ vừa rồi của Thiên Trạch chẳng khác nào là tự sát.

Bởi quân cờ mà y đặt xuống trúng ngay một đám quân trắng đang bị quân đen bao vây không còn hở chỗ nào lọt ra được. Đám quân trắng đó vốn dĩ còn một nước nữa, quân đen lúc nào đặt xuống cũng ăn sạch, nhưng nếu như đối phương không rảnh rỗi để hạ kỳ thì cũng còn có đường sống, mà bên trắng cố gắng vùng vẫy cũng chỉ ở một nước đó mà thôi.

Thế nhưng Thiên Trạch lại đem quân mình ăn quân mình, trong phép chơi cờ chưa từng
có ai đi lối tự sát như thế. Quân trắng chết rồi, phe mình coi như tan rã.

Đoàn Dự trông thấy thế không khỏi cười, thầm nghĩ : “ Đạo Thánh huynh hẳn không giỏi đánh cờ cho nên mới đi nước này ư?”

Giang Ngọc Yến nhẹ cắn môi lo lắng, một đôi mắt chăm chú nhìn.

Tô Tinh Hà nhìn thấy thở dài, tiếc hận, cũng không giả câm giả điếc nữa : “nước cờ của các hạ vừa sâu sắc vừa nghiêm mật, mấy chục nước trước đã đến cảnh giới đăng phong tạo cực. Chỉ vì tiên sinh không chịu nghĩ kỹ hơn một chút… Đáng tiếc, đáng tiếc! Hỡi ơi! Thật là đáng tiếc!”

Tô Tinh Hà nói xong giơ tay lấy những quân cờ bị Thiên Trạch tự giết chết bỏ ra ngoài, kế đó đi một quân đen.

Thiên Trạch lại lấy ra một quân cờ trắng, đặt lên bàn cờ. Nơi y để quân, chính là nơi những quân trắng mới mất đi còn bỏ trống.

Nước cờ đó quả là rất cao.

“ Đây....” Tô Tinh Hà ngẩn người.

Gần ba chục năm trời Tô Tinh Hà đã nghiên cứu thế Trân Lung này rất kỹ, từng đặt ra hàng ngàn hàng vạn thế biến, nên bất cứ diễn biến ra sao, hậu quả đến đâu, lão thuộc lòng hết. Song lão chưa từng nghĩ đến nước cờ tự sát kỳ cục của Thiên Trạch.

Dù là người mới học đánh cờ cũng không đi ngớ ngẩn đến thế, chẳng khác gì người học võ cầm kiếm đâm vào cổ mình. Nhưng hắn không tài nào hiểu được, bên trắng tự sát quân cờ, cục diện tối tăm biến thành sáng sủa.

Cờ đen vẫn có ưu thế, nhưng cờ trắng cũng rộng đường xoay xở không giống như trước, giữ được chỗ nọ bỏ mất chỗ kia.

Cục diện quái lạ này thì Tô Tinh Hà có nằm mơ cũng không thấy. Nét mặt đầy vẻ kinh ngạc, lão suy tính hồi lâu mới hạ một quân cờ đen xuống.

Thời gian lại trôi, mỗi bên đi thêm mười sáu nước.

Thiên Trạch đã hy sinh mười sáu quân trắng, đến lượt tiếp theo hắn hạ một con cờ trắng đặt xuống bàn, vào khoảng trống phía sau những con cờ trắng đã bị bắt.

Thế Trân Lung đã biến đổi rất nhiều, thì ra chỗ bí mật để phá giải thế cờ này là bên trắng phải tự giết đi một số lớn quân mới tìm được sinh cơ.

Có điều dù là những kỳ thủ siêu việt cũng chưa ai dám nghĩ tới việc phải tự sát như vậy. Số quân trắng bị vây hãm quá nghiêm trọng, ngàn người như một đều phải cố gắng tìm cách thoát vây để xông ra, chẳng ai nghĩ đến việc đi vào tử lộ.

Thế cờ dần đổi theo thời gian trôi qua.

Sau hơn thêm mười nước đi nữa, cuộc cờ đã gần đến lúc kết thúc, chiếm ưu thế đen lại thất thế trước quân trắng.

Cuối cùng, ván cờ kết thúc, đen bại trắng thắng.

Tô Tinh Hà hoan hỉ chắp tay, nói: “ Đạo Thánh kỳ nghệ siêu phàm! là lão phu thiển cận, bội phục bội phục”

“ Tử chết rồi sinh! Thiên Trạch đại ca còn là một kỳ thủ lợi hại” Giang Ngọc Yến vui mừng nói, ánh mắt đối với người nam nhân kia thêm chút sùng bái.

Mà Đoàn Dự và Vương Ngữ Yên thì đã biết, Đạo Thánh không phải không biết chơi cờ mà y cờ nghệ còn cao vượt bậc.

Cái phép tự giết mình của y, quả là trong môn cờ vây nghìn năm chưa ai thấy, dù cho loại cao thủ đến mức thần thánh cũng không ai dám nghĩ đến một nước cờ như vậy.

Ai ai cũng chỉ nghĩ đến làm sao thoát khỏi khốn cảnh để tìm đường sống, chứ có ai lại nghĩ đến nước đi vào cửa tử để tìm đường ra, nếu không phải hôm nay chứng kiến thì khó mà tin tưởng được.

Thiên Trạch gật đầu, rồi đứng dậy, nói : “ ta nghe Trân Lung nổi danh, cờ đã đánh xong cũng nên đi rồi”

Tô Tinh Hà nghe vậy vội đứng lên nói: “ Đạo Thánh xin chờ đã”

Thiên Trạch dừng lại.

Tô Tinh Hà nói : “Tiên sư bày ra thế cờ này đã mấy chục năm không ai phá được, nay Đạo Thánh đả phá xong, lão phu cảm phục vô cùng!”

Nói xong Tô Tinh Hà đi tới trước ba gian nhà gỗ, giơ tay mời khách: “Xin mời Đạo Thánh tiến vào, tiên sư chờ đợi bên trong”

Thiên Trạch gật đầu, dặn : “ ba ngươi ở lại nơi này chờ ta”

Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự và Giang Ngọc Yến gật đầu đáp ứng.

Thiên Trạch bước đến trước gian nhà gỗ.

Ba gian nhà gỗ này thiết kế thật là cổ quái, không có cửa nẻo gì hết, cũng giống như thế cờ không lối thoát, phải phá một đường trí mạng để thoát.

Căn nhà gỗ này không có cửa, Thiên Trạch một quyền đập ra một cái động lớn mà vào.

Động ước chừng cao khoảng chín đến mười mét, rộng bảy, tám mét, ở giữa có một tiểu hồ, giữa hồ đứng thẳng một gian phòng nhỏ.

Trong phòng có một người ngồi giữa lưng chừng trời.

Cả người ông ta treo bằng một sợi dây thừng đen, một đầu dây buộc vào sà ngang, nên mới lơ lửng giữa trời như thế.

Người này râu dài ba thước không có một sợi bạc nào, mặt như quan ngọc, chẳng có chút vết nhăn, tuổi tác dĩ nhiên không còn trẻ nữa nhưng thần tình sảng lãng, phong độ nhàn nhã, nhìn ra được thời trẻ cũng là một mỹ nam tử.

Y chính là chưởng môn Tiêu Dao phái đời thứ 2 Vô Nhai Tử.

Lúc này, Vô Nhai Tử đang đánh giá nam tử xuất hiện trước mặt mình, vừa nhìn lão khó mà rời mắt được, vô luận ngoại hình lẫn khí chất của y đều là vạn người mới có được, đáng nói là kẻ này lão lại không nhìn ra được sâu cạn thực lực.

“Có thể đi vào nơi này ngươi chính là phá giải Trân Lung ván cờ của lão phu ư?”

Thiên Trạch đáp : “ không sai”

Vô Nhai Tử lại nói : “ tốt! tốt lắm, ngoại hình lẫn thiên tư đều rất phù hợp, ngươi là môn phái thế gia nào?”

Thiên Trạch đáp : “ Xích Mi Long Xà thái tử Bách Việt”

Nghe được Vô Nhai Tử thoáng qua ngạc nhiên, không nghĩ kẻ phá giải Trân Lung thân phận cũng không hề thấp, y đến từ vùng đất Bách Việt nơi nổi danh với hai thứ Vu Độc.

Vô Nhai Tử nhìn ngắm một hồi, cũng không suy nghĩ đến việc y có là trung nguyên chi sĩ người nghĩ là nước man di, nói : “Lão phu bày xuống Trân Lung kỳ cục chính là tìm kiếm truyền nhân cho mình, đã ngươi phá được Trân Lung và vào nơi này, có bằng lòng bái sư nhập phái Tiêu Dao ta”

Lãonăm xưa không phòng bị mà thân trúng kịch độc của nghịch đồ Đinh Xuân Thu, nửa chết nửa sống sinh tồn đả ba mươi năm, cuộc sống như vậy lão cũng không muốn tha thiết. Có thể chèo chống hắn chính là muốn tìm một truyền nhân thay mình đem nghịch đồ trừ diệt.

Chỉ là Vô Nhai Tử cùng phái Tiêu Dao tuyển đồ cực kỳ khắt khe, một nam nữu ngoại hình phải đẹp, hai chính là thiên phú căn cốt. Nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm ra được, đó là ở chổ Trân Lung quá khó khiến nhiều kỳ thủ cam bái hạ phong.

Bây giờ Xích Mi Long Xà đến phá được Trân Lung, mà ngoại hình khí chất lại cực kỳ phù hợp với tuyển đồ của Vô Nhai Tử, lão sau không gấp được chứ.

“ Đây là ta sở luyện ra Luyện Khí Quyết, trên đời này không ai có tư cách làm sư ta cả” Thiên Trạch cất lời, vừa nói lại sở ra Luyện Khí Chi Kiếm.

Vô Nhai Tử đưa mắt nhìn, lão không để ý đến ngôn ngữ của Thiên Trạch mà nhìn chăm chú vào thanh kiếm kia, một lát thốt lên : “ kỳ tài, quả là kỳ tài, ngưng khí thành binh, lão phu trước khi chết mà còn thấy được, quả là thiên cổ kỳ tài”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK