Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn ngày lại qua.

Đại Việt đô thành.

Cao hừng ba trăm mét tựa như ngọn núi an định ở chín góc ngoài đô thành, tượng người chạm khắc song long uy vũ mà đứng.

Hai đầu song long mọc ra từ sau lưng dựng trên đầu há miệng như ngậm lấy một khối tinh thạch.

Tinh thạch tỏa ra vô hình lực lượng, như suối nước một dạng chạy đến kết nối cùng nhau, hợp thành một cái vuông vức luồng khí, không ngừng luân chuyển qua lại.

Giống như Thổ Long bao phủ hoàng cung Đại Việt, chỉ một đêm người dân trong thành thức dậy liền thấy được bốn bức tượng chạm khắc Đế Long Hoàng, người dân lại có thêm chuyện để bàn tán với nhau.

Dần dần càng nhiều tin đồn Đế Long Hoàng là thần tiên càng lan rộng.

Bởi chỉ có như vậy mới giải thích được những chuyện không tài nào giải thích nổi xảy ra trong chốn đô thành Đại Việt, vì sao Việt Đế lại ngắn ngủi quật khởi như vậy.

“Thật là một đêm liền hiện ra ư?”

“ Ta cũng chỉ nghe người trong thành nói”

“ Bệ hạ đã là thần tiên rồi! chỉ có thần tiên mới làm được việc này”

“ Các ngươi nói đây là gì?”

“ Ta nghe mấy vị kia nói là cái trận pháp!”

“ Trận pháp ư! ra là thế”

Dưới chân tượng đá Thiên Trạch, không ít dân chúng qua lại dừng chân ở tượng đá nghị luận sôi nổi.

Đối với rất nhiều người mà nói, cả đời bọn họ còn chưa thấy qua được việc này. Cho nên nhìn thấy được cao mấy trăm mét tượng đá, luồng khí vô hình xoay vòng bên trên ai nấy làm sao không hiếu kỳ? không tò mò? Nghị luận bàn tán chỉ là chuyện dễ hiểu.

Càng nhiều người đến, có xe ngựa phú thương, có kiếm khách cởi ngựa, hoặc có bách tính đường xa mà đến, dù từ xa đã thấy nhưng đến gần cũng không nhịn mà dừng lại to nhỏ hỏi han một lát.

“ Sưu!”

“ Sưu!”

“ Sưu!”

Từ chân trời mà đến, mười lăm cái đạo thân ảnh kẻ trước người sau ngự binh đến đô thành Bách Việt.

“ Nhìn kìa! Có tiên nhân đến” một cái hán tử phát hiện được hô lên.

Ở gần hắn một cái lão già cho hắn một cái cốc : “ không biết gì cả? cái gì mà tiên nhân! chỉ là người tu luyện ngự binh mà thôi”

Lời nói của lão rất được người đồng ý, mấy cái kiến thức ít người lại dò hỏi một phen.

Mười lăm đạo thân ảnh mỗi lúc một đến gần, sau đó dừng lại trước tượng đá quan sát.

“ Hừ! Ta còn tưởng các ngươi không biết sống chết ngự binh vào thành chứ” nhìn thấy mười hai người từ từ hạ xuống, hán tử bị lão già đánh kiêu ngạo nói.

Lão già lại cốc cho hắn một cái.

“ Cha! Ngươi sau lại đánh ta” hán tử ủy khuất chất vấn.

Lão già mắng : “ bọn hắn là kiêng sợ bệ hạ, ngươi cái tên nhãi con này có bao nhiêu cân lượng lại dám mạo phạm bọn họ”

Hán tử nghe ủy khuất thụt lùi về sau khi thấy cái bàn tay đến gần.

“ Cũng đúng thôi! Đế Long Hoàng chi uy ai dám vuốt râu rồng”

“ Bọn họ là ai? lẽ nào là vì Chiêu Hiền Điện mà đến”

“ Hay là thích khách” kẻ nói câu này là một cái tiểu cô nương, nàng nói xong liền bị đám người nhìn một cái sau đó quay đi.

“ Thích khách! Còn ai dám sám sát bệ hạ! Ngại mệnh sống lâu”

“ Đúng! Bệ hạ một mình độc chiến 420 vạn Sở Hàn Ngô, ra vào Tân Trịnh Thiên Khải Cô Tô như chốn không người. Kẻ nào dám ám sát người nữa, Bắc Ly vương; Ngô vương phải run sợ cho người đi sứ cầu hòa, Hàn vương hiện giờ còn run sợ đấy”

“ Đúng! Bị bệ hạ vào cung giết cha hắn, không sợ mới lạ”

“ Cái tên trước mặt Long y! lẽ nào là quân vương nước nào?”

“ Đâu! Thật kìa”

“ Là long y!”

Bên tai náo nhiệt nghị luận truyền đến mười hai cái thân ảnh ngự binh mà đến, bọn họ quan sát một hai thấy rõ được rất nhiều ánh mắt nhìn, cũng không có ý định chào hỏi gì cả thẳng tiến mà vào cổng thành.

“ Mộ Vương! Công Mộ chưởng môn! Thần Sai Quỷ Sứ, Họa Thánh, Thư Thánh, Tiêu Vô Bệnh, Sở Vân Khê, Khổ Thiền đại sư, Sở Bách Xâm, Thiên Cơ Biến, Độc Cô Giản, bà lão kia lẽ nào là Hàn thị tổ mẫu, hai thiếu niên kia có lẽ là Lạc Thời Thu cùng Lâu Mãn Phong, về phần hai người còn lại lại không có ấn tượng” cổng thành phía trước có mấy cái gian khách điếm, trong đó một quán trà nước, một cái tuấn lãng đàn ông cầm chén trà uống một hợp, lần lượt nói rõ thân phận từng kẻ đến.

Y có thể nói rõ thân phận, bởi y là phó đường chủ của Bách Hiểu Đường, môn phái thu thập tình báo lớn nhất Bắc Ly cùng trung nguyên.

“ Cả Công Thủ Mộ phái đều đến, lẽ nào là liên quan đến tòa Kỳ Mộ sắp đến ư?” bên cạnh Diệp Khiếu Ưng nghi hoặc.

Hắn nói cũng không sai chút nào. Bởi hai tòa Mộ Vương Chi Vương của Mộ phái bị phá đều có dính dáng đến Thiên Trạch, mà cái sau triệt để hư hại. Trận chiến Công Thủ sắp đến, nếu như Thiên Trạch nhúng tay tiếp tòa Kỳ Mộ tiếp theo có thể bảo toàn ư?

Thế nhân bây giờ đã rõ ràng sự cường đại của Thiên Trạch như thế nào. Mà đám Diệp Khiếu Ưng thì càng rõ điều ấy.

Vốn lẽ bọn họ đã theo sứ đoàn trở về Bắc Ly, bất quá vì lần xông vào Đế Cung mà bị vị kia ép ở lại đây ba tháng, tại cổng thành hổ trợ dân chúng Bách Việt hoặc quản lý trị an trong thành, đủ 3 tháng mới được về nước.

Lấy thân phận của cả ba có phần khuất nhục, song bọn họ không nữa điểm oán thán. Bởi bản thân bọn họ chịu nhục nhưng đổi lại được cái Bắc Ly yên ổn, Bách Việt đã chấp nhận Bắc Ly thành ý nghị họa, nếu để nỗ lực tan biến không phải là dã tràng xây cát hết sao?

“ Không! nếu như là Huyền Quan nhai thì không lý gì có thêm Họa Thánh Thư Thánh và thần y Tiêu Vô Bệnh. Theo ta biết hai vị hộ pháp Thư Thánh và Họa Thánh vốn ở Thiên Bộc nhai” Tiêu Nhược Phong chậm nói.

“ Không lâu trước ta quan sát tinh tượng thấy dị tượng thay đổi, sát tinh rơi xuống, một thanh hung binh xuất thế” Tiêu Nhược Phong tiếp lời : “ vừa hay thời gian trùng hợp với vị kia rời đi, mà ta lại biết Thiên Bộc nhai dưới cất giữ một thanh hung binh”

“ Hung binh” Diệp Khiếu Ưng hứng thú nói.

Tiêu Nhược Phong nghiền ngẫm : “ hung binh của Mộ phái có cả tám thanh, ta không rõ rốt cuộc là thanh nào?”

“ Tà Linh Ly Hồn Câu” Cơ Nhược Phong nói, hắn là một trong những người biết được thanh hung khí này cất giữ ở Thiên Bộc nhai.

“ Tà Linh Ly Hồn Câu! Thập Tứ Kinh Hoàng” cả hai người niệm lên, hiển nhiên bằng thân phận của họ đã nghe qua thanh hung binh này

“ Bọn họ lẽ nào là muốn lấy đồ từ vị kia? điều này chẳng phải muốn tìm đường chết ư?” Diệp Khiếu Ưng đã rõ vì sao đám người này xuất hiện, nhưng nghi hoặc không rõ cái đám này lẽ nào không biết y đáng sợ.

“Ai nói là bọn họ đến lấy về” Cơ Nhược Phong cười nói.

Tiêu Nhược Phong lại uống một ngụm trà : “ Mộ phái chẳng qua là muốn kiếm chút mặt mủi, tiện thể là vì trận chiến sắp đến, thăm dò ý định của người kia”

“ Mặt mủi! mặt mủi có lớn bằng người kia ư? Chỉ sợ mặt mủi không kiếm được còn bị tên kia bắt làm khổ sai vài tháng” Diệp Khiếu Ưng lầm bầm.

Cơ Nhược Phong cười : “ ngươi miệng ngoài thì oán thán, làm sau ta thấy làm rất tích cực, nhất là dạo này còn rất ra sức”

Diệp Khiếu Ưng lúng túng, nói : “ cái gì mà ra sức, ta là tẫn trách nhiệm mà thôi, sớm ngày hoàn thành trở về Bắc Ly”

“ Sau đó lén lút quay lại” Cơ Nhược Phong cười nói

Diệp Khiếu Ưng đem nước trà uống phun ra : “ bản tướng quân lẽ nào là kẻ ham vinh hoa phú quý, ham sống sợ chết ư?”

“ Ngươi không sợ, nhưng mà Nhược Y đây?” Tiêu Nhược Phong cười nói : “ thế gian này nếu có ai cứu được nó, chỉ có vị kia mà thôi.”

Diệp Khiếu Ưng thân phận không nhỏ ở Bắc Ly, với địa vị của hắn tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Nhưng hắn chỉ có một vị chính thê, nhưng ái thê sau này khó sinh mà chết để lại một đứa con gái.

Nhưng hài tử mới ra đời, tất cả mọi người đều cảm thấy nó không sống nổi. Bởi cô bé bị suy tim bẩm sinh, ái thê đã mất Diệp Khiếu Ưng cũng không thể để con gái chết đi. Hắn nhiều năm nay rong ruổi khắp nơi, nỗ lực chính là kéo lại cái mạng sống con gái mình.

May mắn là sau này được Tề Thiên Trần trợ giúp, theo Khâm Thiên Giám sở tư mà đở bớt phần nào chứng bệnh. Nhưng bệnh tình không thể giải quyết triệt để, sẽ một ngày bị chính bệnh tim kia quật ngã.

Mà Thiên Trạch lại chính là cọng rơm cứu mạng của Diệp Khiếu Ưng, hắn thấy được tương lai cho hài tử. Cho nên trong thời gian này tích cực như vậy, chính là trông chờ con gái đến được đây, sau đó thông qua đường vòng Lý Tâm Nguyệt mà nhờ vả.

Phải biết rằng Thiên Trạch có thần ma chi lực không nói, y chính là người có thể cùng đại thần câu thông à! Cho nên vì con gái hắn cũng phải đi vòng vèo rất nhiều, về phần trung với Bắc Ly ư? đại thần đã nói thiên mệnh ở Đại Việt? hắn sẽ một mực ngu trung xuống?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK