Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này cách xa nơi này ngàn dặm, đám người Yên Đan mang theo Cơ Quan Thú cũng nhanh chóng di chuyển tiếp nhập vào lảnh thổ Bách Việt, có điều ngay khi vào trong đã bị không quân Bách Việt cản lại, qua một hồi tra hỏi nhanh chóng đi theo sự hướng dẫn của Mặc Gia đệ tử.

“ Nơi này có thật là chỉ mới dựng lên chưa đến ba năm ư?” Đạo Chích ánh mắt khó tin được đứng trên một con đường rộng đến hai mươi mét phân chia hai đường thuận nghịch, mỗi bên đều phân chia các làn đường chính giữa là một dãy phân cách được trồng các kỳ hoa dị thảo.

“ Đại thúc mau tránh ra, ngài đang chắn đường chúng ta đây” một bé gái bảy tám tuổi mang theo cặp sách trên vai, miệng bất mãn nhìn Đạo Chích, Cao Tiệm Ly đám người đang dàn hàng ngang chặn lấy lối đi của đám người bọn họ.

“ Ách, xin lỗi!” Đạo Chích gãi đầu có phần xấu hổ nhanh chóng nhảy qua một bên, mà đám người cũng nhanh chóng dọn đường cho đám trẻ này bước qua.

“ Nhìn thật đần, hắn là đám người mới được chuyển về” Một bé trai nhỏ giọng đi đến nói cho bạn mình bên cạnh.

“ A Sơn, ta nhớ được ngươi lần trước cũng ngu ngốc như bọn họ đây”

“Nào có!”

“ Tiểu Thúy ngươi nói bọn họ có biết dùng nhà vệ sinh không, có khi nào sẻ đi lạc không, hắc hắc”

Mặc dù đám trẻ rì rầm nói chuyện cực nhỏ nhưng đám người vẫn nghe được, dù sao bọn họ cũng là đương thời cao thủ đây. Hiện tại đám người giống như nhà quê lên tĩnh, một đường đi vào nơi này gặp đủ thứ bất ngờ mới lạ khiến bọn họ không nhận ra cả.

“ Xe buýt tới rồi, mời Chưởng Lệnh Sứ cùng các vị thống lĩnh theo ta” Một tên đệ tử Mặc Gia hòa ái chắp tay nói.

Đám người nhìn một vật thể hình chử nhật to lớn dài đến gần hai mươi mét rộng năm mét địa phương, với mười sáu bánh xe làm bằng thanh đồng kim loại hai màu hắc bạch trên đó ghi lấy Mặc Gia hai chữ to tướng chậm rãi hiện lộ trước mắt đám người.

“ Tạch tạch tạch tạch” Một trận cơ quan thanh âm vang lên ngay khi chiếc xe buýt lớn này dừng lại ở ven đường, từ thân xe năm chiếc cửa lớn được mở ra từ đó duỗi ra những chiếc cầu thang, từ trên đó từng người nhanh chóng bước xuống già trẻ nam nữ đều có cả.

“ A Hổ, là ngươi” Đạo Chích thân ảnh thoáng xuất hiện ngay vị trí cửa xe, khi nhận ra tên đệ tử Mặc Gia đang đứng ở cửa cùng với một thùng lớn đựng đầy đồng tiền trên đó, ánh mắt quét qua hắn thấy được rất nhiều ghế ngồi riêng biệc xếp ngay ngắn.

“ Đạo Chích thống lĩnh” A Hổ cười hàm hậu nói, sau đó chắp tay lên tiếng : “ Tham kiến Chưởng Lệnh Sứ cùng các vị thống lĩnh”

Tầm mười phút sau, đã an ổn trên khung xe công cộng, Đạo Chích chỉ chỉ tay nhìn qua bên ngoài khung cửa kính là một tòa nhà 5 tầng cao đến hai mươi mét chiếm một diện tích lớn đồ sộ xe cộ tấp nập dòng người đông đúc ra vào, nói :“ A Hổ tòa nhà lớn đó là gì, sau nhiều người đi vào như vậy”

“ Đó là Bệnh Viện, đại thúc ngươi đến cả Bệnh Viện cũng không biết” Một bé gái chỉ năm, sáu tuổi mắt tròn xoe kinh ngạc nghe được bên cạnh Đạo Chích hỏi A Hổ liền tốt bụng lên tiếng.

“ Khụ khụ khụ” Tiếng ho khan vang lên, chỉ thấy thiếu phụ bên cạnh vội ôm lấy con mình có phần xấu hổ nói : “ Tiểu Ngư đại thúc là người mới đến nên còn chưa biết rõ,con không được như vậy!”

Đạo Chích lúc này cũng có phần xấu hổ, mà bên cạnh đám người Yên Đan cũng bơ hắn đi tránh để cho xấu hổ lúng túng, mặc dù hài tử đồng ngôn vô kỵ nhưng mà làm cho bọn họ phát hiện là bọn họ đến nơi này kiến thức còn thua cả mấy đứa trẻ, để tránh mất mặt xấu hổ tốt nhất nên ngậm miệng.

Đạo Chích lúng túng cười nói : “ Tiểu muội muội, đại thúc là mới đến có thể cho đại thúc biết Bệnh Viện là gì không”

Bé gái nghe được ánh mắt quả nhiên là như vậy, non nớt thanh âm nói : “ Bệnh viện là nơi muội sinh ra nha, muội chỉ biết là nơi ngày thường khám chữa bệnh đây”

Chặng đường duy chuyển gần một tiếng đồng hồ tốc độ tương đối để cho đám người Yên Đan nhận ra Bách Việt cường đại phồn vinh như thế nào, đồng thời thông qua đám người dân lẫn Mặc Gia đệ tử cũng hiểu hơn về nơi này.

Tòa thành phố này chỉ mới được dựng lên mà thôi, chính xác là một xả trong 35 xã trong một huyện ở Bách Việt tỉnh.

Một tiếng sau, Sân Vận Động xã Long Sơn.

“ VAOOOOOOO!!!”

“ VAOOOOOOO!!!”

“ VAOOOOOOO!!!”

Trùng kích thanh âm vang dội khắp cả không gian nơi này, như hồng thủy vở đê từ biển người trên khắp cả các dãy ghế chia thành tầng tầng lớp lớp. Khiến cho đám người Yên Đan đang xem lấy trận đá bóng này giật cả mình, thậm chí trên tay một vài mẫu thức ăn hay vật dụng cũng rơi xuống mặt đất.

Ngay khi xe buýt dừng lại ở một trạm gần một tòa kiến trúc lớn, từ A Hổ đám người biết được đây là Sân Vận Động của xã Long Sơn. Vừa hay sắp có một trận đấu bóng giữa hai đội, nên đám người tò mò mua vé tham dự vào.

“ Tốt kích thích, nếu là ta đãm bảo ta ăn chắc đám bọn họ” Đạo Chích đem lổ tai mình che lại, đưa tay chỉ về bên dưới.

“ Trò chơi này thật hấp dẫn, không chỉ là giải trí mà còn có binh gia chiến trận bố trí chiến thuật hợp lý, thật lợi hại” Yên Đan lẩm bẩm, hắn ánh mắt hơn xa Đạo Chích đám người nhịn ra được trò chơi này vận động.

“ Chưởng Lệnh Sứ, ý ngài nói còn Binh Gia phương trận trong này” Ban lão đầu vuốt râu nói.

Cao Tiêm Ly ánh mắt quang mang nói : “ Mỗi bên có 11 người giao đấu, lại phân chia vị trí khác nhau thông qua công thủ mà giành chiến thắng, hơn nữa còn phải cạnh tranh với mười mấy đội, ngôi vương chỉ có một khốc liệt hơn rất nhiều, nếu không có mưu lược ứng đối khó mà giành được thắng lợi”

Bóng đá môn trò chơi này bọn họ từ lâu cũng đã nghe đến, bất quá chỉ phổ biến ở Bách Việt, còn lại các nước trung nguyên thì không hưởng ứng lắm môn trò chơi này.

Yên Đan gật đầu nói : “ Tiểu Cao nói đúng, thắng một trận được 3 điểm, hòa được 1, thua về 0. Đi đến cuối cùng trải qua gần trăm trận đấu lớn nhỏ mới xác minh được, không chỉ là trò tiêu khiển cho dân chúng còn kết hợp cảBinh gia trong đó”

Nếu Đế Thiên An mà có mặt ở nơi này nghe đám người Yên Đan phân tích thì hắn cười bò, đem trò chơi này ra chỉ là để giải trí cho người dân kích thích dân chúng gắn kết lại với nhau, bóng đá là môn thể thao vua gắn kết rất nhiều người lại nhất là khi hắn còn đứng ra tổ chức các giải đấu chuyên nghiệp hẳn hoi để cho các tỉnh thành tham dự, thắng trận đem lại vinh dự cho địa phương lẫn tiền bạc.

Đương nhiên cũng không thiếu việc hắn vơ vét tiền của bọn họ , khi mà các điểm cá độ
hợp pháp mọc lên đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK