Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hải Khoát Thiên Không lại chậm nói, kể lại mọi chuyện cho đám người nghe, giây phút từ khi hắn được cứu tính rồi việc hắn phải lấy thân phận khác, và cả hai người bọn họ ước định.

“ Nói như vậy chúng ta chỉ cần đánh đến Kết Tinh Sơn là được ư?” Hàn Phong Lẫm Lẫm nghe xong, truy hỏi vấn đề để Minh tộc trở về đại địa.

Hải Khoát Thiên Không gật đầu.

“ Thần tộc xảo trá, chuyện này tin được không! hay là đây là cái bẫy” Nghịch Thiên Nhi Hành đối với Thần tộc cũng có định kiến, hắn từng bị Thần Nhãn dụ đến Thần Vực cho nên cẩn trọng vô cùng.

Nghịch Thiên Nhi Hành nghi ngờ cũng không phải là không có lý do, hai tộc vốn tử thù, âm mưu quỷ kế thi triển cũng không phải không thể.

Hải Khoát Thiên Không nói vào : “ có thể là một cái bẫy cũng có thể là không, chỉ là đây là cơ hội cho Minh tộc chúng ta. Ít nhất ta thấy được y so với các Thần tộc khác thì khác xa”

Ngừng một chút Hải Khoát Thiên Không lại nói : “Có lẽ ông ta đã nhận ra được Thần tộc suy đồi mục nát đi ra trọng chấn lại. Mà Minh tộc chúng ta là cây đao không thể tốt hơn”

“ Muốn dùng chúng ta ư?” Tung Hoành Thiên Hạ suy ngẫm.

Cùng Hung Cực Ác cười lớn : “ ha ha ha! Quả đúng là kiêu ngạo mà, chúng ta đánh đến Thần Vực Đảo, giết lũ Thần tộc đó để cho ông ta vỡ mộng đó đi”

Hàn Phong Lẫm Lẫm cau mày : “ Thiên của chúng thần ư?”

Hải Khoát Thiên Không nói : “ ta đã từng đến Thần Vực Đảo, địa thể hiểm trở trùng trùng, chín vạn năm qua Minh tộc ta bao nhiêu lần khởi nghĩa đều thất bại đã nói lên Tịnh Thổ của Thần tộc đáng sợ. Dù Thần tộc mục nát nhưng chúng ta đi đến cũng khó mà chiến thắng được. ”

Nghịch Thiên Nhi Hành nói : “ dù có nguy hiểm đi nữa thì đây cũng là cơ hội của tộc ta giành lại đại địa”

“ Không sai! lão tử cũng muốn xem thử bọn Thần tộc đó có bao nhiêu bản lĩnh” Cùng Hung Cực Ác đem một vò rượu mở ra mà uống, lớn tiếng nói.

“ Đánh đến Thiên Chi Mộ” Tung Hoành Thiên Hạ nắm lấy song nắm đấm, hắn chờ đã quá lâu một trận chiến với Thần tộc rồi.

Hải Khoát Thiên Không gật đầu rồi vổ vai A Mãn : “ trước nay ta đã nói đệ sẽ mạnh hơn cả ta, A Mãn, ta đã không còn là Đại Nguyên Soái, chức vị này đệ hãy nắm lấy thu phục các Đại Tướng khác, chờ một năm sau đại ca ước hẹn thời gian đã hết liền thẳng tiến đánh Thần Vực”

“ Vâng!” Nghịch Thiên Nhi Hành nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.

Hải Khoát Thiên Không nói tiếp : “ lần này tiến đánh Thần Vực phải bàn kỹ tuyệt không thể sai sót. Hơn nữa để chúng ta đi đến Thần Vực cũng phải có phương tiện, trước khi tiến đánh Thần Vực chúng ta cũng phải nên thám thính Thần tộc”

“ Ukm!” Nghịch Thiên Nhi Hành gật đầu, nói : “ năm đó đệ kết bè đến Thần Vực đảo, liền rõ ràng được biển khơi nguy hiểm thế nào. Chúng ta phải kiến một tòa thuyền thật lớn, kiên cố để cho các Minh tộc chiến sĩ có thể an toàn đến Thần Vực”

“ Thuyền ư?” mấy người niệm lại rồi tán đồng với chủ ý này.

Hải Khoát Thiên Không nói tiếp : “ tạm thời tin tức của ta cũng nên phong tỏa lại, ta năm xưa đã lén với Tử long Thái Cực dùng một thân phận khác ngăn lại Minh tộc, chuyện này ông ta có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng thời gian còn chưa đến mà ước định của hai ta bị hủy, ông ta có thể không tuân thủ quy ước”

“ Ta sẽ thông tri cho thuộc hạ” Thiết Huyết Vô Song, Tung Hoành Thiên Hạ nói.

Hải Khoát Thiên Không cười nói : “ A Mãn! Để ta xem đệ mạnh đến mức nào rồi”

Nghịch Thiên Nhi Hành gật đầu, hắn còn tưởng ca ca đã chết bây giờ có thể gặp lại nhiều năm như vậy không cùng đối luyện, hắn cũng tràn đầy háo hức.

“ Mệnh Khí Nhập Hồn!” Nghịch Thiên Mà Đi lập tức nhập hồn vào binh khí của mình, hắn không dám cùng đại ca mình lơ là, đem Vĩnh Hằng Chi Dạ nâng lên.

“ Tốt!” Hải Khoát Thiên Không cũng khong chậm trễ nhập hồn vào Trảm Long Đao.

Rất nhanh sau đó cả hai liền va chạm.

Chỉ là không như trước đây Hải Khoát Thiên Không có thể nghiền ép được A Mãn, càng đánh cả hai đem khí thế bộc phát khiến cho chung quanh trong bộ lạc đều cảm ứng được.

Hải Khoát Thiên Không muốn cùng đệ đệ chiến, đó là một phần muốn xem đệ đệ đã mạnh hơn bao nhiêu. Một phần khác là muốn để cho các Đại Tướng khác cùng bộ tộc mình đem Đại Nguyên Soái chức vị của hắn dời lên chổ A Mãn.

Một núi không thể có hai hổ, hắn đã không thích hợp làm Minh tộc Đại Nguyên Soái nữa, đệ đệ hắn từ Huyết Vụ Sâm Lâm trở về thực lực mạnh hơn cả hắn, chỉ có thực chiến một trận mới là rõ nét nhất.

Đại Nguyên Soái chi vị không phải là cha truyền con nối, tại Minh tộc là dùng thực lực mà giành lấy.

Nếu như hắn giao ra người trong bộ tộc mình cũng không thiếu kẻ không phục, chi bằng mượn giao chiến một trận để nhiều kẻ nhìn rõ được thực lực của A Mãn, đệ đệ hắn đã không còn là phế vật trước kia nữa.

“ Phá Cực! Trảm Sát”

“ Phá Cực! Ám Dạ Hung Quang!”

Hai huynh đệ đánh nhau gần nữa tiếng đòng hồ, công qua thủ lại để lại vô số dao động lực lượng, cuối cùng ăn ý thả ra một chiêu mạnh của mình.

Trảm Long Đao của Hải Khoát Thiên Không hóa lớn, hình thể đột phá uy lực mạnh mẽ, như uông ánh trăng dài mấy chục trượng chém xuống.

“Ầm ầm ầm!”

Kịch liệt tiếng gầm gừ truyền đến, đao ý trong khoảnh khắc tràn ra kình lực đem xung quanh đá táng chấn vở, mọt đao này cực kỳ cường hoành mạnh mẽ, uy lực đã vượt xa Đại Tướng Minh tộc có thể sở nhận.

Phá Cực Trảm Sát của Hải Khoát Thiên Không cực kỳ mạnh mẽ song Nghịch Thiên Nhi Hành lại không một chút yếu, ngàn vạn đao ảnh linh hồn ngưng hiện, trong sát na một tôn hư ảnh Vĩnh Hằng Chi Dạ hiện ra, song đao trực tiếp đem Phá Cực Trảm Sát chặn lấy.

“ OANH!!!”

Hai cổ đao khí giữa đường tương ngộ, không ngừng nổ mạnh, lẫn nhau mất đi.

Giằng co một lát, Trảm Sát bị Ám Dạ Hung Quang không ngừng ép bại.

Cuối cùng, Ám Dạ Hung Quang đánh nát Trảm Sát, khiến một mảng núi lớn phía sau bị đánh sụp nhấc lên tro bụi.

Hải Khoát Thiên Không bị một đao của Nghịch Thiên Nhi Hành đánh văng, cả cơ thể đánh văng xuống mặt đất đập thành một cái hố.

Nghịch Thiên Nhi Hành thu đao cướp đứng trước, cười nói : “ ca ca, ta thắng rồi”

“ Ha ha ha” Hải Khoát Thiên Không không có chút nào thua bại buồn bả, ngược lại tràn đầy vui sướng mà cười lớn, sau đó quỳ lễ : “ tham kiến Đại Nguyên Soái”

Nghịch Thiên Nhi Hành vội tiến lên đem đại ca nâng lấy.

Liền sau đó hai huynh đệ lại đi đến chổ nghỉ ngơi mà trước kia cả hai huynh đệ luyện tập xong dừng chân, đứng trên mép vực từ trên cao nhìn xuống bộ lạc của mình.

“ Bệnh tình thế nào?” Hải Khoát Thiên Không lúc này chợt hỏi, sắc mặt lúc này tràn đầy lo lắng không có vui mừng như trước.

“ Huynh phát hiện ra rồi” Nghịch Thiên Nhi Hành cười khổ hỏi.

Hải Khoát Thiên Không nói : “ năm xưa ta đưa đệ đi khỏi tay Thần Nhãn, đệ đã trúng phải phấn hoa Bình Minh, tấm mạn che kia là che lấy Thạch Hóa bệnh”

Nghịch Thiên Nhi Hành gật đầu.

Hải Khoát Thiên Không ánh mắt hiện lên đau buồn.

“ Ca ca! chuyện này xin giữ kỹ, nhất là A Vũ” Nghịch Thiên Nhi Hành nói, hắn không muốn để chuyện mình bị Thạch Hóa bất trị này lộ ra ngoài, đây là chuyện ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí của Minh tộc, trước đại chiến mà lộ ra khiến lòng quân dao động.

“ Ukm” Hải Khoát Thiên Không gật đầu, chuyện này hắn chỉ có thể chấp nhận dù bản thân chẳng muốn lấy.

Thê tử của mình đã mắc đến bệnh nan y, sinh mệnh cũng đã sắp chết đến nơi. Cuối cùng chờ được đệ dệ trở về, y cường đại hơn nhưng lại mắt bệnh nan y kia, đây chẳng khác nào là số mệnh trêu đùa hắn cả.

Chỉ là Hải khoát Thiên Không là cái cứng rắn đàn ông, hắn không phải là cái mềm yếu và cũng rất lý trí khi đón nhận thực tế tàn khốc.

Thời gian tiếp hai huynh đệ không nói gì thêm, cả hai an lặng đứng ở bên cạnh nhau, hưởng thụ lấy chút thời gian yên ả mà sau này rất khó có thể có được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK