Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên thùy tiểu trấn.

Mặc dù nằm ở xa Trung Nguyên chi địa giáp giới với hoang mạc khô cằn nhưng tòa tiểu thành này này lại phồn vinh không kém, khi mà nơi này trở thành điểm dừng chân cho các thương đoàn buôn bán trao đổi với Tây Vực người dân.

Dân chúng trong thành nhà cửa san sát hàng hóa tấp nập tràn đầy các mặt hàng thực phẩm của các nước. Nhất là khi mười vạn đại quân nước Tần nhập thành nghỉ dưởng làm cho nơi này lượng người nhân lên gấp nhiều lần.

Thành trấn bên trong đường sá lạt gạch ngay ngắn, người dân qua lại ở các tuyến đường đều có bày các sạp hàng buôn bán, nào là những quầy bán trái cây lụa vải, rượu dịch hay cả những quầy đang nướng lấy thơm lựng những con gà quay chín. Người qua kẻ lại nhộn nhịp không thôi.

“ Chuyên bán độc môn mật cấp võ công đây!!!” một thanh niên tuổi tầm hai lăm hai sáu dung mạo bình thường, mặc trên người vải thô cho người nhìn vào láu cá gian xảo đang không ngừng cất lớn giọng của mình hướng đám người qua lại mời chào.

Nhìn đám người tụ tập bên cạnh mình đả hơn mười mấy người, lớn giọng: “ Đảm bảo trong vòng 3 tháng các ngươi sẻ học được võ công cái thế trở thành thiên hạ đệ nhị kiếm khách”

“ Đệ nhị kiếm khách” Cái Nhiếp trên người khoát lên một bộ áo choàng làm bằng vải thô đầu đội mũ vành lớn cất bước đi trên đường phố, cước bộ có chút dừng lại nhìn qua một phương hướng nơi âm thanh phát ra.

“ Sao chỉ có thể trở thành thiên hạ đệ nhị kiếm khách không thôi” một thanh niên bình đạm hiếu kỳ hỏi lấy .

Nghe được hắn hỏi tên bán mật tịch võ công này tay phẩy một cái rồi chỉ qua bên cạnh mình một tấm bảng trên đó có dán lấy một tờ giấy trên đó vẽ lấy một chân dung nam tử chính là Cái Nhiếp bức họa.

Lớn giọng nói : “ Thiên hạ đệ nhất kiếm khách ở bên kia kìa, là trọng phạm truy nã của đế quốc-Kiếm thánh Cái Nhiếp, được treo thưởng đến mười vạn hoàng kim.Ngươi lại muốn trở thành y”

“ 10 vạn lượng hoàng kim, như vậy có thể mua được rất nhiều khu vực ở kinh thành, nói không chừng có thể mua được cả khu vực sầm uất đó chứ” một thanh niên khác thốt lên.

Cái Nhiếp chậm rãi bước qua khỏi đám đông này, có điều hắn không biết một thân ảnh thiếu niên ánh mắt chăm chú nhìn thân hình hắn.

Chính là trà trộn vào nơi này Thiếu Vũ, nhưng hắn chỉ đi được vài bước liền dừng lại khi thấy phía trước hai võ tướng một thì béo mập như heo, còn một thì gầy còm chính là trấn giữ tòa tiểu thành này - Thủy Quả tướng quân cùng phó tướng của hắn.

“ Khịt khịt khịt” Thủy Quả tướng quân dừng lại mũi không ngừng hửi lấy như phát hiện ra thứ gì, đưa ngón tay lên môi chặn lại khi nghe phó tướng của mình “ Bẩm tướng quân”

“ Suỵt” Hắn liền nói : “ ta ngửi thấy mùi của tội phạm”

Tiểu thành bên ngoài, cồn cát bên ngoài một thân ảnh nhỏ con chậm rãi hướng về tòa tiểu thành cất bước mà đi.

Mái tóc xanh nhạt thắt bím đuôi ngựa cả người phủ lên áo choàng , váy ngắn xanh lam vòng cổ trang sức nổi bậc chính là thiếu nữ thần bí xuất hiện ở Lâu Lan, mặc dù từ sa mạc khô cằn đi ra nhưng trên người nàng không một chút vệt bẩn.

Lúc này nàng tay nhỏ nắm lấy xem trên cổ dây chuyền phát ra ánh sáng lam quang
ánh mắt vui mừng thốt lên : “NữThần Chi Lệ cảm ứng được Long Hồn khí tức, như vậy ở trong tòa tiểu thành này”

Thân ảnh nhanh chóng nâng lên cước bộ nhanh chóng miệng cất lên những lời ca dao cổ xưa khó hiểu, nhanh chóng như bao người vượt qua kiểm tra của binh sĩ giữ thành nhập bước vào tòa thành bên trong tìm kiếm lấy Long Hồn.

Ngay khi nàng nhập thành không bao lâu ba thân ảnh cả người áo choàng bọc lấy cũng theo sau nhập thành chính là nhóm người Đế Thiên An.

“ Tình báo truyền lại, lần này Công Thâu Cừu cùng với Âm Dương Gia hai trưởng lão Đại, Thiếu Tư Mệnh cũng tham dự vào, La Võng trong thành không ít cho nên Lử lảo không thể rời đi” Diễm Phi chậm rãi lên tiếng.

“ Công Thâu Cừu, chiếc Sa Chu của hắn rất tốt chỉ cần đại lượng chế tạo một khi khống chế được nơi này khi đó là phương tiện đi lại trên mảnh sa mạc này” Đế Thiên Ancười cười lên tiếng.

Hắn hiện tại đánh chủ ý đến chiếc cơ quan thuyền của Công Thâu Gia có thể đi lại trên sa mạc. Với hắn mà nói nó không có giúp ích gì, nhưng với Bách Việt là một chuyện khác, có thêm nó sau này đi lại trên sa mạc càng thêm dễ dàng.

Ba người sau khi trả phí vào thành liền nhanh chóng di chuyển vào thành, nhiều năm phát triển các thương đoàn Bách Việt đi khắp nơi. Mảnh tiểu trấn này đương nhiên cũng có thương đoàn của Bách Việt buôn bán, có điều nơi này thế lực của Đế Thiên An cũng không mạnh cho lắm.

Một nơi khác, nơi đây là một gian khá là cũ nát nhà gỗ nhỏ tọa lạc ở trong trấn cực kỳ hẻo lảnh địa phương.

Lúc này từ bên ngoài một nam hài tầm chín mười tuổi bước chậm vào bên trong sân nhỏ, nó không hề hay biết rằng mọi động tĩnh của nó khi bước vào gian nhà này đã bị một đám người chú ý lấy.

“ Đại nhân, có một đứa trẻ đả tiến vào khu vực giám sát, có cần phải...” một tên Hiệu Úy quân Tần cách xa căn nhà gỗ này gần trăm mét, xoay người lại cung kính bẩm báo với một người.

“ Cứ để nó tiến vào” Công Thâu Cừu đưa lên cánh tay trái làm bằng đồng xanh các ngón tay co lại chỉ chừa ngón trỏ và giữa lắc nhẹ ra hiệu chặn lại, sau đó nắm lại thành nắm đấm : “ Cứ để nó giúp chúng ta thăm dò đi”

Lúc này đứa bé chín mười tuổi nàychậm rãi đi đến, sau khi bước vào bên trong sân nhỏ liền đẩy tay đến cửa gỗ bên trong.

Nhưng khi vừa chạm vào cánh cửa chỉ mới vừa hé lộ “ tạch tạch tạch” tiếng cơ quan phát sinh, từ bên trong vươn ra một cánh tay kim loại nhanh như chớp chộp lấy cổ nó.

“ Ah” Chỉ kịp hét lên một tiếng, thân hình đã bị lôi vào bên trong nhà gỗ còn chưa kịp phản ứng kịp thời cơ thể đã bị nhấc bổng lên tay chân tứ chi đều bị cơ quan cánh tay khóa chặt, đồng thời một mũi khoan nhọn hoắc không ngừng xoay tròn hướng về mi tâm đứa bé mà đến.

Nếu như Cái Nhiếp hay Đế Thiên An ở nơi này sẻ nhận ra đứa trẻ này, chính là cốt nhục của Kinh Kha và Vân Lệ, từ khi Doanh Chính sai Nguyệt Thần phong ấn ký ức của nó, đem rời khỏi Hàm Dương thì Thiên Minh chính là sinh sống ở mảnh tiểu trấn xa xôi này.

“ Thiên Minh, là cháu à” một lão già râu tóc bạc phơ một tay chặn lấy cánh tay cơ quan kịp cứu Thiên Minh một mạng.

“ Lử lão bá” Thiên Minh vui mừng thốt lên.

“ Suỵt, đừng lên tiếng” Lử lảo một tay chặn lấy miệng của Thiên Minh lại, nhìn thấy hắn gật đầu liền di chuyển tay đến các cơ quan rồi nói : “ giờ cháu cứ giữ im lặng đấy, đừng cứ động dù chỉ một ngón tay”

“ Tạch tạch tạch tạch tạch” Vang dội tiếng cơ quan vang lên, cả gian phòng bên trong cơ quan nhanh chóng khởi động, nhanh chóng biến đổi từng dảy tủ cơ quan có mặt khắp trong gian phòng được kịch hoạt sau đó nhanh chóng trở về vị trí ban đầu đem Thiên Minh giải thoát đi.

Lữ lão chính là một trong thập ngủ đại thống lĩnh của Mặc Gia, giống như Ban Siêu đám người chủ yếu nghiên cứu cơ quan thuật. Tuy hắn là thống lĩnh nhưng hắn thân phạn rất ít người biết được, cho dù có là thống lĩnh đi nữa.

Ở Mặc Gia cực kỳ điệu thấp lại thêm tính cách khó gần cho nên đa phần đệ tử rất ít biết được. Từ khi lấy lại Long Hồn trên tay Yên Đan hắn liền chạy trở về Lâu Lan, nhưng chặn đường bị La Võng phát hiện chỉ có thể tạm lánh mặt ở cứ điểm của mình nơi này.

Lại thêm tính cách quái gở khó gần nhân mạch quan hệ rất thấp, lại không biết làm sao cùng với Thiên Minh hợp gu còn chỉ dạy cho hắn cơ quan thuật, đồng thời còn làm riêng cho nó Cơ Quan Liên Tỏa.

Hình thức giống như súng ống thời hiện đại có khác chăng đạn được thay bằng những trái bắp mà thôi, đứa trẻ này hắn không hiểu sao lại ưa thích cũng biết nó lang bạc chịu khổ nhiều, một thân một mình tự sống đến bây giờ.

“ Lão bá, cháu đã sử dụng cơ quan Liên Tỏa của ngài dạy giúp đỡ người khác rồi” Lấy lại kiếm soát từ mặt đất đứng dậy Thiên Minh hưng phấn nói.

Ngày hôm nay vốn ở trên gốc cây hắn lại phát hiện ra ba tên quân Tần đang bắt nạt một cô gái, liền sử dụng cơ quan Liên Tỏa bắn lấy để cho nữ nhân này kịp thời chạy đi, tiếp tục nói : “ lão bá này, đây chính là cơ quan trận mà người nói sao”

“ Chúng dùng để đối phó với kẻ địch đó” Lữ lảo bá vuôt râu ôn tồn nói

“ Kẻ địch?” Thiên Minh nghi hoặc nói.

Lời vừa nói xong thân ảnh hắn đã bị Lử lảo bá hay tay đặt lên vai xoay người đẩy về phía cửa nói : “ Thiên Minh cháu phải lập tức rời khỏi đây”

“ Lữ lão bá, sao vậy chứ” Thiên Minh la lên oai oái, nó còn chưa xem hết các cơ quan nơi này đây.

“ Kẻ địch sắp đến rồi, kẻ chúng muốn tìm là ta” Lữ lão bá giải thích, đẩy thân ảnh Thiên Minh đến gần cửa, đột nhiên hắn dừng lại động tác khi thấy ở phía ngoài cửa một thân ảnh nhỏ con cơ quan thú giống như thằn lằn một dạng.

Hắn nhận ra đây là thứ gì chính là phá hết cơ quan của Công Thâu Gia cở nhỏ Phá Thổ Thất Lang của Công Thâu Cừu.

Chỉ cần con nhỏ bé cơ quan thú này vào cơ quan liền có thể phá hủy các cơ quan bánh xe làm cho các cơ quan bị hủy đi, sự xuất hiện của nó để hắn biết được mình đã không còn đường lui, kẻ địch đã đến hắn thậm chí có thể mất đi mạng sống của mình, Lữ lãokhẽ lắc đầu nói : “ Quá muộn rồi, không đi được nửa rồi”

Thiên Minh liền nói: “lão bá nó chỉ là một con thằn lằn cơ quan mà thôi”

Lữ lão không nghe hắn, đem tay thò vào tay áo lấy ra một vật hình tròn kim loại cở bằng nắm tay lớn màu xám đà đưa cho Thiên Minh nói : “ vật này rất quan trọng, nếu rơi vào kẻ địch khắp thiên hạ sẻ hứng chịu tai nạn khủng khiếp. Sau khi cháu thoát ra rồi hãy mang nó đến Lâu Lan”

“ Lâu Lan” Thiên Minh tiếp nhận Long Hồn Châu gãi đầu nhìn về một tay mình khó hiểu nói : “ Lâu Lan nó ở đâu, cháu không biết nó ở đâu cả”

“ Cháu là một đứa trẻ thông minh và dũng cảm, cháu sẽ hiểu rõ phải làm sao, theo ta nào” Nói xong Lữ lão một tay lôi kéo Thiên Minh đi về vách tường tay chạm vào cơ quan, ngay lập tức vách tường mở ra để lộ một nơi ẩn nấu tối om liền nói : “ Thiên Minh, mau nấp vào trong”

Đợi cho nó vào trong Lữ lão căn dặn : “ Chốc nữa bất luận cháu thấy điều gì, nghe thấy điều gì đều tuyệt đối không được lên tiếng”

“ tạch tạch tạch” Một trang cơ quan vang lên cánh cửa nhanh chóng đóng lại, mà Thiên Minh đứng trong mật thất này phát hiện một kẻ hở nhỏ liền kề mắt nhìn qua thấy rõ được bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK