Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày đêm luân chuyển, từ dùng khinh công xuống núi cho đến cởi ngựa mà đi, sau gần mười ngày chi gian. Vệ Trang cùng Cái Nhiếp cũng đi vào Ngụy quốc thổ địa, hỏi han tin tức bốn phía cũng tìm đến được nơi cho hai sư huynh đệ khảo nghiệm.

Đương Cái Nhiếp cùng Vệ Trang hai người đi đến Ngụy gia trang thôn ngoại thời điểm, sắc trời một mảnh hoàng hôn buông xuống.

“Ngụy gia trang.” Cái Nhiếp cùng Vệ Trang đi đến cổng thôn, đồng loạt dừng lại cước bộ, hắn nhìn về tấm bảng treo văn tự Ngụy quốc phía trên, chậm rãi nói.

Lấy sư huynh đệ hai người bản lĩnh, tất nhận ra được sự không đúng của Ngụy Gia Trang, cả hai đưa mắt nhìn nhau một cái. Rồi chậm rãi đi qua cổng thôn.

Bất quá hai người vừa mới không có đi vài bước thời điểm, bọn họ ánh mắt cũng là rơi xuống một cái đoạn bia đá phía trên.

Đó là một cái rất lớn tấm bia đá, nhưng nó tựa hồ là bị cái vật gì sắc bén cắt đứt đi.

Cái Nhiếp chậm rãi ngồi xổm xuống dưới, dùng tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên mặt phẳng của tấm bia đá, mở miệng phân tích : “ mặt cắt bằng phẳng trơn nhẵn, được tạo ra từ một vết chém.”

Nghe được lời này, Vệ Trang nghi hoặc nói: “ có thể chém được mặt bia đá cứng như này, rốt cuộc là thanh kiếm như thế nào chứ? Tại sao lại chém tấm bia đá này? Phần nữa trên của tấm bia đâu rồi?”

Những vấn đề này Cái Nhiếp đồng dạng cũng muốn biết, ánh mắt nhìn về bên trong thôn trang, nói : “ có lẽ đây chính là câu hỏi kiểm tra lần này của chúng ta”

Lời Cái Nhiếp vừa dứt, cả hai ăn ý chậm rãi bước vào bên trong. Dưới ánh hoàng hôn, bong của hai người đổ về phía trước con đường.

Cái Nhiếp lại nói : “Thôn trang này, nhìn bề ngoài thì giống như một tòa thành chết.”

Vệ Trang tiếp lời :“ Nhưng người từng ở đây, thì không ít đâu”

Nhìn thì yên tĩnh không một bóng người, nhưng Cái Nhiếp và Vệ Trang đã sớm phát giác ra được không như mặt ngoài biểu hiện. Từ lúc hai người đặt chân vào thôn trang bọn họ liền phát hiện có rất nhiều đạo ánh mắt quan sát bọn họ.

Có từ trong các căn nhà hai bên đường, người dân bên trong ẩn nấp len lén quan sát qua những khe hở. Hoặc tại các nóc nhà ẩn nấp trên đó thân ảnh, hay giấu mình ở những kiến trúc che khuất nơi hai người đi qua.

Cái Nhiếp nói :“ Khu ngoài thôn thì sát khí đùng đùng mà trong thôn cũng hệt như vậy”

Vệ Trang nói : “ Bọn họ không phải là người qua đường”

Khi đi vào Ngụy Gia Trang, cả hai đều phát hiện ra còn một nhóm người khác ở ngoài, cả hai khi vào thôn trang cũng không che dấu tung tích. Khi bước vào nơi này liền cảm nhận rõ rệt được sát khí từ những người ở ngoài hướng đến mình.

Mà những người ngoài thôn, lấy nhãn quang của hai người liền biết. Bọn họ tuyệt đối không phải là người bình thường được. Bởi luồng sát khí chết chóc trên những người kia rất nặng, hẳn đả giết qua rất nhiều người mới có được.

Bây giờ đi vào trong thôn lại cảm nhận không khác biệc gì với ở ngoài thôn. Có điều luận sát khí thì hoàn toàn thua với người bên ngoài. Song vấn đề này cả hai đều không quan tâm để ý, để ý đó là bọn họ vừa đến liền bị trong lẫn ngoài nhắm đến.

Cái Niếp nói : “ Hai đám người khác nhau, lại có thù nghịch cùng hai người lạ mặt”

Hai người nói chuyện thời điểm, lại là đi bước một đã đi tới.

“Ầm!!”

Đột ngột một thanh âm phát ra, một căn nhà dân tại tuyến đường phía trước Cái Nhiếp và Vệ Trang, cánh cửa mở toang ra. Và từ bên trong một cái thùng gỗ hai đầu bít kín lăn tròn đến hai người.

“Ầm!! Ầm!!”

Ngay khi Vệ Trang và Cái Nhiếp dừng chân lại trước thùng gỗ, lập tức các căn nhà khác cửa cũng mở toang ra. Lại thêm mười mấy cái thùng gỗ khác lăn đến vị trí hai người, nhanh chóng đem hai sư huynh đệ vây lại.

Cái Nhiếp mày nhíu lại nhìn những thùng này, ánh mắt thấy được tại nắp thùng một ít chất lỏng màu đen, hắn nhận ra thứ này, vội nói : “ Là dầu hỏa”

Vệ Trang cùng Cái Nhiếp thoáng qua biến sắc, khi bọn họ cảm nhận được sát khí không che đậy hướng về cả hai mà đến.

Rất nhanh bọn họ thấy được, tại các căn nhà bên trong hiện lên ánh hồng, từ các khung cửa nhô ra những đầu mủi tên bốc lửa. Không chỉ thế tại các nóc nhà các thân ảnh cầm cung tiễn đang ở nhắm ngay Cái Nhiếp cùng Vệ Trang.

“Bắn tên!”

Một cái già nua thanh âm từ một gian phong truyền ra, ngay sau đó, vô số đạo mủi tên rời cung, trực tiếp là nhắm ngay Cái Nhiếp cùng Vệ Trang.

Vệ Trang khóe môi nhích lên một độ cong nhỏ, một tay đem mũ trùm mình phủ lên đầu, chân bước đến một bước, theo hắn xoay người tung cước liền đem bốn cái thùng dầu gỗ đá văng về phía trước. Nơi có lượng lớn hỏa tiễn bay đến.

“ Oanh! Oanh!!”

Tên lửa bắn trúng thùng gỗ, tại không trung bên trong nhanh chóng bén lửa và phát nổ.

“ Vù vù vù”

Mười mấy đạo mủi tên không chịu dư chấn của vụ nổ gây ra, theo quán tính và quỹ đạo vốn có bay xuống Vệ Trang cùng Cái Nhiếp.

“ Keng!!”

Lanh lảnh tiếng kim thiết vang ra, thanh trường kiếm trên tay Vệ Trang ra vỏ.

Thanh kiếm này nhìn cực kỳ quái dị, thân kiếm thẳng tắp toàn thân hiện xanh, lưỡi kiếm một mặt tản ra sâm Đế Thiên Ann quang, nhìn vô cùng sắc bén. Mặt khác lại là một loạt sắc bén răng cưa, cho người ta một loại cực kỳ khát máu cảm giác.

Đốc kiếm giống như một đôi mở ra cánh, ở giữa nạm một khỏa toàn thân băng lam bảo thạch, nhìn chói lóa mắt. Chuôi kiếm hình trụ, mặt lại như lớp vảy cá sắp xếp, đặc biệc chuôi kiếm lại uốn cong nhẹ một đoạn.

Thanh kiếm này tuy không nằm trong Kiếm Phổ nhưng chất lượng tuyệt không thua bất cứ danh kiếm nào. Người chú tạo ra nó chính là đúc kiếm thế gia họ Từ nước Triệu, kiếm tên Sa Xỉ.

“Xoẹt!! Xoẹt!! Xoẹt!!”

Từng đầu từng đầu mủi tên bắn đến đều bị Vệ Trang sắc bén Sa Xỉ cắt đứt, không dừng lại y còn một mạch di chuyển đến phía trước, trường kiếm nơi tay nhẹ nhàng vung vẩy gạt bỏ đi hết thảy hỏa tiễn.

Cùng lúc với Vệ Trang xuất thủ, Cái Nhiếp cũng đã động thân. Hắn dẫm nhẹ tung người, trong nháy mắt dùng khinh công độc môn của Quỷ Cốc, thân hình mau lẹ không một tiếng động xuất hiện tại một cái nóc nhà gần đó, trong ánh mắt kinh hoảng của tên cầm tên, lập tức điểm huyệt hắn từ phía sau.

Mà không chỉ là một, ba tên khác cũng không thoát khỏi. Nhanh chân lại di chuyển đi chổ khác, để lại ba tên đứng như trời trồng trên nóc nhà.

“ Xoẹt!!

Một đạo kiếm khí theo Vệ Trang quét kiếm huy ra, đem những căn mủi tên khác từ các căn nhà phóng đến, trực tiếp cắt bỏ.

Nhân lúc Vệ Trang thu hút sự chú ý, Cái Nhiếp đả tung người nhảy vào bên trong một cái nhà lâu. Chỉ vừa đặt chân, hắn liền thấy được phía trước một đám người, trong đó một căn mủi tên từ một nam tử bắn đến mình.

“ Bành !!!”

Thân hình vừa mới ổn định lập tức nghiêng người né tránh, rồi mượn sức bật nhảy đến phía trước, hai cước tung ra đem hai tên cầm đao đứng dưới cầu thang đá văng. Nhanh nhẹn lên cầu thang phía trên, không cho tên bắn tên kia cơ hội, bàn tay vươn ra một chưởng đem hắn đánh văng xuống.

“ Vù!!”

Leo lên được ba bậc thang, Cái Nhiếp lại nghiêng người né đi một tên nam nhân khác vung kiếm chém xuống. Theo tay hắn vươn ra đem cổ tay cầm kiếm của y bẻ một cái, khiến nam nhân này đau đớn thét một tiếng, trường kiếm trên tay rơi đi.

Còn chưa dừng lại, Cái Nhiếp thấy được đứng ở tầng lầu phía trên còn một tên khác, theo một tay y thả ra, mủi tên cài trên cung lập tức rời vỏ. Khoảng cách chưa đến 5 mét mà thôi, tốc độ mủi tên bay nhanh đến vị trí hắn.

Nhưng với một Cái Nhiếp chừng đó vẫn là chưa đủ để lấy mạng hắn, Cái Nhiếp đưa chân đạp nhẹ lấy bắp chân của tên nam nhân bị mình chế phục. Dưới lực đạo của mình khiến hắn mất trọng tâm, cả người ngã quỳ xuống.

“ Ahhh!!” Mủi tên của đồng bạn trực tiếp cắm xuyên lên bả vai mình, khiến y nhịn không được hét lên đau đớn, cả thân hình không còn bị Cái Nhiếp chế trụ lăn rơi xuống bên dưới cầu thang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK