Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lúc này một tràng vở nát mái ngói thanh âm vang lên, trên nóc nhà gần đó thân ảnh thiếu niên, sư đệ của Lư Ngọc Trác ôm lấy hạp đồng to lớn nặng nề, rồi đập trên mái ngói, quát lớn : “ Vân Thoa”

Theo thanh âm hắn, cơ quan hạp mở ra từ bên trong bắn ra một chuôi kiếm lên bầu trời, sau đó uốn cong một đường lao đến Bạch Phát Tiên.

Nhìn thấy y né được, thiếu niên kéo hạp kiếm ngả xuống : “ Khinh Sương”

Lại một chuôi kiếm khác bắn ra, Bạch Phát Tiên ở trên không xoay vòng, rồi sau đó tung người đạp chân lên thanh kiếm bắn đến tiếp theo.

“ Liễu Chỉ Nhu”

Như sợi liễu mềm mại, lưỡi kiếm lại như lưỡi cưa gập ghềnh lên xuống, sắc lẻm đáng sợ, song lại mềm mại như sợi chỉ uốn lượn mà đến. Nhưng lần này Bạch Phát Tiên lần nữa lại né được.

Nhưng mà y né được nhưng hai thuộc hạ của gã lại không, một trong hai chỉ kịp đánh cản lại chuôi Khinh Sương. Cả hai lại bị Liễu Chỉ Nhu xuyên thủng qua, nhanh không thể cản được, rồi chết.

Thiếu niên ôm lấy hạp kiếm xoay qua không, lớn tiếng : “ Ngọc Như Ý”

Lại thêm một chuôi màu xanh ngọc, danh như tên giống như Ngọc Như Ý khác chăng phần thân lại là thân kiếm sắc bén lao đến.

Trên không trung Bạch Phát Tiên múa kiếm cản lại bốn chuôi vũ khí, chậm rãi hạ xuống, đem mắt nhìn về bốn chuôi kiếm trở về vị trí của thiếu niên, con mắt toát lên vẻ kinh ngạc, nhìn về thiếu niên trẻ tuổi dựa lưng vào hạp kiếm, hắn kiến thức lớn có thể không nhận ra thiếu niên này, nhưng cái hạp kiếm kia hắn nhận ra.

“ Đó là....Vô Song kiếm hạp” Đường Liên giật mình thốt : “ cậu ta là ai?”

Bạch Phát Tiên chậm rãi đi đến gần thiếu niên đứng trên mái ngói gần đó : “ Vô Song Kiếm Hạp của Vô Song thành nghe nói đả trăm năm nay không ai sử dụng được. Không ngờ đến đời này, lại có kẻ mở ra được nó”

Bạch Phát Tiên hứng thú, nói : “ báo tên đi, tiểu quỷ”

“ Thiên Hạ Vô Song thành, Vô Song”

Nghe được thiếu niên Vô Song lớn tiếng đáp, Bạch Phát Tiên đi vài bước : “ sau khi Tuyết Nguyệt thành xuất thế, Thiên Hạ Vô Song thành, đả bỏ đi hai chữ Thiên Hạ này rồi mà”

Tây Thục chỗ có một thành trì, mệnh danh ôm tận thiên hạ cự tài, có được phú bất khả địch quốc giàu có, thiên hạ vô song, là tên Vô Song thành.

Thế nhưng là trăm năm trước Tây Thục bị Bắc Ly tiêu diệt, Vô Song thành mặc dù may mắn còn chi, nhưng lại bị đánh đi hơn phân nửa số mệnh, về sau tuy là ngừng công kích, từ từ khôi phục tám thành danh vọng.

Có thể hết lần này tới lần khác trên giang hồ lại nhiều một tòa Tuyết Nguyệt thành, liền Đường môn, Lôi gia bảo như vậy danh môn thế gia cũng phái môn hạ đệ tử bái nhập nó môn hạ,càng tại mười hai năm trước bóp chết Ma giáo đông chinh dã tâm.

Vô Song thành đương nhiệm thành chủ Tống Yến Hồi trên giang hồ được mệnh danh "Một kiếm đoạn thủy, ngàn sông tuyệt lưu", song cùng với Tuyết Nguyệt thành Nhị thành Lý Hàn Y so kiếm ba lần, lại ngay cả bại ba lần.

Vô Song thành y nguyên vẫn là tên là Vô Song thành, có thể cái này thiên hạ vô song bốn chữ, cũng rốt cuộc không người nào dám nâng.

Cho đến hiện giờ xuất hiện một thiếu niên, có thể để cho trăm năm qua Vô Song Kiếm Hạp nhận chủ. Là hy vọng duy nhất của Vô Song thành chấn hưng võ lâm lấy lại những gì đả mất.

Vô Song Kiếm Hạp là năm xưa Âu Dương Vô Song thành chủ đầu tiên được Quỷ Kiếm Sư rèn đúc ra 13 chuôi kiếm. Lấy máu nuôi kiếm mà thành Phi Kiếm Thuật là một môn tuyệt diệu kiếm thuật, bằng vào Vô Song Kiếm Hạp mà đánh khắp thiên hạ không đối thủ.

Âu Dương Vô Song mất đi kiếm hạp không ai sử dụng được cho đến bây giờ thiếu niên Vô Song sở dụng. Nghe nói trời sanh liền là kiếm bôi, cũng có người trong Vô Song thành nói hắn là sơ đại thành chủ chuyển thế.

Nghe được Vô Song hừ một tiếng, nói : “ sớm muộn gì cũng thêm lại thôi”

“ Thú vị” Bạch Phát Tiên hứng thú, hỏi : “ ngươi muốn sao?”

Vô Song đáp : “ gặp cao thủ, không thể lở dịp giao đấu. Đương nhiên là muốn thỉnh giáo tiền bối một chút rồi”

“ Ngông cuồng” Bạch Phát Tiên khinh thường nói lên, mặc dù Vô Song có thể sử dụng Vô Song Kiếm Hạp để cho hắn ngạc nhiên, nhưng chỉ bằng hắn bây giờ công lực mà nói, hắn muốn giết dể dàng.

Vô Song nhếch môi, bàn tya phải phất ra, ba chuôi phi kiếm lập tức lao đến Bạch Phát Tiên, để lại trong không khí từng đường kiếm quang xanh lam, xanh dương, tím nhạt vươn vấn.

Bạch Phát Tiên dẫm chân tung người nhảy lùi về sau, thân ảnh trên không trung nhanh chóng đặt chân lên một mái lâu gần đó.

“ Đừng chạy” Vô Song hét lên, cõng theo hạp kiếm, mũi chân đẫm một cái nhảy lên không trung chân đạp Ngọc Như Ý đuổi theo, ba thanh phi kiếm kinh hồng trong không trung gắt gao truy đuổi y.

“ Vô Song, trở lại” Lư Ngọc Trác thấy thế vội hô lớn lên, nhưng đả muộn sư đệ của mình đả chạy mất.

Lập tức quay sang hai sư đệ, hạ lệnh : “ đuổi theo”

Hai người gật đầu rồi tung người đuổi theo, còn có cả Lư Ngọc Trác đuổi theo.

Lư Ngọc Trác là đại sư huynh của Vô Song thành, biết rất nhiều cơ mật, trước khi mang các sư đệ rời đi. Hắn đã được các trưỡng lão và sư phụ ưu tiên dặn dò, cũng biết rõ tầm quan trọng của Vô Song sư đệ.

Có thể chấn hưng Vô Song thành, Thiên Hạ Vô Song thành có trở về phong quang trăm năm trước hay không? hắn làm không được. Mà chỉ có một người, chính là sư đệ đần đần độn độn, người duy nhất trăm năm qua mở ra Vô Song Kiếm Hạp.

Ngăn chặn người Thiên Ngoại Thiên đạt được quan tài vàng tuy quan trọng, song nguy nan của sư đệ mình còn quan trọng hơn. Nếu như Vô Song tuổi trẻ khí thịnh bất trắc xảy ra chuyện gì, hắn có chết cũng không gánh hết tội.

Bạch Phát Tiên võ công lợi hại thế nào hắn đả thấy qua, kẻ này thậm chí so với sư phụ mình không thua một chút nào cả. Vô Song tuy sở hửu Vô Song Kiếm Hạp song bây giờ cho hắn dốc hết bản lĩnh cũng không đối phó được y, hiện giờ đuổi theo y nếu như trúng bẫy rập, sư đệ của hắn khó mà chống cự được.

Lư Ngọc Trác mang theo sư đệ truy đuổi, bây giờ đả đuổi đến một nơi hoang vắng ngoài Tam Cố thành, tại nơi này thì mất dấu sư đệ của mình. Khu vực hoang vắng hẻo lánh, là một vách núi gần vực sâu, trong trời tối gió lạnh thổi qua.

“ Vô Song” Lư Ngọc Trác lớn tiếng hô gọi, lòng thầm lo lắng : “ Vô Song, rốt cuộc đệ đi đâu rồi?”

“ Đại sư huynh, huynh mau qua đây” một người hô lớn khi phát hiện ra được Vô Song Kiếm Hạp đặt dưới gốc cây.

Lư Ngọc Trác nghe được vội chạy đến, hỏi : “ thế nào? Tìm thấy Vô Song chưa?”

Nhìn thấy sư đệ mình không trả lời mà đem tay chỉ về một phương, hắn đem mắt quay sang nhìn thấy, tại gần vách núi mấy táng đá lớn, gần chổ một gốc cây sát vách núi là kiếm hạp của sư đệ mình, thầm hô : “ kiếm hạp của Vô Song”

Mày nhíu lại kiếm hạp đả ở thì sư đệ mình tuyệt sẻ không ở xa được, con mắt đảo trái đảo phải vẫn không thấy, giương mắt lên liền thất thố, lòng kinh sợ khi thấy Vô Song sư đệ cả người nằm lên một nhánh cây lớn, tay chân thả xuống tùy ý, mắt nhắm chặt lại.

“ Đây... đây...đây là” Lư Ngọc Trác thất kinh, cán thương trên tay cũng nắm không vững rơi xuống mặt đá phát ra “ leng keng” tiếng kim loại.

“ Sao lại như thế này? Sư đệ” Lư Ngọc Trác không tin được thì thào, điều hắn lo sợ không muốn gặp nhất đã đến, sư đệ người kế tục, người có khả năng chấn hưng Vô Song thành đả bị cao thủ Ma Giáo dụ ra riêng lẻ, bóp chết trong trứng nước.

“ Su huynh, Vô Song sư đệ, đã....” một trong đám người bám theo truy tìm, ngữ khí cũng không dám tin dò hỏi, ánh mắt hắn nhìn thấy một con quạ đen bay đến đậu trên thân ảnh sư đệ mình.

Mười hai năm trước Ma giáo đông chinh, Thiên Ngoại Thiên tông chủ tại nhiệm là
Diệp Đỉnh Chi trên đường đánh vào Bắc Ly thẳng hướng Thiên Khải hoàng thành, trên đường chiến khắp thiên hạ cao thủ lại chưa gặp được đối thủ.

Sau lấy kém nửa chiêu bại bởi lúc ấy vẫn chỉ là đệ tử của Tuyết Nguyệt thành thành chủ Lý Trường Sanh, hiện giờ chính là danh vang thiên hạ Bách Lý Đông Quân, có được trên giang hồ Tửu Tiên danh xưng.

Về sau lại bị thất đại môn phái vây công, kiệt lực mà chết. Có thể Ma giáo cuối cùng vẫn có sức đánh một trận, nhưng giáo chủ đã chết, bọn họ liền cùng Trung Nguyên võ lâm lập xuống ước định, mười hai năm không đặt chân Bắc Ly nửa bước.

Cái ước định kia bên trong còn bao hàm một cái hạt nhân. Là Diệp Đỉnh Chi hài tử, một cái năm tuổi tiểu đồng. Nghe nói cái kia tiểu đồng rất có Diệp Đỉnh Chi lúc tuổi còn trẻ phong phạm, thông minh dị thường, mặc dù mới năm tuổi, nhưng đã có thể cùng Ma giáo trưởng lão so chiêu.

Tuyết Nguyệt thành, Thiếu Lâm tự cùng Vô Song thành các phương thế lực lớn, đều muốn đứa bé kia. Nhưng cuối cùng mang đi hòa thượng kia nhưng là Hàn Sơn tự Vong Ưu đại sư, tuy là Hàn Sơn tự chỉ là một tòa tiểu tự, nhưng Vong Ưu nhưng là công nhận thiên hạ thiền đạo đại tông.

Đã hắn nguyện ý tiếp cái này củ khoai nóng bỏng tay, môn phái khác tự nhiên tình nguyện, thả trong tay mình sợ người trong thiên hạ nghĩ tới, thả trong tay người khác lại sợ chỗ tốt bị người khác đến đi, do Vong Ưu như vậy một cái không tranh quyền thế đứng ra, đương nhiên là tốt nhất.

Hiện giờ Thiên Ngoại Thiên cao thủ lần nữa đặt chân vào trung nguyên, vừa đúng 12 năm ước hẹn đả hết. Chính là nghênh đón thiếu tông chủ của bọn họ trở về, trong quá khứ Vô Song thành cùng với Thiên Ngoại Thiên kết oán là có.

Việc Vô Song thiếu niên sử dụng được Vô Song Kiếm Hạp, đây không phải là chuyện nhỏ gì. Bởi nếu như thuận lợi, sẻ có một Âu Dương Vô Song thứ hai, Lư Ngọc Trác chính là sợ Bạch Phát Tiên giết chết sư đệ mình, bóp chết mầm mống còn trong trứng nước này.

Lư Ngọc Trác lảo đảo ngả người về sau, được hai sư đệ mình đở lấy, một tay vỗ lên đầu gối của mình, bi thương : “ phải làm sao đây, ta biết phải ăn nói thế nào với thành chủ đây? Tại ta, đều tại ta”

Lúc này đám người đều chú ý đến Lư Ngọc Trác hoàn toàn không để ý đến trên cành cây. Vốn tưởng là sư đệ mình đả chết, thiếu niên Vô Song tay lại động, hay tay trảo lên không trung như muốn bắt vật gì, thì ra y là ngủ say nằm mộng, hô : “ bánh bao, bánh bao ngon quá, cho ta thêm mười vỉ nữa”

Âm thanh của Vô Song làm cho đám người há hốc mồm, bọn họ ngây như sửng khi thấy y loạn choạn đung đưa thân thể rồi rơi từ trên cây xuống đất. Vẫn còn chết trân khi thấy sư đệ mình ngồi dậy, lại nghe : “ sao các huynh lại tới đây, tên đó chạy nhanh quá, đệ đuổi theo mệt quá nên ngủ luôn”

“ Đệ... đệ” Lư Ngọc Trác nghẹn một cơn tức, quát lớn : “ đệ làm ta tức chết”

Cũng may các sư đệ đả kịp cản hắn lại, hai tên ôm chặt lại hai tay y, nếu không chỉ sợ Lư Ngọc Trác đả nhịn không được mà lên dần cho tên này một trận. Song vì nghẹn một bụng tức giận, hỏa khí không dứt Lư Ngọc Trác hai chân vùng vẩy, thậm chí giày cũng bị đá văng ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK