Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thủy Dao gật đầu, tiếp lời : “ U tộc có cái đám Phục Sa Nhân ẩn nấp dưới đất, chỉ cần biết được lối vào khi đó Quỷ Tôn liền có thể ra vào tự nhiên, tốt một cái bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau”

Nghe được Hàn Thiên Lạc có chút lo lắng cho đám người đi trước, nói : “ như vậy chúng ta có cần cảnh báo cho mọi người biết không?”

Đế Thiên An lắc đầu, chậm nói : “ Không cần đâu, bọn họ phát hiện ra khác thường, hơn nữa đừng quên còn có Diệc Tuyết thính âm lợi hại. Mà cho dù có bất lợi, đợi chúng ta làm xong chuyện bọc hậu là được. Khi đó bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau, chúng ta làm thợ săn cuối cùng thu lợi”

Một tràng cơ quan vang lên trên bánh xe Quỷ Chuyên, khi thông đạo được mở ra bởi tay của Đế Thiên An, hắn kết ấn phân ra một cái phân thân, sau đó liền mang theo Lâm Thủy Dao cùng Hàn Thiên Lạc nhảy xuống bên dưới.

Mọi việc đều không khác gì với Đế Thiên An nói cả, Âm Dương đỉnh phát ra tín hiệu song Quỷ Tôn Phục Thành không có đích thân đuổi đến, ngược lại còn phái một ít tiểu lâu la truy đuổi đám người Tịnh Dật và lên Âm Dương đỉnh xem xét.

Song những kẻ lên đều bị Chỉ Đao Thái Cổ của Thiên Diệc Tuyết không giết cũng điểm huyệt phong bế.

Không có cao thủ truy đuổi, lại không có Minh Xà tạo áp lực nhóm người Tịnh Dật dùng khinh công vượt đầm Tử Thủy, mất hai tiếng đồng hồ đã trở lại Đào Hoa trủng.

Hai tiếng đã qua, Thập Lý Âm Dương Giới, Tam Sinh Thạch Phong kề một ngọn núi.

“ Vì sao Thiếu thành chủ lại e ngại Quỷ Sứ Thánh Tôn như vậy?” Sở Tử Khanh nhìn phía trước Thiếu thành chủ dò hỏi.

Nếu là kiêng kỵ Đế Thiên An hắn còn có thể suy nghĩ được, dù sau kẻ này có thể đả bại được Thần Sai, mà Quỷ Sứ cùng Thần Sai thực lực theo hắn không kém bao nhiêu. Song tại Âm Dương đỉnh hắn thấy được Mộ Dung Diệp đới với Quỷ Sứ đồng dạng kiêng kỵ.

Đồng thời tránh nói đến Đế Thiên An cũng làm cho Mộ Dung Diệp, hắn cũng biết tên kia đem Anh Tuyết công chúa cùng Anh Hoa cung đoạt. Cái này là đoạt thê mối hận à, lại thêm Mộ Dung Diệp nhiều lần thất bại trước Xích Mi Long Xà, nhắc đến kẻ này hiển nhiên kẻ phía trước tuyệt sẽ không vui mừng rồi.

Mà Sở Tử Khanh trước mắt còn cần phải chiếm được lòng tin tưởng của vị Thiếu thành chủ này. Cho nên mới ra sức như vậy.

Mộ Dung Diệp giải thích : “ hắn là vương thúc của ta lại cầm Mộ Phù, lúc lên đường phụ vương ta từng dặn, trận chiến U Đô thành do vương thúc chủ trì”

Nghe đến đây Sở Tử Khanh bước lên một bước, nói : “ U Đô Thành vẫn luôn do tử sĩ Sở Độc gia tộc trông giữ. Ta đã nhận được bồ câu đưa thư của phụ thân. Bảo chúng ta chỉ tuân theo lệnh của Thiếu thành chủ. Có thể thấy Mộ Vương không yên tâm về hai vị Thánh Sứ, Quỷ Sứ Thần Sai”

Mộ Vương Diệp chậm nói : “ phụ vương cực khổ lo lắng, sao ta lại không biết chứ. Nhưng Quỷ Sứ Thần Sai thần công cái thế, có những chuyện không thể vạch mặc công khai được”

“ Thiếu thành chủ an tâm, ta đã đạt đến cửu trọng Độc Hóa Huyết, Huyễn Độc Thần Công của thuộc hạ sắp luyện thành rồi. Đến lúc đó sẽ không sợ hai người bọn họ nữa, càng huống hồ chúng ta còn có được một trợ thủ vô cùng mạnh” Sở Tử Khanh vô cùng tự tin, chủ động nói ra thực lực cùng con bài của mình cho Mộ Dung Diệp an tâm

“ Ý của ngươi là phụ thân của ngươi, tộc trưởng Sở Độc ư?Ta biết mấy ngày nay ông ấy sẽ đến U Đô Thành” Mộ Dung Diệp nghe xong ngẫm nghĩ một hai, rồi nói

Sở Tử Khanh không đáp mà cầm sáo thổi một khúc.

Nghe sáo thổi Mộ Dung Diệp không hiểu dụng ý, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra sự tình không đúng, đó là dưới tầm mắt hắn bên dưới hồ nước một cái thân hình to lớn phá nước mà lên, chính là thánh thú Minh Xà, miệng lớn há ra rống hai tiếng lớn.

Sở Tử Khanh buông sáo, đi đến trước mép vực, nhìn đầu Minh Xà to lớn phía trước, một tay vươn ra thử chạm lên đầu nó. Đáng nói là Minh Xà lại để yên cho bàn tay Sở Tử Khanh chạm vào, một lát sau đó lại lặn xuống nước rời đi.

“Quả lạ mạnh mẽ vô cùng, ha ha ha ha” Mộ Dung Diệp chứng kiến một màn phía trước không nhịn được mà trong lòng vui sướng, phải biết là thánh thú Minh Xà thực lực vô cùng mạnh mẽ, cho dù là Quỷ Sứ Thần Sai liên thủ cũng đừng hòng giết được.

Càng không nghĩ Sở Tử Khanh có thể bằng vào Kỳ Công Huyễn Độc Thủ của mình mà khống chế được thánh thú Minh Xà, đây chẳng khác nào là cho hắn thêm một siêu cấp trở thủ cả.

Mộ Dung Diệp vui sướng thốt : “ ta có Tử Khanh giúp đỡ, cần gì phải sợ nữa”

Có một điều mà Sở Tử Khanh không hề hay biết rằng, Kỳ Công Huyền Độc Thuật của hắn dùng lên Minh Xà hoàn toàn không có hiệu quả.

Minh Xà vốn đã không còn là Minh Xà như trước, Đế Thiên An từ khi đem nó vào nội thiên địa nhờ có lượng lớn thiên địa linh khí cùng tinh hoa sinh mệnh, cộng thêm máu huyết của Đế Thiên An mà điểm hóa giúp cho Minh Xà khai sinh linh trí.

Không còn như trước kia là bản năng hung thú làm chủ, cho nên theo lý mà nói Huyễn Độc Thuật của Sở Tử Khanh không có ảnh hưởng gì cả. Mà sở dĩ Minh Xà nguyện ý nghe theo thiếu chủ Sở Độc bày bố, hết thảy là do Đế Thiên An đứng sau an bài.

Đế Thiên An tâm tư kín đáo, hắn sẽ không ngu để cho Minh Xà bị hắn bại lộ hiển lộ trước mắt đám người Mộ Dung Diệp, trước khi lên Âm Dương đỉnh hắn đã để lại Minh Xà ở nơi tiếp giáp Tử Thủy đầm và Hồn Hoàn đàm, sau đó lại dặn dò bố trí cho Minh Xà.

“ Nếu không phải chủ nhân có lệnh, một ngụm ăn tươi các ngươi” Minh Xà nhìn về hai cái nhỏ bé nhân loại trên mép vực kia, nghĩ ngợi một cái sau đó lại hạ mình xuống nước bơi lội trên Hồn Hoàn đàm.

Cũng không trách Sở Tử Khanh được, bởi hắn tu luyện Kỳ Công Huyễn Độc Thuật có thể khống chế các loại độc vật. Song một Minh Xà sinh ra linh trí lại là một chuyện khác, mà giờ này hắn vẫn còn rất tự tin mình đã thu phục được Minh Xà, tại Mộ Dung Diệp trước chắp tay thề thốt :“ Gia tộc Sở Độc, thề chết bán mạng vì Thiếu thành chủ”

Nghe được câu này Mộ Dung Diệp còn cầu gì được hơn nữa, đi đến vội đem tay nâng đỡ thuộc hạ, rồi hỏi : “ phía U tộc có động tĩnh gì rồi?”

Sở Tử Khanh thành thật đáp : “ nói ra cũng lạ, Âm Dương đỉnh gây chuyện lớn như vậy. Tịnh Dật sư thái bị cứu đi. Nhưng U tộc dường như chỉ hư trương thanh thế. Quỷ Tôn không những phái người đi truy sát đám người Lâu Mãn Phong. Ngược lại còn bảo U thiếu Cảnh Kỳ dẫn người đến Đào Hoa Nguyên.”

“ Gừng dù sau cũng già rồi, con cáo già Quỷ Tôn này là muốn đi tìm mật đạo lối vào Đào Hoa Nguyên đây” Mộ Dung Diệp là một cái hồ ly, hắn nghe xong liền đoán ra được ý đồ của Quỷ Tôn.

“Ta tiến đến Đào Hoa Nguyên góp vui cái đã” Suy nghĩ một cái rồi cũng không quản Sở Tử Khanh thế nào, Mộ Dung Diệp khinh thân rời đi.

Một đường di chuyển Mộ Dung Diệp cũng đi đến được Đào Hoa Nguyên, từ trên cao hắn phát hiện được vị trí U tộc ở vòng ngoài rừng đào, hắn nhanh di chuyển đến vị trí một người bên dưới.

Cạnh Kỳ phát hiện người đến, vốn là muốn rút ra Thôn Thiên đao, bất quá thấy được người đến lại là Mộ Dung Diệp, liền thu lại tâm tư của mình.

“ Tuy ta không biết U thiếu rốt cuộc có dự tính gì. Nhưng dù nói thế nào ôm cây đợi thỏ ở đây cũng không phải kế sách gì hay” Nhìn thấy Cạnh Kỳ không đoái hoài mình, Mộ Dung Diệp mở miệng nói thẳng ra kế hoạch mà đám người trù tính.

“ Hừ” Cạnh Kỳ cũng không phản bác, hừ một tiếng xem thường rồi nói: “ chúng ta ở đây ôm cây đợi thỏ đấy, Quỷ Long đồ rất nhanh sẽ là của chúng ta. Đến lúc đó Mộ Vương Thành các ngươi đừng có mà giở trò, giữ đúng lời hứa, mau mau rút đi.”

Chỉ cái kế sách này hắn có thể nhìn ra được làm sau đám người kia không rõ, nói chi là thông minh tuyệt đỉnh Đế Thiên An đây, ôm cây đợi thỏ không biết là ai mới đợi ai, Mộ Dung Diệp chậm đáp : “ ba mươi sáu mộ hoa ngàn năm không phá được, ta cũng muốn xem thử U thiếu làm sao phá giải?”

“ Ngươi muốn xem thử cũng không ngại. Đừng có ngán tay ngán chân là được” Cạnh Kỳ chậm đáp, để Mộ Dung Diệp lại cũng không tính là đại sự gì cho nên hắn không một chút lo lắng y sẽ phá hỏng kế hoạch của mình.

“ Nói như thế nào bây giờ chúng ta cũng cùng một phe, bảo đảm cho an toàn cho U Đô Thành không chỉ là mục tiêu của U tộc. Mà còn là trách nhiệm của chúng ta” Mộ Dung Diệp chậm nói, thấy Cạnh Kỳ im lặng nghe lấy, bồi tiếp : “ U thiếu yên tâm ta chỉ giúp đỡ, không gây phiền phức, ha h ha ha”

Tiếng cười lớn của Mộ Dung Diệp phát ra cũng đã bại lộ nơi này vị trí, Cạnh Kỳ gương mặt âm trầm, lửa giận bốc lên: “Mộ Dung Diệp, ngươi có ý gì đây?”

“ So với sư phụ Quỷ Tôn của ngươi, ngươi vẫn còn kém xa!” Mộ Dung Diệp vừa nói lại rút Thôi Hỏa kiếm: “ để ta dạy ngươi thế nào mới là ôm cây đợi thỏ!”

Theo Mộ Dung Diệp vận công, Thôi Hỏa kiếm bốc lên một tầng xích hỏa kiếm khí, lời dứt dẫm chân tung người khinh thân lao nhanh đến một nơi trong rừng hoa đào, nơi hắn phía trước vừa vặn có một cái than ảnh, Lạc Thời Thu.

“ Đang!!”

Lạc Thời Thu nhìn thấy Mộ Dung Diệp lao đến, không một chút do dự rút ra Hàn Huyết Cổ Kiếm theo hắn vận khí một luồng kiếm khí hàn lãnh phóng xuất, cả hai không hơn nửa câu, trực tiếp đem kiếm chém.

Rất nhanh sau đó hai người công qua thủ lại liên tục, nhưng cả hai thực lực bày ra đều không hơn không kém nhau. Trên tay đều là thánh khí của Mộ phái, càng đánh càng hăn, càng đánh động tĩnh gây ra cũng không nhỏ.

Động tĩnh của Lạc Thời Thu dẫn đến Lâu Mãn Phong đám người tuần tra phát hiện ra được, lập tức đến tiếp ứng. Mà ở gần bên Cạnh Kỳ cũng đồng dạng phát lệnh cho thuộc hạ tham dự vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK