Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì là đại hôn của Đế Vương cho nên trong thành náo nhiệt, cộng thêm Thiên Trạch cho phép bách quan nghỉ ngơi bảy ngày không tham dự triều chính nhưng đứng ra chủ trì các trò chơi mà hắn đem ra, khiến cả đô thành càng thêm sôi nổi.

Trong khi người trong đô thành bận rộn tham dự, thì có hai cái thân ảnh lại không tham dự vào không khí này, A Châu cùng Tiêu Phong không đến Thiên Thượng Nhân Gian chơi đùa mà ở lại đảo nổi mình tận hưởng không gian chỉ có hai người.

Vẫn là cái tẩm cung đổ nát, bất quá cả hai không phải sinh sống bên dưới mà được Thiên Trạch cấp luôn một tòa đảo nổi mà sinh sống, trước khi đại hôn cả hai vẫn ở trong Đế Cung cho đến khi đại hôn xong vẫn ở tại trong này.

“ Hẳn là chín rồi!”

Cách gian tẩm cung của mình mấy trăm bước, A Châu cùng Tiêu Phong ngồi tại bờ hồ, nhóm bếp lửa, tại đống lửa trong Tiêu Phong lấy que củi bới ra mười mấy quả củ được nướng trong lửa.

Mà bên cạnh A Châu còn một cái khay gỗ đựng hai loại quả, chính là khoai lang cùng đậu phộng.

Khi biết hai loại cây cho sản lượng cao này A Châu cũng đem một ít lên đảo mà trồng lấy, là hai món mà nàng rất thích ăn nhất.

“ Thiếp không ăn nửa đâu! chàng nướng thì ăn lấy đi” A Châu ngồi dựa vào bên cạnh nam nhân mình, nhẹ nhàng nói.

“ Ukm” Tiêu Phong nhẹ gật đầu, sau đó đem mấy củ khoai lang nước vận khí cách không bóc vỏ ra, đợi đem vỏ cháy ép hết liền đặt vào khai.

Đợi đến khi xử lý xong hết đám mình nướng mới bắt đầu ăn.

Nhưng dùng mới được một củ một vị khách không mời lại đến.

“ Bệ hạ” A Châu, Tiêu Phong nhìn người từ không trung xuyên qua kết giới trên đảo, có chút bất ngờ lên.

Hai tháng trước Thiên Trạch chỉ cùng với mấy cái nữ nhân của mình mà ròng rả một tháng bỏ bê chính sự, bây giờ có đến mấy ngàn nữ nhân cưới vào cung, cả hai còn nghĩ rằng vị đại ca mình còn tốn không ít thời gian từ đại hôn đi ra, không nghĩ đến đại hôn qua đi hai ngày lại thấy y đi ra rồi.

“ Cả hai không đi náo nhiệt lại ở chổ này tình chàng ý thiếp à” Thiên Trạch đáp xuống đặt mông ngồi xuống sàn đá, một tay bắt lấy củ khoai lang nướng ăn lấy.

“ Còn bệ hạ thì sao? mấy ngàn tân nương như vậy không ân sủng lại chạy đến chổ muội làm gì?” A Châu đáp lại.

Tiếp xúc một đoạn thời gian nàng cũng rõ Thiên Trạch phần nào tính cách, không giống như các bậc quân vương khác, mặc dù tâm tư khó dò nhưng lại không phải là dạng cao không thể chạm đến. Cộng thêm y xem mình như người nhà, ở đây không có ngoại nhân cũng không kiêng kỵ gì hỏi.

“ Chỉ là chợt nhớ lâu nay công sự bề bộn từ khi uống rượu mừng của cả hai xong thì chưa gặp mà thôi! tiện thể hỏi thử cả hai còn cần gì không” Thiên Trạch không để ý nàng châm chọc mình, trả lời.

“Thần đệ thấy như vậy là được rồi!” Tiêu Phong cười nói : “hiếm khi bệ hạ đến đây, để đệ gọi thêm nhị đệ đến, cả ba chúng ta uống thỏa thích một bửa”

“ Chỉ sợ có người không nguyện, đêm tối tình nồng ý mật, lại ở chổ đơm hoa kết trái của hai người uống rượu, chỉ sợ có người giường đơn gối chiếc mắng nhiếc ta mất” Thiên Trạch nhìn A Châu ý vị sâu xa nói.

A Châu có chút mắt cở, đáp : “ đồ hẹp hòi!”

Từ vụ Lưu Sa xích mích qua đi mười ngày, Thiên Trạch tổ chức đại hôn, dưới sự chúc phúc của người thân và cả bách tính quan lại lâm thời Đại Việt, A Châu cùng Tiêu Phong danh chính ngôn thuận thành vợ chồng.

Cả hai sớm đã ăn trái cấm, ăn tủy mới biết tủy ngọt nên cả hai mỗi đêm cũng thường sênh ca vân vũ, nay bị Thiên Trạch nói bóng nói gió A Châu mặt mỏng nên chỉ biết nhẹ mắng vị đại ca kia, không nghĩ hắn trước không nói sau lại quay lại trả mình một đao.

“Ha ha” Thiên Trạch cười lên, dứt cười rồi hỏi : “ đệ một mực muốn giữ lại tòa tàn cung này, ta thật nghĩ mãi không ra là nó có chổ nào đặc biệc, lẽ nào A Châu là người hoài cựu hay sao?”

A Châu thẹn lên : “ bệ hạ, người còn trêu chọc nữa, muội cũng không cũng người trò chuyện nữa đâu”

Tiêu Phong cười nói : “ bệ hạ, A Châu mặt mỏng, người còn nói tiếp chỉ sợ chỉ còn hai chúng ta thôi đấy”

Thiên Trạch hỏi : “ Vậy cha đệ đâu rồi? lẽ nào lại chạy vào Võ Đế Các”

Tiêu Phong đáp : “ một tiếng trước Lâm tiền bối có đến gọi ông ấy đến chổ Tôn tiền bối rồi”

Thiên Trạch nghe xong gật đầu : “ ba người này tính khí lại thân cận được à, ta cũng vài lần nghe Thủy Dao nói”

A Châu cười nói : “ trong cung có không ít ngoại thích lão nhân, chỉ là không ít kẻ lại bị Võ Đế các cho hấp dẫn đến. Mà Tôn tiền bối, Lâm tiền bối không có bị mấy thứ kia hứng thú, cha cũng không ham hố chuyện thần công đương thế gì cả. Ngược lại thì ưa thích cùng bạn vong niên trò chuyện.”

Thiên Trạch gật đầu hắn hiểu chuyện này, đây là người thiên tính, tuổi già ưa thích cùng con cháu trò chuyện, mà người thân của ba lão thì bị Thiên Trạch kéo đi suốt làm việc, cả ba lại quen biết nhau trong cung tuổi tác xêm xêm lại có một tay thực lực, đánh nhau qua lại trò chuyện nhiều ít dần ra thân cận.

Thiên Trạch trò chuyện thêm hai ba câu thì thẳng vào chủ đề mình đến đây : “Đại Việt chờ một thời gian nữa thì vào khuôn khổ, để đệ cùng đệ muội ra ngoài cung, ta cũng không an tâm”

Trước khi đại hôn Tiêu Phong cũng đã chuyển lời cho Thiên Trạch muốn dọn ra ngoài ở riêng, dù sau đến Đế Cung là chổ của đại ca hắn ở, quân vương một nước lại để người ở cũng không thích hợp.

“ Đại ca là quân chủ một nước, thần đệ cũng không thể ở chốn hậu trạch ” Tiêu Phong chậm nói.

A Châu tiếp lời : “ đúng vậy ạ! Hơn nữa cả cái đô thành này bao phủ Cửu Long Tứ Cực trận pháp, có bệ hạ tọa trấn ai dám vuốt râu rồng chứ”

Thiên Trạch nhẹ gật đầu rồi nói tiếp : “ ta nắm giữ sức mạnh vượt quá người phàm, những kẻ hữu tâm nhân sẽ không chỉ phái người tiếp xúc ta mà cả đệ cùng đệ muội theo cách hai người không nghĩ đến, dù là gia nhân cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt, tuyệt đối không được tin tưởng”

“ Thần đệ ghi nhớ” Tiêu Phong cảm kích nói.

A Châu cười nói : “ bệ hạ yên tâm, chổ của muội cũng không như huynh đông đúc, cha lại không thích ồn ào náo nhiệt, chiêu thêm hai cái hạ nhân trung tâm là được rồi”

Thiên Trạch lắc đầu : “ minh thương dể tránh ám tiễn khó phòng, chồng của muội tính cách khiến ta nghi ngờ, còn Đoàn Dự hắn là kẻ ta không an tâm nhất”

A Châu cười nhẹ, nàng nghe hiểu, chồng mình tính cách hảo sảng thích kết giao lại là trượng nghĩa, hiển nhiên có người cố tình tiếp xúc chỉ cần liệt thi thủ đoạn là được, mà anh trai của mình lại đối với chính trị bất thông mơ mơ hồ hồ lại lòng dạ thiện lương càng dể tiếp cận.

“ Chưa kể sau này hài tử cả hai sinh ra là hoàng thất Bách Việt một thành viên, tranh quyền đoạt vị, hay lôi kéo thế lực của các phương nữa, ta cũng lo lắng” Thiên Trạch nói

Tiêu Phong nói : “ bệ hạ có ân nghĩa như núi thái sơn, Tiêu đệ không dám có ý định tơ tưởng Đế vị, nếu như con cái có ý định này Tiêu đệ nhất định sẽ đích thân ra....”

Thiên Trạch một tay đưa ra ngăn lại : “ Đế vị với ta mà nói chẳng là cái gì cả, hơn nữa có tranh đấu mới có phát triển, huống hồ đệ nghĩ bọn nhỏ nhà đệ có thể thắng được đám con của ta ư? chưa kể đám nữ nhân bên cạnh ta cũng không thiếu nữ tử dã tâm bừng bừng, ta không ngại không sợ đệ sợ cái gì”

Tiêu Phong nghẹn, Thiên Trạch đãi hắn quá lớn, hắn dù có tan xương nát thịt cũng không đền đáp được.

“ Bệ hạ nói đúng, bệ hạ còn không sợ, chàng còn lo sợ gì chứ!” A Châu tiếp lời : “ lấy bệ hạ thông minh nhi tử hiển nhiên thừa kế rồi, thiếp còn lo sau này hài tử sinh ra bị bệ hạ nhi tử khi dể đây”

“ Ha ha” Thiên Trạch cười lên : “ Xây dựng so với phá hủy càng dễ dàng, mà nhất là đệ âm mưu quyền lực tranh đấu lại càng không thông, ta phong đệ làm Tiêu Dao vương chính là hy vọng đệ cùng A Châu không bị Đại Việt vòng xoáy chính trị cuốn vào, trong các ngành nếu thích hợp liền làm, không thích hợp cũng đừng cố, càng không cần phải ôm lấy cái danh hào Vương gia khác họ cần phải cống hiến cho Đại Việt”

Tiêu Phong làm sao không rõ dụng ý của Thiên Trạch, hắn chẳng qua là muốn dùng chút lực lượng trợ giúp đại ca, nói : “ tâm ý bệ hạ đệ rõ ràng, song cái đế quốc của bệ hạ để đệ yêu thích, muốn trợ giúp một chút lực lượng xây dựng, trông đợi nó lớn mạnh”

Thiên Trạch nhẹ gật đầu, sau đó lấy ra một cái bình nhỏ cùng hai tấm lệnh bài hoàng kim ghi chữ ‘Miễn Tử’ : “ đây là Trường Sinh Đan của ta, hai người phải luôn giữ một viên bên người đề phòng. Còn hai khối lệnh bài này là ta không an tâm phòng hờ,
tránh một ngày đệ bị người khác hảm hại không thể thoát thân mà làm việc dại dột, cho dù là tội phản quốc đi nữa cũng có thể trừ!”

Nói đến đây Thiên Trạch đứng dậy, sau đó rời đi.

“Người ta nói bệ hạ là ma đầu giết người, là bạo quân độc ác là hôn quân họa loạn triều chính, nhưng ai biết bệ hạ so với nhiều kẻ còn chí tính chí nghĩa” Tiêu Phong cầm lên hai vật con mắt cũng đỏ lên.

“Bệ hạ khinh thường chúng sinh, dù Bách Việt trăm ngàn lổ thủng vẫn tự tin trấn áp, song lại không yên tâm chàng cùng ca ca, cho nên mới phòng trước lo sau. Thử hỏi có vị quân vương nào mà như người chứ” A Châu tiếp lời : “ nếu chàng muốn cảm kích báo đáp bệ hạ đãi ngộ cùng ân tình, thì đừng để một ngày tấm lệnh bài này dùng”

Tiêu Phong nhẹ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK