Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách xa đám người, trên một gò núi lớn.

“ Hàn huynh yên tâm, Vệ Trang huynh nói được làm được trước nay chưa từng nói ra việc mình không làm được” Trương Lương cất lời nhìn Hàn Phi đang lo lắng.

Đột nhiên cây cối xung quanh lay chuyển, không ngừng rung động, phía trước hai người mảng rừng phía xa lóe lên ánh lửa .

“ Uỳnh uỳnh uỳnh”

Chỉ thấy một thanh âm đinh tai nhứt óc vang lên, chỉ thấy một cơn đỏ rực hỏa diễm cũng băng lạnh va chạm ở phía trước.

Trên bầu trời có vài đạo hỏa diễm rơi xuống, liên miên ánh chớp đỏ xanh xảy ra ở trước mắt, trong ánh trăng dịu nhẹ vẻ lên một quang cảnh có phần xinh đẹp rung động.

Ước chừng hơn mười phút thì âm thanh như sấm rền cũng lặng im, hiển nhiên chiến trường cũng đã ngả ngủ, để lại một mảnh rừng rậm bị hỏa diễm đốt cháy trong đêm.

“ Xem ra Thiên Trạch đã rủ bỏ được xiềng xích rồi” Hàn Phi nhìn đạo khói đen trên bầu trời, chậm rãi cất lời

Trương Lương lo lắng nói : “ Thiên Trạch vốn sẽ không trở thành bạn của chúng ta. Như vậy, hắn chắc chắn sẽ càng thêm nguy hiểm.”

“ Cũng chưa chắc” Hàn Phi thì không cho là vậy, nói : “ Thiên Trạch tuy là nguy hiểm, nhưng trong tâm hắn. Mối thù đối với Dạ Mộ là sâu nặng nhất”

“ Cho nên đối với chúng ta, hắn là kẻ địch của kẻ địch?” Trương Lương hiểu ra nói

Hàn Phi cười nhạt, nói : “ tuy không phải là bạn, nhưng đối với Lưu Sa cũng không phải kết quả tồi nhất”

Nhìn bên dưới đất trống, Bạch Giáp Vệ từng hàng cách đều đi ra, Trương Lương biết mọi chuyện đến đây đã dừng, nói : “ chúng ta cũng nên hộ tống thái tử về cung rồi”

Bạch Diệc Phi sắc mặt âm trầm cởi trên con ngựa một tay cầm lấy đỏ như máu kiếm, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía xa trên đài cao, thấy được thân ảnh của Hàn Phi trên đó, mà phía sau hắn là một đám binh lính đang áp giải một khung xe tù.

Trên đó có một nữ nhân xinh đẹp ở trong đó, người này chính là Thủy Vân Du, trận đại chiến kết thúc lấy phần thắng nghiêng về Bạch Diệc Phi, Thiên Trạch cùng đám người bỏ chạy chỉ có mỗi Thủy Vân Du là bị hắn bắt lại.

“ Hầu gia, cho hỏi xử lý tù binh thế nào ạ” một tên binh lính lên tiếng.

Bạch Diệc Phi môi nhếch lên đem đầu hếch nhẹ về phía trước, sau đó dẫn lấy đám người rời đi.

Vì hắn chủ quan để cho Thiên Trạch trước mặt bỏ chạy, nhưng cũng không phải là tay trắng đi về. Hắn kịp bắt lấy thủ hạ đắc lực dưới trướng của Thiên Trạch.

Thủy Vân Du là Thiên Trạch tâm phúc, chắc chắn biết Thiên Trạch không ít bí mật, bắt giữ nàng hắn chính là có thủ đoạn nhận được những bí mật này.Hơn nữa, Thủy Vân Du nếu là ở trong tay hắn, đây không thể nghi ngờ là dùng một loại thủ đoạn khác dụ lấy Thiên Trạch trở lại.

Thiên Trạch vì bảo trụ bí mật của mình, hoặc là ý nghĩ nghĩ cách tới cứu Thủy Vân Du, hoặc chính là âm thầm giết chết lấy thủ hạ mình. Tất phải đến Tần Trịnh một lần nữa, khi đó hắn tuyệt đối không phàm sai lầm như đêm nay.

Thời gian lại qua đi, thái tử và công chúa Hàn quốc được giải cứu thành công, Hàn vương nhận tin lại tổ chức triều chính như cũ.

“ Ha ha ha ha” Trên đài cao, Hàn An cất lên một tràng cười.

« Chúc mừng vương thượng long thể khôi phục » Hàn Vũ, Bạch Diệc Phi, Cơ Vô Dạ, Hàn Phi lẫn Trương Khai Địa hành lễ, cả triều thần văn vỏ bá quan theo sau đồng dạng.

Hàn vương An gương mặt giãn ra nhìn về thái tử và Hồng Liên công chúa đứng bên cạnh, đem tay nắm lấy ái nữ của mình cưng chiều, nói :« Tử nữ bình an trở về, tâm bệnh của quả nhân không cần thuốc cũng khỏi »

« Chỉ là đến chậm quá, hại ta biết bao nhiêu khổ » Hàn Cảnh một bên tức giận nói.

Hàn vương An trầm giọng : « Để hộ tống con trở về Cơ tướng quân, và lão Cữu đã bỏ ra không ít sức »

Nhìn thái tử gương mặt như con ruồi yểu xiều, Cơ Vô Dạ nói : « Bảo vệ thái tử bình an, quả thật là vạn hạnh. Nhưng đưa được Hồng Liên công chúa toàn vẹn trở về, đều nhờ tứ công tử xoay sở chu toàn mạt tướng và cửu công tử mới có thể kỳ khai đắc thắng »

Hàn Vũ bước lên nói:« tướng quân trấn thủ vương cung, bảo vệ quân thượng vô ưu, vất vả công cao. Công lao giải cứu thái tử điện hạ và Hồng Liên công chúa là của cửu đệ Hàn Phi, con chẳng qua cũng chỉ làm mấy việc ngoài rìa sao lại dám khách át giọng chủ »

« Thì vốn là công lao của cửu ca mà » Hồng Liên lên tiếng

Trương Khai Địa bước lên, hành lễ nói : “ Tứ công tử xông vào phủ thái tử trước tiên, cửu công tử bất chấp nguy cảnh đối địch phía sau, rồi có Cơ tướng quân bảo vệ Vương thượng an nguy một bên. Vương thượng đại hạnh”

Hàn Vũ lần nữa cất lời : “ Tướng quốc quá khen, đều nhờ cửu đệ lâm nguy không loạn, mới khiến vụ này được viên mãn”

Hàn Vương An vuôt râu, nói : “ mấy người không cần khiêm nhường, ngày mai quả nhân sẻ soạn chỉ trọng thưởng cho các ngươi”

Đám người cũng lập tức hành lễ cất bước rời khỏi đại điện, trở về phủ đệ của mình, trong ván cờ khó khăn này hiểm cảnh bủa vây Hàn Phi đã gở được, mượn sức của Hàn Vũ và Cơ Vô Dạ thoát khốn, còn lập được đại công.

Tân Trịnh thành một con đường, nam bắc cây cầu.

“ Tránh ra tránh ra” Đám binh lính không ngừng xua đuổi đám dân chúng hai bên, dẹp lấy chổ trống cho một cổ xe ngựa xa hoa đi ở giữa.

Trên xe chủ nhân chính là thái tử của nước Hàn, cả người ngửi lấy hương huân phát ra từ một thanh đồng hộp an tĩnh lấy tâm thần.

Bách tính ven đường thì hoảng sợ, vội di chuyển tận lực né đi nhanh nhất có thể, nếu chậm thì cho dù có bị đụng chết cũng chẳng có ai đứng ra cho bọn họ, lấy hết sức bình sinh chạy nhanh di chuyển nhất có thể.

“ Choang”

Chỉ thấy một ông lảo đẩy một chiếc xe trên đó chất đầy vò rượu, ước tầm năm sáu mươi tuổi mái tóc hoa râm thần sắc kinh hoảng vội đẩy chiếc xe mình qua chiếc cầu phía trước, trong cơn hoảng loạn lại làm rơi mất một vò rượu đem vò rượu vở đi nước rượu lên láng trên cầu.

Mà lúc này đoàn người hộ tống thái tử về phủ cũng tiến lên cầu, chỉ thấy con ngựa dẫn đầu móng chân đạp lên mảnh sành đổ vở của vỏ rượu, bị đao đớn hai chân lập tức giơ lên trời “ hí hí hí hí”

“ Crac crac crac”

“ ahh oahhah”

Chỉ thấy mặt cầu lập tức nứt vở ra,chiếc xe ngựa của thái tử lập tức nghiêng đổ, tên binh lính điều khiển ngựa chỉ kịp kêu lên vài tiếng vì bất ngờ thì cả người lẫn xe ngựa đều rơi xuống lòng sông bên dưới.

“ Xe của thái tử”

“ Mau đi cứu thái tử”

“ Thái tử ngã xuống nước rồi, người đâu”

“ Mau cứu thái tử, người đâu”

Đám binh lính trên cầu lập tức ồn ào hoảng sợ lên, chỉ thấy một vài tên lính biết bơi lập tức nhảy xuống lòng sông lặn xuống bám theo cổ xe ngựa.

Mà lúc này bên trong cổ xe ngựa, nước đã lan vào bên trong đến chân tên thái tử này, miệng không ngừng thét lên đồng thời một tay lại ôm lấy cổ mình thống khổ kêu gào lấy.

Lúc này đột nhiên dị biến phát sinh ra trên người Hàn Cảnh,những vết đen giống như rể cây một dạng lan đến cổ tay rồi sau đó biến mất, hiển nhiên tên này đã bị trúng độc mà bị độc chết.

Trong đám hỗn loạn khó người phát hiện một thân ảnh nam tử đội một chiếc mũ trùm, vải phủ xuống che kỹ dung mạo, nhanh chóng rời khỏi đám đông này mà đi.

Hắn chính là người bố trí chút động tác nhỏ, tác động lên cây cầu mới xuất hiện tình trạng cầu gãy, thích sát Hàn Cảnh.

Kẻ này không ai khác, là thủ hạ đắc lực nhất của tứ công tử Hàn Vũ, nghĩa tử của y một thân thần xạ tiễn thuật- Hàn Thiên Thừa.

Hàn Cảnh chạy trời không khỏi nắng, cho dù may mắn thoát chết từ tay Thiên Trạch trở về, cũng không thoát khỏi ám thủ của huynh đệ hắn.

Từ xưa đến nay Đế Vương vô tình, cái chết của hắn làm cho thế cục nước Hàn trở nên biến động, vị thế của những kẻ chơi cờ trong nước Hàn dần thay đổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK