Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng sau.

“ Ngươi có phải là Hồn Thú không vậy?” Tiểu Vũ thật sâu nghi ngờ hỏi một câu.

Đế Thiên An đáp : “ trông ta khác lắm à”

“ Ân” Tiểu Vũ gật đầu : “ ngươi so với con người càng giống hơn, chả một chổ nào giống Hồn Thú cả”

Đám người xung quanh cũng gật đầu lên, bọn họ ở mảnh không gian giống như Hồn Đạo Khí nảy đả nửa tiếng, đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, nào có giống như một Hồn Thú chổ ở chứ, chẳng khác gì so với nhân loại chổ ở cả.

Quan trọng hơn đả thấy con Hồn Thú nào trử một lượng sách lớn trong nhà chưa, nếu không phải sự việc cách đây mấy tiếng còn để cho bọn họ không cách nào phai mờ, chỉ e bọn họ cũng không tin mình đang ở hang ổ của một Hồn Thú cường đại.

“ Có biết chổ ta khác nàng với Hồn Thú còn lại là gì không?”

Tiểu Vũ hiếu kỳ, nói : “ khác chổ nào?”

Đế Thiên An đáp : “ Ta thông minh hơn”

Câu trả lời này đám người cũng không quá bất ngờ, từ cùng người nam tử này chung đụng, bọn họ đả biết hắn trí tuệ cực kỳ cao, không phải ai trong bọn họ có thể so bì được với hắn cả.

“ Hắn là Hồn Thú thông minh nhất mà ta biết, ta dám cá cho dù sư phụ của ngươi cũng không thể bằng hắn được” Áo Tư Lạp che miệng nói nhỏ với Đường Tam.

Tiểu Vũ không phục nói : “ ngươi lời ấy là gì, chê ta không thông minh bằng ngươi”

Đế Thiên An từ tốn nói : “ Hồn Thú tu luyện so với nhân loại lâu dài, nhục thân lại mạnh mẽ, cuối cùng lại chết oan chết uổng trở thành Hồn Hoàn, đá mài chân của nhân loại, đó là vì bọn chúng ngu xuẩn cho nên mới chết, nhưng ta lại khác chúng”

“ Khác chổ nào” Tiểu Vũ hỏi.

Đế Thiên An lại lắc lư : “ Nhân loại yếu hơn Hồn Thú, nhưng xét tổng thể con người thời gian tu luyện ngắn lại đạt cấp bậc cao, lại có thể giết được Hồn Thú có tu vị cao hơn gấp nhiều lần, không phải bọn họ mạnh mẽ bao nhiêu, mà bọn họ thông minh hơn, biết tổ đội biết chọn chổ yếu tránh chổ mạnh”

“Hồn Thú đa phần trí thông minh không cao, cậy mạnh, cho nên mới bị con người kết thành tổ đội săn giết. Nếu Hồn Thú có trí thông minh, biết đoàn kết, tổ hợp thành một chỉnh thể thống nhất, khi đó kẻ nào là thức ăn của kẻ nào còn chưa biết được. Nhưng tiếc thay Hồn Thú có trí tuệ rất ít, đây hẳn là cái giá của việc có được sức mạnh lớn cũng như thọ mệnh cao, con người khởi điểm nhỏ bé nhưng trí tuệ lại cao hơn Hồn Thú.”

Tiểu Vũ trầm ngâm rồi gật đầu.

Đế Thiên An lại nói : “ ta khác nàng đó là ta biết dùng đầu óc, thông minh hơn, khi ta hóa hình thành người, ta cũng đi vào thế giới nhân loại, tận lực che dấu thân phận, học tập cùng nhân loại, tiếp thu nhân loại kiến thức một cách chọn lọc.”

“Cái hay thu cái dở bỏ đi,kiến thức nhiều trí tuệ sẻ tăng lên, ánh mắt cao tầm nhìn rộng, bây giờ cho dù ta không cần dùng vũ lực, chỉ bằng trí tuệ của ta, ta muốn giết một người không cần phải ra tay, giết hắn mà hắn còn vâng vâng dạ dạ cảm kích ta nữa”

“ Giết một người mà mình phải ra tay là tầm thường, giết người để người khác ra tay là bình thường, giết người để chính người đó ra tay mới đó là phi thường.”

“Đó là sự khác nhau giữa ta với nàng và các Hồn Thú khác, cõi đời này có nhiều thứ không chỉ có mỗi sức mạnh là giải quyết được, mà thôi nói nhiều như vậy, ngốc thỏ không biết có hiểu không nửa?”

Tiểu Vũ trong lòng rung động lẫn khâm phục trí tuệ của kẻ trước nhanh chóng tan vở thành từng mãnh, bỉu môi, nói : “ làm như mình thông minh lắm không bằng”

“ Quá đáng sợ” Mã Hồng Tuấn khiếp nhược lên, một đầu Hồn Thú như vậy ai mà dại dột làm địch nhân cơ chứ, xui xẻo là hắn hiện giờ sinh tử còn nằm trên tay y.

“ Ngài là Hồn Thú thông minh nhất mà ta biết được, trí tuệ của ngài thật khiến chúng ta hổ thẹn” Triệu Vô Cực tranh thủ vuốt mông ngựa một câu.

Đế Thiên An các đầu ngón tay khẻ chuyển, từ bên trong gian nhà bay ra các đồ ăn thức uống, rồi tiến đến mấy cái bàn gỗ đặt trước đám người đang ngồi dưới đất, lại lấy ra một chiếc xa hoa vương tọa, đồng thời từ không gian của mình ném ra Phong Vĩ Kê Quan Xà cho Mạnh Yên Nhiên, nói : “ so với lời cảm tạ, ta lại ưa thích nàng hôn ta một cái”

“ Khục khục” Xà bà ho khan lên nhìn cháu gái mình xấu hổ, nói : “ lảo cảm tạ ngài tặng cho Yên Nhiên lể vật”

Áo Tạp Tư con mắt hâm mộ rõ ra khi nhìn Mạnh Yên Nhiên bước đến gần Phong Vĩ Kê Quan Xà hấp thụ Hồn Hoàn.

“ Ah” Chu Trúc Thanh thốt lên một tiếng, gương mặt nhiễm lên một tầng ráng hồng khi cơ thể đả xuất hiện trên vương tọa, ở trong lòng nam tử kia.

“ Mộc Bạch” Triệu Vô Cực vội đem tay chặn lại học trò mình.

Đế Thiên An nhìn Đái Mộc Bạch cúi đầu, con mắt tràn đầy lửa giận không cam lòng, hai bàn tay siết chặt nhưng không dám làm càn, lại hôn lên má Chu Trúc Thanh, nói : “ mỹ nhân như vậy, Bản Đế phải hảo hảo thương yêu mới được...”

Chu Trúc Thanh ngồi trong lòng, đả ngượng chín mặt, vòng eo lại bị hắn ôm lấy, ngượng ngùng nói : “ ngươi đừng như thế... ta... ta...ta”

“Bẹp” Đế Thiên An lại hôn một cái : “ đến đây là rượu do ta nhưỡng, có thể tẩm bổ hồn lực, bồi dưỡng thân thể tổ chất, rất tốt đối với nàng, há miệng nào... không uống, Bản Đế đích thân dùng miệng uy nàng uống đấy”

Tiểu Vũ nhìn một màn, lại nói : “ ngươi là tên vô lại”

“ Vô lại thì làm sao? Có tin nàng nói ta thêm một câu, ta đem nàng lột sạch”

Tiểu Vũ lớn tiếng : “ ngươi dám”

“ Ta có cái gì không dám, Đại Minh Nhị Minh trong tay ta, Đường Tam vẫn ở trong tay ta, sống chết của bọn họ đều do ta quyết định cả...Có tin, ta bây giờ muốn nàng thị tẩm, hiến thân cho ta, đổi lấy đám người này an toàn không?”

Tiểu Vũ tức run người, lớn tiếng mắng : “ Ngươi là đồ khốn...”

“ Phốc” Đường Tam liền phun ra một ngụm máu.

Tiểu Vũ kinh hô :“ Tam ca”

“ Ta sẽ không đánh nàng, nhưng ta sẽ ra tay với những ai bên cạnh nàng, chửi ta một câu ta chém Đường Tam một cánh tay, đây là ta dạy nàng điều đầu tiên, tuyệt không thể để cho kẻ khác biết mình nhược điểm” Đế Thiên An một bên nói một bên hấp lấy ngón lửa rực rở đến mình.

Cười nói : “ ngốc thỏ, có gan chửi thêm ta một câu, yên tâm ta sẽ không giết bất cứ khách nhân nào, nhưng mà khi bọn họ rời khỏi nhà ta, trên cơ thể có thiếu mất bộ phận nào ta cũng không cam đoan, à mà trên đường có bị Hồn Thú giết cũng không phải ta làm, xui xẻo hơn gia tộc phía sau trong một đêm gặp thảm ngộ, cũng không phải ta làm, nên nhớ mấy chuyện đó à”

“ Ngươi...ngươi... ngươi” Tiểu Vũ tức run người lên, con mắt đỏ hồng ngấn ra nước mắt

Triệu Vô Cực đám người nhìn phía trên vương tọa, thấy nam nhân kia nụ cười, mà trong lòng rét run lên, không nhịn được mà rùng mình.

Đế Thiên An lại lắc lư, thở dài nói : “ trước kia ta cũng giống như nàng vậy, ngu ngốc ngây thơ, cho đến khi người bạn nhân loại của ta tin tưởng, một đao chém ta chỉ vì ta là Hồn Thú, Tiểu Vũ những gì ta hôm nay xét theo một khía cạnh nào đó đều là nhân loại ban tặng cả, đừng trở nên giống như ta”

“ Ô.... ô.... ngươi hỗn đản.... tên hỗn đản... ta muốn đánh chết ngươi” Tiểu Vũ giờ đả rối tinh rối mù lên, bị hắn làm cho không phân biệc được đông tây năm bắc, chỉ có thể tức mà khóc lên.

“ Khóc thêm ta chặt Thái Thản Cự Viên một tay, chặt đuôi Thiên Thanh Ngưu Mãng mà hầm canh ăn...cũng là 10 vạn năm Hồn Thú lại khóc lóc, đúng là cho giới Hồn Thú chúng ta mất mặt, nơi này còn nhân loại đó, thật xấu hổ xấu hổ” Đế Thiên An lại lắc lư, đem chung rượu uống một ngụm, sau đó sét đánh cưỡng hôn Chu Trúc Thanh.

Chu Trúc Thanh vùng vẩy kháng cự, nhưng không thành “ Ngô” một tiếng, cái miệng mở ra, lập tực tửu dịch tràn vào cuống họng trôi xuống thực quản, một cổ khoái cảm xông lên đại não nàng, cùng lúc thân thể một cổ thư sướng khó tả truyền khắp nơi.

“ Crac” Đái Bạch Hổ hai tay bóp thật chặt bàn tay, tiếng xương kêu vang lên, trong lòng như nhỏ máu khi chứng kiến nữ nhân mình ưa thích bị cưỡng hôn.

“ Tiểu Vũ đừng khóc, ta không sao” Đường Tam một tay lau đi vết máu, nhìn Tiểu Vũ khóc ngon lành, lên tiếng.

Triệu Vô Cực tay vuốt lấy trán mình mồ hôi, hiện tại hắn giống như ngồi trên đống lửa, khi mà đối mặt với một Hồn Thú cực kỳ khó chơi như thế kia hắn phải làm gì, không chỉ thực lực mạnh mà trí tuệ còn bỏ xa hắn xa tít.

“ Tên xấu xa” Trữ Vinh Vinh mặt hiện lên ráng hồng khi nhìn hai người tách nhau ra, Chu Trúc Thanh ngơ ngác, gương mặt đỏ hồng lên, không ngừng vùng vẩy muốn thoát ra nhưng không thành.

Đế Thiên An nói : “ Bản Đế nói là làm, còn không nghe lời đem các ngươi ném lên chăn lớn, cho hai người các ngươi biết vu sơn vân vũ, dục tiên dục tử... không nên khiêu khích Bản Đế, nhất là nàng Chu Trúc Thanh, Bản Đế có vô số cách để nàng thành thật ở bên đấy”

“Ngươi...ngươi” Chu Trúc Thanh bây giờ hiểu được Tiểu Vũ tức khóc mà không làm gì được, đối mặt với một kẻ như vậy làm sao mà chịu được, bị uy hiếp khống chế không mấy ai vui vẻ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK