Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thời Thu một thân thương tích không thể tham dự, kinh mạch trên tay đã đứt cánh tay cũng gãy, dưới Sở Vân Khê giúp đỡ ngâm mình trong thuốc bảy ngày trị liệu bằng không cánh tay sau này không thể dùng võ được.

“ Không nghĩ đến,Thiên An lại có thể đi ra khỏi Thập Lý Âm Dương Giới” Sở Vân Khê ngồi tại bàn đá, tay cầm cốc trà mà cảm khái.

“ Nó rất lợi hại ư?” Lâm Thủy Dao ánh mắt nhìn về quyển sách trên tay mình yêu thích không buông tay, trên sách ghi chép lại cách chữa trị các loại thương tích thần công trên giang hồ, nàng đối với y đạo cũng có một tay hiển nhiên thứ này có được để nàng khai tâm rất nhiều.

Cuốn sách trên tay Lâm Thủy Dao chính là suốt đời tâm huyết của Dược Vương đời trước, nay trên giang hồ vang danh thần y Tiêu Vô Bệnh phụ thân, chính là một trong những món đồ mà hắn lấy được ở Thập Lý Âm Dương Giới

“ Thập Lý Âm Dương Giới là địa bàn của U tộc. So với Cốc Tử mộ mà nói U Đô điện tại nơi đó càng hung hiểm không biết bao nhiêu lần.” Sở Vân Khê chậm rãi nói ra sự lợi hại của nơi này.

Xuất thân là một trong tứ đại gia tộc của Mộ Vương Thành, từ ngàn năm nay đã thực hiện nhiệm vụ thủ mộ. Hiển nhiên Sở Vân Khê đối với chín tòa liên hoành Kỳ mộ trong giao ước của Công Thủ hai phái cũng biết không ít.

Sở Vân Khê lại nói : “ trăm ngàn năm trước U quốc diệt vong U tộc di chuyển đến Thập Lý Âm Dương Giới. Trong trăm ngàn năm hứng chịu độc từ chướng khí, sinh linh đồ than, dân không sống nổi Võ Tử tông sư của Mộ phái ta dẫn theo mười vị đệ tử xây dựng U Đô Địa Phủ.”

“Dùng Long trụ để phong bế chướng khí. Dùng 18 tầng Địa Phủ bảo vệ tiên linh U tộc đời đời. Từ đó về sau U tộc phồn vinh thịnh thế, an định tường hòa. Nơi đó là U Tộc địa bàn còn có các Thủ Hộ Sứ bảo vệ, hơn nữa còn hai đại Thánh Thủ canh giữ.”

Lâm Thủy Dao nghe đến đây liền nói : “ Thánh Thú chính là Minh Xà cùng Quỷ Ngạc”

“ Không sai!” Sở Vân Khê thừa nhận.

Đế Thiên An tiếp lời : “ Khi ta đi nhầm vào đó, lại đi lạc vào chổ Tiêu Tầm Tích chết lấy được hắn sách thuốc. Sau đó bị Quỷ Ngạc công kích ta liền giết nó, về phần Minh Xà đầu rắn này ta nhìn thuận mắt liền thu phục. Hai con quái thú này sống gần ngàn năm máu của nó chính đại bổ dược”

“ Cho nên chàng dùng nó để làm giải độc” Hàn Thiên Lạc hiểu ra tiếp lời.

Đế Thiên An gật đầu đồng ý, đem chung rượu ngọc cầm lên uống một ngụm rồi ngồi lại xuống bàn của mình.

Từ Kỳ Lân điện đi ra Đế Thiên An mang theo hai nữ cùng với Sở Vân Khê hội họp một chỗ, dăm ba câu trò chuyện hắn chém gió qua loa về lý lịch cũng như máu huyết dùng để giải độc cho Hàn Thiên Lạc.

Lâm Thủy Dao đem sách thuốc gập lại, trầm ngâm một chút nhớ đến một chuyện cất lời dò hỏi : “ Sở phu nhân, ta có chuyện muốn hỏi bà, ta bị nhốt trong Cốc Tử mộ 3 năm. Vậy mà phụ thân ta không phái người đến dò la tin tức của ta sao? trước đây ông ấy vẫn thương ta nhất mà”

Sở Vân Khê nghe xong hồi đáp : “ Cha ngươi hầu như cứ vài tuần nữa tháng là phái người đến hỏi thăm tin tức của ngươi. Chỉ là đều bị lão thân cản lại”

“ Hừ” Lâm Thủy Dao có chút bất mãn, gởi người hầu còn không đích thân đến vậy mà thương nàng hay sao chứ? lại hỏi : “ Vậy 3 năm nay, trong khoảng thời gian dài như vậy, ông ấy không lo lắng cho ta chút nào sao?”

Sở Vân Khê lắc đầu, nói : “ lo lắng thì có ích lợi gì, năm đó khi ngươi vào mộ, hoàng thượng đã hạ thánh chỉ cho phụ thân ngươi. Để ngươi trong Cốc Tử mộ thay Độc Cô Mạc giữ mộ 3 năm. Cha ngươi lẻ nào dám kháng chỉ không tuân sao”

Lâm Thanh Phong dù là võ lâm minh chủ, địa vị cực lớn trong giang hồ. Nhưng cũng chỉ là người trong giang hồ mà thôi. Đối mặt với chí tôn vô thượng, đương kim thiên tử hắn phản kháng được ư? Kháng chỉ không tuân? Giang hồ cao thủ thì có thể đối phó được trăm vạn đại quân được sao?

“ Ta chỉ là một đứa trẻ của gia tộc bình thường, sao có thể kinh động hoàng thượng hạ chỉ” Lâm Thủy Dao tràn đầy khó hiểu, việc này làm sao có thể kinh động đến cả hoàng thượng được chứ.

Sở Vân Khê tiếp lời : “ Ngươi có biết, năm đó Mộ Dung Diệp đến nhà ngươi cầu thân, còn mời ai ra mặt không?”

Lâm Thủy Dao lắc đầu , nói : “ năm đó ta hỏi cha ta, ông ấy chỉ nói không thể đắc tội, còn lại không hề nói rõ, Sở phu nhân biết là ai sao?”

“ Anh Tuyết công chúa” Sở Vân Khê thở dài nói.

“ Công chúa Anh Tuyết là viên minh châu trong tay hoàng thượng. Hoàng thượng rất mực cưng chiều nàng ấy, hơn nữa thế lực Anh Hoa cung rất lớn, đến nổi thái tử phải nể sợ nàng ấy 3 phần” Đế Thiên An một bên chen lời vào : “Anh Tuyết lại ra mặt thay cho Mộ Vương thành nhúng tay vào chuyện nhỏ nhặt này, chính là vì Mộ Dung Diệp”

Sở Vân Khê gật đầu, nói tiếp : “ Mộ Dung Diệp 6 tuổi đã bịphụ thân hắn bắt vào vương cung làm con tin. Trở thành món đồ chơi cho Anh Tuyết công chúa, còn chuyện sau này của bọn họ, cắt chẳng đứt gở thì rối. Nhưng nghe nói công chúa Anh Tuyết si mê Mộ Dung Diệp, chỉ là Mộ Dung Diệp không hề quản đến”

Lâm Thủy Dao nghe xong, hừ một tiếng, nói : “ ta không quan tâm nàng ta là công chúa quỷ quái gì, đợi ta trở về Mặc Công thành ta phải hỏi rõ phụ thân ta”

Sở Vân Khê đặt cốc trà xuống, rồi nói : “ Thiên An, lão thân cùng Thiên Lạc phải ra ngoài mấy ngày, đem tro cốt của phụ thân Thiên Lạc về quê nhà chôn cất. Để ông ấy phải ra đi thanh thản”

“ Là!” Đế Thiên An gật đầu, rồi cười nói : “ cái kia nhạc mẫu à, lần trước mắng Lạc Lạc như vậy có hối....”

Hàn Thiên Lạc đã đem tay ra trực tiếp véo hông hắn một cái, trực tiếp cắt ngang hắn trêu đùa mẹ mình, nói : “ chàng còn như vậy với mẫu thân ta, đừng đến tìm ta”

Sở Vân Khê lắc đầu, đem tay vỗ về tay con gái mình, cười mắng : “ hối hận, ta hối hận mình bị hận thù che mắt. Cũng may khi đó có con đến kịp, bằng không ta sợ rằng đã làm một chuyện ngu xuẩn nhất trên đời”

“ Mẫu thân” Hàn Thiên Lạc ngữ khí cũng thương tâm xuống.

Sở Vân Khê gật gật đầu, tỏ ý không sau rồi đưa mắt nhìn Đế Thiên An, thần sắc nghiêm nghị rồi nói : “ ông ấy trước khi đi cũng tin tưởng phó thác Thiên Lạc cho con. Ta chỉ có mỗi đứa con gái mới giành lại được, nếu ta phát hiện con khi dễ nó cho dù liều cái mạng già ta cũng không để con ức hiếp nó”

Đế Thiên An trịnh trọng gật đầu, rồi nói : “ mẹ yên tâm, Thiên Lạc con sẽ chăm sóc chu toàn, hơn nữa sẽ không để Thiên Lạc cùng Thủy Dao nháo kịch đâu”

“ Ba!” Lâm Thủy Dao cùng Hàn Thiên Lạc nghe hắn nói lại thẹn thùng cúi đầu, chân tay lại không tự chủ người dậm người véo.

“ Chuyện của bọn trẻ các con, lão thân ta cũng không can thiệp nữa.” Sở Vân Khê hiểu ý của Đế Thiên An muốn nói, còn không phải con gái mình muốn còn cả Lâm Thủy Dao bên cạnh cùng ưng sao? Song có một vấn đề cần phải làm rõ, hỏi : “Thiên An, con đã gọi ta một tiếng nhạc mẫu, vậy có thể nói cho ta biết về con lai lịch không?”

Đế Thiên An gật đầu, đem chung rượu uống một ngụm rượu một hơi cạn mất nửa chung, rồi mở lời : “ Con sinh ra trong dòng dõi đế vương, là thái tử của Bách Việt.”

“ Thái tử” Ba nữ cũng nói lên, ánh mắt cũng có mấy phần nghi ngờ.

Lâm Thủy Dao mở miệng : “ lần trước là Nam Vương thân đệ, bây giờ là thái tử Bách Việt, chàng có nghiêm chỉnh nói hay không?”

“ Là thật” Đế Thiên Anlại chém gió: “ Bách Việt nhiều năm trước nổi lên nội loạn, ta được gởi làm con tin ở Hàn quốc. Khi đó ta không ngờ được nội loạn trong nước là do công tử An ngấm ngầm bồi dưỡng. Ta sau lại trúng kế hắn chủ động nhờ Hàn vương mượn binh, chỉ cần hắn giúp Bách Việt bình đình nội loạn, sau này Bách Việt sẽ tuân theo hiệp ước ký kết là minh hữu, chỉ cần Sở quốc phát binh đánh Hàn, Bách Việt sẽ đem quân ứng cứu”

Ba người nhìn Đế Thiên An hiện giờ khác lạ, không còn đùa giỡn bất cần đời như trước ki nữa. Cả ba cũng yên lặng nghe hắn kể chuyện, ăn ý không ai phá vở hắn câu chữ.

“ Hàn quốc mang binh trợ giúp, nhưng Hàn An bội tín thất ước, vừa ăn cướp vừa la làng tai họa tộc nhân ta. Bách Việt bị diệt vong do ta mà thành, do ta ngu xuẩn tự cho là thong minh mà bị trúng kế, là ta hại chết toàn bộ hoàng thất.”

“Vì quá tức giận, ta dẫn theo thuộc hạ những dũng sĩ mà ta thu nạp, một đường giết vào hoàng cung Hàn quốc. Ha ha, ta lại bị Hàn An bố trí thay hắn giết đối thủ của hắn. Ta cứ tưởng bị chết đi, nhưng không, ta bị kẻ thù bắt nhốt dưới ngục tối”

“ Trên người bị gieo vào cổ độc, Trấn Hồn Tỏa ngàn năm khốn trụ không thể thoát thân, cổ độc giày vò sống không bằng chết tư vị. Đáng hận, kẻ thù của ta nhờ vào quân công mà vững chắc thái tử chi vị. Lại mang danh nhân nghĩa, còn ta chính là kẻ tai họa cho Bách Việt, là một cái phế thái tử”

“ Ta không cam lòng, ta nhờ cơ duyên run rủi lại đem Trấn Hồn Tỏa luyện hóa. Sau đó nhân cơ hội mà thoát khốn ra ngoài. Ta một đường chạy, chạy mãi, hèn nhát tủi nhục mà sống. Chờ đợi một ngày ta có thể trở về, đem kẻ thù của ta giết.”

Nói đến đây có lẽ là vì quá nhập tâm nênĐế Thiên An có phần kích động, gương mặt cũng có phần vặn vẹo vì tình cảm xâm chiếm.

Rất nhanh Đế Thiên An cũng bình ổn cảm xúc lại, bởi hắn phát hiện ra Lâm Thủy Dao và Hàn Thiên Lạc đem bàn tay nhỏ của mình đặt lên người, thu hồi tâm tình, khổ nhục kế đã thành, cười nói : “ lại nhớ đến chuyện cũ, nhất thời không kìm chế, hai nàng không bị ta dọa sợ đó chứ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK