Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Việt tỉnh, Cửu Giang Quận đất cũ- Mặc Gia Học Viện.



Đây là tòa học viện thứ ba được dựng lên trên đất Bách Việt và đang được kiến tạo hoàn thành, lưng tựa núi lớn. Nhìn giống như lòng chảo với vách tường cao là những núi lớn vây quanh.



Từ sáng sớm đã thấy rất nhiều đệ tử Mặc Gia lẫn những nô lệ có mặt ở nơi này, những cơ quan thú không ngừng làm việc, kiến tạo nên tòa học viện nơi này.



Trên một đỉnh núi lớn Lục Chỉ Hắc Hiệp phóng mắt nhìn xuống dưới, bên cạnh chính là Đồng Thiết thống lĩnh Mặc Gia một trong, cùng với một khung cơ quan Chu Tước trên lưng nó chở lấy những kiện hàng lớn, bên trong là những sách in ấn học thuyết Mặc Gia lẫn những bộ chữ cái tiếng Việt.



“ Mặc Gia hưng thịnh, tổ sư hiển linh Thánh Vương nhân đức” Đồng Thiết vút râu ánh mắt tinh quang muôn phần cảm khái nói, hắn sống đến bây giờ cả cuộc đời dành cho Mặc Gia nhìn thấy Mặc Gia hưng thịnh ở mảnh đất này, hắn vui mừng không thôi : “ Không biết lão có thể chứng kiến được thế gian đại đồng không”



Là Mặc Gia thống lĩnh nhưng hắn không phải sở trường cơ quan thuật hay võ công mà một thân bản lĩnh chính là rèn đúc, chế tạo các linh kiện cơ quan.



Khi đến nơi này hắn thật tâm ưa thích mảnh đất này, thế gian tịnh thổ mọi người đối xử công bằng bình đẳng lẫn tôn trọng và nhất là nơi này có những thứ kiến thức mới lạ, quan trọng hơn phương pháp rèn đúc thép hắn cũng biết lấy.



Lục Chỉ Hắc Hiệp vuốt râu đồng cảm với Đồng lão, một trận chiến vệ quốc của Bách Việt vừa rồi khiến hắn an tâm với Đế Thiên An hơn khi những cổ máy cơ quan thú được sử dụng vào việc chế trụ chứ không tạo sát nghiệp nhiều, đối với Phi Công mà nói không thể tốt hơn.



Đến nổi số phận của những hàng binh cũng không phải bị giết giống như cách làm của các nước, Đế Thiên An cho hắn cùng như bách tính là một vị vua nhân đức.



“ Bệ hạ thật có lòng, gần 20 vạn vũ khí và áo giáp, Đồng Thiết lần này vất vả rồi” Lục Chỉ cười nói trong tầm mắt nhìn thấy những khung Bạch Hổ đang trên các dảy núi trèo xuống, từ trên lưng đổ ra vô số thanh vũ khí nào là đao thương, kích kiếm lẫn áo giáp.



Chiến tranh qua đi không chỉ thu nhận được hàng binh mà số lượng vũ khí, bảo mã lẫn quân nhu vật dụng Bách Việt thu về cũng không ít. Những thứ này đều được tận dụng và sử dụng vào công việc tái thiết.



Vũ khí được nung ra chế tạo các linh kiện cơ quan, dù sao so với vũ khí Bách Việt những thanh này quá kém, còn những bảo mã tượng binh thì được hốt về cho kỵ binh tượng binh... Hoặc làm phương tiện di chuyển, hay làm thú kéo ở các vùng hẻo lánh.



Mặc Gia cũng được nhận lấy phần lớn vũ khí này, nhưng kèm với điều kiện chính là nung ra làm linh kiện cơ quan tuyệt không được chế tạo vũ khí.



“ Cự Tử yên tâm” Đồng Thiết cười nói : “ Ta tuy già nhưng sức vẫn còn khỏe lắm”



Lục Chỉ Hắc Hiệp đáp lời rồi hỏi : “ Nghe nói Ban Siêu và Hồng lão cũng đang hối ông lắm thì phải”



Đồng Thiết gương mặt có chút biến đổi vuốt vuốt hàng râu nói : “ Hai người này, một người thì đang chế tạo cái gì cối xoay gió, một người thì đang bận chế tạo máy cắt lúa”



“ Vị bệ hạ này ý tưởng thật nhiều, có thể nghỉ ra gần trăm loại cơ quan ý tưởng khiến ta sợ hãi, trí gần như yêu cũng may những cổ máy này là phục vụ cho dân chúng sinh hoạt” Lục Chỉ ánh mắt quang mang lên, trong ngực lấy ra một quyển sách trên đó dòng văn tự “ cơ quan máy” ba chữ in lớn.



Cuốn sách này do Đế Thiên An tốn công biên ra, là hắn nghĩ lại những trang thiết bị máy móc phục vụ cho sinh hoạt sản xuất.



Chẳng hạn như những cổ máy đạp lúa liên hoàn, máy gạo, nghiền đá, băng chuyền, cần cẩu, xe buýt, máy quạt, máy cày... chỉ cần hắn nhớ ra đều ghi lại phát họa sơ lấy. Không thì nêu lên ý tưởng để cho Mặc Gia nghiên cứu.



Cách xa nơi này gần 5 km, một tòa kiến trúc rộng lớn ba tầng to lớn bên trong tấp nập dòng người qua lại già trẻ đều có đến. Tòa kiến trúc này là bệnh viện được dựng lên hiện đang khám chửa bệnh cho những người dân ở nơi này, cũng như phổ cập những căn bệnh phòng tránh.



Niệm Đoan nhìn phía trước có đến gần trăm người có mặt gật đầu, đi đến tấm bảng lớn đang vẻ một con vật to lớn khổng lồ có những chiếc chân lông lá, đôi cánh mỏng đặc biệc một chiếc miệng nhọn hoắt mà trên tay nàng còn cầm lấy một lọ thủy tinh trong suốt, bên trong có mười mấy thân hình to nhỏ khác nhau bay lượn bên trong.



“ Nó gọi là muỗi, con vạt này thường hút máu, người bị chúng đốt nhiều sẻ gây bệnh. Triệu chứng đau đầu, sốt, run, đau khớp, nôn, thiếu máu tán huyết, vàng da, tiểu ra máu, tổn thương võng mạc, và co giật. Thường là kịch phát và xuất hiện theo chu kỳ của cơn lạnh đột ngột sau đó run rẩy và sau đó sốt và đổ mồ hôi, xảy ra cứ mỗi hai ngày, bệnh nặng dẫn đến tử vong”



Sốt rét là căn bệnh cướp đi rất nhiều sinh mạng trên thế giới, nhất là những vùng nhiệt đới cận nhiết đới nóng ẩm mưa nhiều là môi trường thích hợp để cho loài muổi phát triển.

Đến ngay cả thời hiện đại đối với căn bệnh thế kỷ này cũng bó tay bó chân thì thời cổ đại này khỏi bàn, Bách Việt và các nước phía nam là hung địa trong mắt Trung Nguyên một phần cũng do những con vật bé nhỏ này gây nên.



Khí hậu cận nhiệt đới sông suối ao hồ nhiều là môi trường để cho muỗi sinh sản, kích thướt nhỏ dễ dàng lẩn vào những nơi nhỏ bé nhất chích lấy, để rồi những người khỏe mạnh nhất cũng chết đi.



Trong lịch sử kháng chiến Việt Nam cuộc xâm lăng của hai đế quốc hùng mạnh Mỹ Pháp, có thể xâm chiếm nhiều lục địa nhưng khi đặt chân lên thổ địa bé nhỏ này cũng bị dừng chân. Khí hậu nóng ẩm với những cơn sốt rét lại thêm chiến tranh du kích khiến cho hàng ngàn sinh mạng kẻ xâm lược chết đi.



Bách Việt hiện tại đồng dạng những người dân tầng dưới nào có nhiều tiền bạc của cải như đám giàu có sử dụng các loại gổ cây hương thơm xua muổi, hơn nữa lạc hậu nghèo đói khiến sinh mạng sớm nở chiều tàn, không chết vì độc vật hung thú thì cũng táng thân bởi căn bệnh này.



Niệm Đoan thấy đám người xôn xao liền đem tay lật đi bức tranh, một bức tranh khác hiện ra là một vùng nước với những con vật như giun trong nước.



Chính là bọ gậy ấu trùng của muỗi, đồng thời bên cạnh nàng mười mấy đệ tử nam nử tả hữu bưng những chậu nước chứa đầy bọ gậy đem xuống cho đám người dân bên dưới phụ trợ cho công việc giảng dạy của nàng.



“ Nó là bọ gậy, theo cách gọi mà bệ hạ gọi nó, những con muỗi cái đẻ trứng vào nước rồi nở thành chúng. Sau đây là một số biện pháp phòng chống căn bệnh này”



Niệm Đoan lớn giọng nói : “ Một phát quang bui rậm nơi ở, thoáng đáng sạch sẻ lấp những vũng nước có mặt quanh nơi sinh sống, khi ngủ phải bỏ màn”



Nói đến đây bốn đệ tử Y Gia khác cầm một tấm vải lụa lớn rồi căn ra thành bốn góc, từ đó phủ xuống thành một khung hình chử nhật, trên những vải lụa là chi chít lổ nhỏ được đâm thủng, muỗi không cách nào bay vào được.



“ Ngoài ra có thể trồng những loại cây này quanh nhà để xua đuổi muỗi “ Nói xong nàng ra hiệu đám người lại tiếp tục mang theo một số chậu đất trồng các loại cây trên đó, như tỏi, bạc hà mèo, ngủ gia bì, hương thảo...



Niệm Đoan một lòng hành y cứu người, gã cho Đế Thiên An đảm nhiệm lấy Bộ Y Tế càng khiến nàng vừa lòng, thông qua nàng Y gia phát triển mạnh mẽ. Hơn nữa y thuật so với trước càng cao.



Đó là nhờ Đế Thiên An đi qua hai cái thế giới gom góp võ công cùng kiến thức, sách thuốc có không ít. Khiến cho nàng kiến thức lẫn tay nghề được nâng lên.



Giảng dạy kiến thức cùng cách phòng chống sốt rét cho đám đại phu nơi này xong, Niệm Đoan đi đến cửa sổ. Tại cửa có một cái bé gái tầm chín mười tuổi đang châm cứu cho một cái bệnh nhân.



“ Sư phụ!” Đoan Mộc Dung châm cứu xong, thấy sư phụ đi lại lên tiếng.



Niệm Đoan nhìn đắc ý đệ tử mình mồ hôi lấm tấm gương mặt, đem tay lấy ra khăn nhỏ lau lấy : “ có mệt không? đã bảo con ở lại đô thành thì không chịu! Cứ theo ta chịu giày vò làm gì?”



“ Mới không! ở lại mới chịu giày vò! Mỗi ngày đều bị đám người kia làm ầm ĩ, hơn nữa đi theo sư phụ không phải có thể thực hành rồi” Đoan Mộc Dung trả lời.



Niệm Đoan vốn là vương phi, không cần phải đi đến những thôn làng bị chiến tranh tàn phá chữa trị. Bất quá nàng không có để ý cái thân phận đó, mà Đế Thiên An lại không có ràng buộc không gian, bản thân là một cái thầy thuốc cho nên Niệm Đoan tự ý quyết định đi đến những nơi bị chiến loạn tàn phá.



Đoan Mộc Dung từ nhỏ đã ở bên cạnh Niệm Đoan, cùng theo sư phụ đến Bách Việt, bằng thân phận đó được trọng điểm bồi dưỡng. Bất quá nàng thích yên tĩnh cùng học y, thấy sư phụ mình rời đi sẵn tiện học kỳ còn chưa bắt đầu liền chủ động đi theo.



“ Cũng đừng quá sức!” Niệm Đoan cười nói.



Đoan Mộc Dung gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK