Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng để cho Mộc Tuyết Ly thất vọng, với 360 độ thị giác hành vi của nàng tuyệt không thoát được Đế Thiên An, tay chộp lấy Vấn Thiên kiếm trở ngược về sau.

“ Đang!!”

Mộc Tuyết Ly dưới một kích đánh ra, thân hình lại bị hất văng về sau.

“ Thiên Lạc tỷ tỷ” Lâm Thủy Dao đề thân mà đến gần Đế Thiên An, nhãn thần lo lắng nhìn tỷ muội mình, quở mắng : “ đều là do chàng, tên hoa tâm lừa gạt khốn kiếp.”

“ Oan uổng. Ta chỉ khiến cho Thần Sai tức giận, đây là kế sách à. Nàng thấy rõ ràng đó, chỉ đôi ba câu nàng ta liền tức giận. Ta dám chắc chưa đến 30 chiêu nàng ta liền lọt bẫy của ta thôi.” Đế Thiên An vội vàng nói : “Ta còn một cái bí mật, không lâu trước ta thay trời hành đạo ngăn chặn một tên Hái Hoa tặc, từ hắn thu được một loại hương. Vô hình vô vị vô sắc, Một Tuyết Ly tức giận công tâm hít phải, còn không phải…”

“ Dâm tặc vô sỉ” Mộc Tuyết Ly, Lâm Thủy Dao đồng thanh mắng một câu.

Mộ Quỷ Tử cùng Lạc Thời Thu lắc đầu cảm thán, cái tên này võ công cao cường lại không ra bài theo lẽ thường à.

“ Binh bất yếm trá, nàng ấy muốn giết chúng ta. Ta cần gì phải nương tay chứ. Ly Ly à ta đã thả hương ra rồi đó, loại hương này chỉ tồn tại cũng không lâu đâu. Nàng nếu dám lên ta dám cùng nàng điên loan đảo phượng. Ta không đùa đâu, không sợ rơi vào tay ta tốt nhất liền đợi mấy nhịp hô hấp đi, ha ha ha” Đế Thiên An tay bế lấy Thiên Lạc, nhìn cánh cửa mở ra cất bước đi vào bên trong, vừa đi vừa nói.

“ Hạ lưu vô sỉ” Mộc Tuyết Ly da mặt nhiễm lên một tầng hồng, sát ý lăng nhiên đôi mắt phẫn hận nhìn hắn.

“ Đi mau, ta dọa nàng ấy đó, ba cái thứ hư hỏng đó ta làm gì mà giữ chứ.” Đế Thiên An tung người mà nhanh vào, bỏ lại phía sau đám người.

“ Thần Sai, giết bọn hắn cho ta” Mộ Dung Diệp bất kể lời của Đế Thiên An là gì, tuyệt không để cho những người kia vào trong.

“ Đại lừa gạt, tên hư hỏng ngươi là tên bại hoại võ lâm” Lâm Thủy Dao đề thân theo sau, lại giận dỗi mắng lấy : “ Ly Ly, tên hoa tâm khốn kiếp”

Đế Thiên An một bên lừa dối : “ Nàng đó, Mộc Tuyết Ly khi dễ nàng ta khi dễ nàng ta lại giúp nàng đòi công đạo, còn không cảm kích ta lại mắng ta nữa. Ta chỉ cần hai bảo bối như hoa như ngọc bên cạnh là được rồ”

Thủy Dao bỉu môi đáp : “ Ta tin người mới lạ”

Theo Đế Thiên An vào trong, từng người Công Thủ hai phái cũng lần lượt vào trong đại điện bên trong.

Đại điện rộng lớn được thiết kế theo bát quái, bảy bức tượng khổng lồ to lớn dựng trên bảy vách, cửa vào chính là vách thứ tám của đại điện này.

Tại trung tâm một bệ đá tròn hai tầng, có một cổ quan tài đá đặt ở trên đó. Một bộ xương khô đã mục rửa dựa sát quan tài, trên tay y là một cái vật tròn màu vàng kim loại, đây chính là Lệnh Phá Mộ.

“ Đế Thiên An thiếu hiệp, Thiên Lạc cô nương sao rồi?” Đã đi vào được bên trong, Mộ Quỷ Tử thở phào một hơi, tiến đến gần Đế Thiên An cất lời thăm hỏi.

“ Đã không sao rồi! Ta thấy ông lên lo cho Phá Mộ Lệnh trước thì hơn?” Đế Thiên An công chúa ôm Thiên Lạc qua loa trả lời, sau đó đem mắt quan sát nơi này.

Mộ Quỷ Tử nghe xong gật đầu, xoay người hướng đến trung tâm đại điện.

“ Đế Thiên An, kỳ thực, kỳ thực không phải như chàng nghĩ. 10 năm trước Lâu Mãn Phong đã từng cứu…” Thương thế đã đở hơn phần nào, Hàn Thiên Lạc cất lời giải thích nhưng còn chưa hết liền bị tay hắn chặn môi lại.

10 năm trước Lâu Mãn Phong cứu nàng một mạng, suốt 10 năm nay nàng vẫn ghi nhớ A Phong ca ca. Nhưng chỉ một ngày hôm nay bóng hình đó đã bị Đế Thiên An thay thế, trải qua bao nhiêu chuyện nàng đã nhận định hắn là nam nhân của mình.

Đứng ra lấy thân chặn ám khí, đó là vì nàng muốn hoàn lại nhân tình năm xưa mà mình thiếu cho Lâu Mãn Phong. Thân lâm vào hiểm cảnh là lúc đó nhất thời không nghĩ đến nhiều việc như vậy.

“ Ta không thích nghe lời sáo rỗng, càng thích hành động hơn. Nếu nàng muốn cảm tạ chi bằng sau không học theo Tiêu Vũ Định nhạc mẫu đây? Chuốc say ta à” Đế Thiên An tươi cười nói.

“ Bại hoại” Hàn Thiên Lạc nghe mà thẹn thùng, trông kiều diễm vô cùng.

Lâm Thuy Dao bồi mắng : “ lúc nào trong đầu cũng nghĩ đến chuyện hư hỏng. Thiên Lạc tỷ chúng ta đừng để ý hắn.”

Cho dù có sự can thiệp của Đế Thiên An mọi việc cũng không khác nguyên tác là bao nhiêu. Sau khi giúp Hàn Thiên Khiếu kéo dài thêm một thời gian, chuyện cần nói cần nói hắn cũng nhắm mắt mà chết.

Tiêu Vũ Đình giống như nguyên tác, mặc dù Hàn Thiên Khiếu không có trách cứ. Nhưng nam nhân mình yêu tha thiết lại chết ở mình thủ đoạn. Cuối cùng dùng thanh tiểu đao đã chuẩn bị cũng chấm dứt sinh mạng của mình, nối gót đi theo Hàn Thiên Khiếu.

Sở Vân Khê vì lời dặn dò của chồng mình, lại đối với đứa con gái suốt 10 năm qua bạc đãi ngóng trông, mà muốn tận dụng thời gian còn lại đối xử thật tốt với con gái.

“ Đạp đạp đạp!!”

Mộ Qủy Tử đi nhanh đến trung tâm đại điện, nhìn thấy Lâu Mãn Phong đem tay đưa đến Phá Mộ Lệnh, hai tay run rẩy giữ nó ở lòng bàn tay, cả người quỳ xuống trước bậc thang dẫn lên bộ xương khô kia.

Mộ Quỷ Tử nghẹn ngào nói : “ trời cao có mắt, Phá Mộ Lệnh cuối cùng, cũng trở về với tổ đường Lạc gia rồi”

Mộ Quỷ Tử lấy ra một vò rượu trong ống tay áo, đây là hắn chuẩn bị cho khoảnh khắc hiện giờ, đem đến phía trước, hai tay chắp lấy : “ Kỳ Thánh, người ở trên cao có thể yên nghĩ rồi”

Nói xong chậm rãi rót rượu trên mặt đất, nước mắt chảy ra lăn trên gò má, trong lòng tràn ngập kính ý với y. Nếu không phải có Kỳ Thánh vì nghĩa quên thân, chấp nhận bỏ lấy mạng của mình, thì hắn đã không còn mạng có mặt ở đây, nói chi là cầm về thánh vật của Công Thủ hai phái.

“ Phá Mộ Lệnh là của Mộ Vương Thành ta, các ngươi đừng hòng đem đi , Thần Sai giết bọn chúng”Mộ Dung Diệp ở phía sau đi vào, tràn đầy không cam tâm cầm kiếm chỉ về phía trước quát lớn.

Mộ Dung Diệp bước đến vài bước, Mộc Tuyết Ly đem Thần Sai trường kiếm trực tiếp đặt lên cổ hắn.

Sắc lạnh mủi kiếm truyền lại để cho Mộ Dung Diệp dừng bước, lớn tiếng chất vấn : “Có lệnh của Mộ Phù, Thần Sai ngươi dám kháng lệnh”

Hắn không sợ Thần Sai giết hắn, bởi trong tay hắn còn Mộ Phù Lệnh, Thần Sai không dám làm chuyện đại nghịch bất đạo được.

Mộc Tuyết Ly đưa lưng xoay người, nàng không muốn bị cái tên nam nhân khốn kiếp kia chiếm tiện nghi, ẩn ẩn lửa giận nói : “ Trên quy tắc viết rất rõ ràng, sau khi phái Công mộ lấy được Phá Mộ Lệnh, thì không ai được chém giết lẫn nhau. Trong Mộ phái không ai có thể vi phạm, quy tắc xưa”

Một bên e sợ thiên hạ không loạn, Đế Thiên An cất lời : “ Quy tắc có thể sửa à! Ly Ly lẽ nào không rõ cha con Mộ Dung Diệp tự trông tự trộm à? Đúng rồi cha hắn ngồi lên vương vị còn không phải là giết cha bức huynh ư? Có gì hắn còn không dám. Không lâu trước ta còn phát hiện hắn cùng với Tần Tứ Hải cấu kết, hẳn là giao bản đồ cho tên kia lấy Nghịch Độc Đan ra. Quy cũ ta xem cha con hắn đã ném lên chín tầng trời rồi. Ly Ly xuống tay đi thay Mộ phái rửa sạch sỉ nhục, một đao cắt đầu hắn xuống”

“ Câm miệng” Mộc Tuyết Ly táo bạo quát, Ly Ly tên dâm tặc khốn kiếp kia lại dám gọi nàng như vậy, lửa giận trấn áp lại bốc lên.

“ Ngươi” Mộ Dung Diệp cũng tức nào kém.

Đế Thiên An đem Hàn Thiên Lạc để xuống, nói : “ Trước ngươi lừa gạt Thủy Dao nhà ta, để 3 năm nay nàng ấy chịu khổ. Sau đó lại áp chế Thiên Lạc, dám chơi hoa chiêu với ta đây. Ở Hiển Nguyệt Trì ta không lấy mạng ngươi là vì Tiêu Vũ Đình. Bây giờ là thời điểm ta thu nợ với ngươi rồi. Mộ Dung Diệp hôm nay ta muốn xem kẻ nào có thể cản được ta lấy mạng ngươi?”

“ Ngươi dám giết ta! Mộ Vương Thành không bỏ qua cho ngươi?” Mộ Dung Diệp con mắt co rút kinh sợ cảnh cáo.

“ Đồ vô dụng” Đế Thiên An khinh bỉ, nói : “ ngoài trừ chỉ biết đem cha ngươi với Mộ Vương Thành ra dọa ngươi còn có thể làm được gì? Đúng là cái loại phế vật chẳng được cái tích sự gì? Chỉ mới dọa một chút cũng đã sợ phải đem cha mình ra. Đúng là uy phong lẫm lẫm, ngưỡng mộ ngưỡng mộ, sợ quá sợ quá”

“ Phốc xuy!!” Lâm Thủy Dao cùng Hàn Thiên Lạc che miệng cười lấy.

Lạc Thời Thu nghe được cười ha hả, nói : “ Đế thiếu lời này nói không sai à! Mộ Dung Diệp ngươi trừ chơi âm mưu thủ đoạn ra có cái gì hơn người?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK