Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Chu phía nam, Mặc Công thành phân đà.

Biệt viện rộng lớn, bên trong đình đài lầu các sen lẫn thủy tạ, cảnh vật bố trí ưu nhã.

Tuy là phân đà của Mặc Công thành nhưng nơi này chưa đến 30 người, đa phần trong chỉ là hạ nhân giúp việc, song đây lại là phân đà quan trọng chỉ thua mỗi Mặc Công tổng đà.

Càng là nơi mà rất ít thế lực dám đến quấy nhiễu càn quấy, bởi nơi này là nơi thanh tĩnh nghỉ dưỡng của Mặc Công thành chủ thân phụ, Lâm Cánh Duyên.

“ Soạt!”

Một đạo lưu tinh từ nam đến hướng về Mặc Công thành phân đà mà đi.

“Chàng dừng ở trước cổng được không?” Lâm Thủy Dao ngự kiếm trên lo lắng khi thấy trang viện mỗi lúc một gần, vội nói.

Thiên Trạch không nói giữ nguyên tốc độ.

“ Một đại tiểu thư như ta lại dẫn theo một nam nhân về nhà, chàng bảo ta giải thích thế nào?” Lâm Thủy Dao vội gấp nói : “ mau, chàng dừng ở cổng lớn”

Thiên Trạch chiều ý mỹ nhân thẳng đáp xuống bên dưới cửa lớn.

Lâm Thủy Dao có chút ngại ngùng, nói : “ lát nữa có thể để ta vào trước, chàng có thể vào sau một chút có được không?”

Thiên Trạch không đáp.

“Chàng đến phía sau cửa cho ta, chàng mà không nghe lời đừng đến tìm ta” Lâm Thủy Dao lại nói.

“ Thủy Dao!” Hàn Thiên Lạc vẫn luôn im lặng lúc này nhẹ lên tiếng, lay đầu.

Mặc dù nàng rõ nữ nhi tâm thái, nhưng để Thiên Trạch đi cửa sau chờ có chút hơi quá, nhất là nàng biết nam nhân bên cạnh ngạo khí tận xương.

Thiên Trạch lúc này sắc mặt cũng trầm xuống, nói : “ ta vốn là muốn kết thiện duyên với Mặc Công thành, nàng lại để ta ở cửa sau phân đà nhà nàng đợi. Ta đường đường xuất thân dòng dõi đế vương Bách Việt, dù thái tử bị phế nhưng vũ lực cũng ngang hàng chư vương các nước, nàng quá xem thường ta rồi đấy, đại môn Lâm thị đúng là cao thứ cho Thiên Trạch ra không bước vào”

Lâm Thủy Dao hốt hoảng, nàng không nghĩ đến những chuyện này, lập tức khinh thân cướp đến bên cạnh, đem tay bắt lấy vạt áo : “ chàng.... chàng đừng đi.... là ta.... không đúng.... ta không nghĩ đến như vậy.... ta chỉ.... ta chỉ lo lắng”

Thiên Trạch đáp : “ mà thôi, ta không cùng nàng tính toán, nhưng mà còn để ta đi cửa sau chờ nữa....”

Lâm Thủy Dao nghe được trong lòng nhẹ nhỏm, cắt lời : “ đồ hẹp hòi, được rồi, không đi cửa sau nữa, ta dẫn chàng vào cổng trước là được chứ gì”

Nói xong xoay người đem tay đặt lên vòng kim loại trên cửa, đập nhẹ mà kêu : “ ông ơi, lão tổng quản Dao nhi về rồi đây!”:

“Ông ơi! Lão tổng quản Dao nhi về rồi đây”

Thanh âm vọng vào bên trong biệt viện.

“ Ai đấy, đừng có gõ nữa! cửa cũng sắp vở rồi!” ở bên trong gần một tiểu viện một cái lão nhân phúc hậu đi ra, còn tưởng kẻ nào đến đăng môn bái phóng có chút khó chịu.

Lão đi ra mở cửa đem mắt nhìn qua, đập vào mắt liền thấy được ba cái thân ảnh.

Lâm Thủy Dao đi đến gần, vui mừng nói : “ lão tổng quản, là Dao nhi! Dao nhi về rồi”

Lão tổng quản đôi mắt vui mừng thấy rõ, vưi sướng gọi lên : “ trời ơi, đây không phải là đại tiểu thư sao”

Lúc này, bên trong biệt viện một gian phòng.

“ Cốc Tử mộ cũng đả phá rồi, làm sao Dao nhi chưa về”

Giọng bùn bực pha lẫn nhớ mong, nói ra là từ một cái lão nhân bảy tám chục tuổi, một thân màu xanh trường y, tóc râu bạc trắng, nhìn qua khá lùn lại béo gương mặt phúc hậu.

Lão chính là Mặc Công thành tiền nhiệm thành chủ, Lâm Cánh Duyên.

“ Hay là do Dao nhi biết con ở đây nó không chịU Vươngn” Lâm Cánh Duyên nghĩ đến chuyện gì, đem đôi đũa đặt xuống, quay sang trừng một cái thân ảnh.

Lâm Thanh Phong năm nay tứ tuấn, dáng người cao gầy dung mạo cũng bình phàm nhưng cho người cảm nhận được nho nhã, nghe cha mình nói, cười khổ : “ là con trai lỗi lầm để cha lo lắng”

Lâm Thanh Phong vốn là ở Mặc Công thành tổng đà quản lý sự vụ, nhưng nhiều ngày qua đi Cốc Tử mộ đả phá mà tin tức con gái lại không rõ, hắn cũng đả phái người vào thăm dò Cốc Tử mộ cùng nghe ngóng tin tức, liền biết con gái hắn đã rời khỏi Cốc Tử mộ cùng với nhóm người Công Mộ rời đi.

Hắn đoán con gái giận hắn sẽ không trở về gặp, mà trở về cái phân đà gia gia tĩnh dưỡng, sau khi an bài xử lý sự vụ phong vân gần đây, hắn liền mang nhi tử đến đây chờ. Song một ngày đã qua mà vẫn không thấy được con gái tin tức cũng làm hắn lo lắng.

“ Hừ!” Lâm Cánh Duyên khó chịu hừ một tiếng, đang bực bội lỗ tai bỗng nhiên nhúc nhích khi lão nghe được tiếng cháu gái từ xa, nói : “ lẽ nào ta bị ù tai rồi, làm sao nghe được Dao nhi bảo bối của ta”

“ Cha!là Dao nhi thanh âm! Dao nhi trở về rồi” Lâm Thanh Phong đồng dạng từ xa nghe được tiếng nói của con gái, vội đứng dậy sắc mặt đầy tươi cười.

“ Tỷ tỷ” ngồi cùng ông cùng cha mình dùng bữa, an lặng dùng cơm Lâm Vũ Côn cũng khó bình tĩnh được khi biết thân tỷ trở về.

“ Tốt quá rồi! Dao nhi của ông trở về” Lâm Cánh Duyên vỗ nhẹ bàn một cái, thân hình đã tiêu thất.

Lần nữa hiện ra thì đã ở một cái hành lang trong biệt viện, chặn đường nhóm người Thiên Trạch đi vào.

“ Dao nhi!” Lâm Cánh Duyên nhìn thấy cháu gái bảo bối của mình, vui sướng kêu lên.

Lâm Thủy Dao đồng dạng vui mừng, không chút do dự đem tay ôm lấy ông mình.

Lâm Cánh Duyên lúc này nào còn tâm tình buồn phiền, thấy cháu gái bảo bối trở về một mảnh vui sướng, bây giờ lão chẳng khác nào là hài tử nhận được món đồ yêu thích một dạng, xoắn xuýt không buông.

“ Sưu! Sưu!!”

Hai đạo thân ảnh trước sau băng nóc vượt tường cướp đến chổ này, để lại hai đạo tàn ảnh màu lam xanh.

“ Kẻ này.... Đạo Thánh!” nhìn thấy con gái Lâm Thanh Phong vui mừng hớn hở, song hắn cũng nhận ra nơi này còn hai cái thân ảnh nữa, đem mắt quan sát một nam một nữ liền nhận ra ngay một người, chính là truy nã trọng phạm của năm nước hiện giờ.

“ Cha! Vũ Côn!” lúc này Lâm Thủy Dao đã được ông mình đặt xuống, đem mắt đảo một cái cũng phát hiện ra cha cùng anh trai của mình, từ ông mình đi ra hướng hai người đến.

“ Tỷ tỷ” Lâm Vũ Côn cười nói.

Lâm Thủy Dao đi đến phía cha mình hai tay giang ra ôm lấy, mặc dù giận cha mình nhưng hiện giờ gặp lại nàng không có như trước ý muốn, nói : “ cha! Dao nhi nhớ cha muốn chết”

Con gái vào lòng, phiền muộn về Đạo Thánh cũng bị di dời, Lâm Thanh Phong đầy mặt tươi cười : “Dao nhi! Dao nhi của cha trở về rồi!để cha nhìn kỷ xem, ukm, vẫn lanh lợi như vậy, chỉ là hơi gầy”

Lâm Cánh Duyên nghe được con mình, bực bội nói : “ Không gầy mà được à, ở mãi trong cái mộ rách đó. Ăn không có ăn, uống không có uống”

Nói xong lão cũng phát hiện ra được hai cái thân ảnh khác có mặt, một tay sờ cằm quan sát thật kỹ : “ tiểu nữ oa này dáng dấp cùng Dao nhi nhà ta dể nhìn, còn cái tiểu tử này nhìn cũng không tệ, lẽ nào Dao nhi mấy ngày này là bị tên tiểu tử này lừa gạt chạy mất”

Nghĩ đến đây Lâm Cánh Duyên không mấy vui vẻ, đi đến trước : “ trông không tệ, có điều che che lấp lấp làm cái gì? Chàng trai trẻ cậu tên là gì?”

Lời vừa dứt Lâm Cánh Duyên đã đến trước Thiên Trạch một tay vổ lấy vai, âm thầm vận chuyển nội lực.

“ Phanh!”

Thiên Trạch trực tiếp một tay phất ra, đem Lâm Cánh Duyên một tay đẩy lùi, kình khí lập tức quét ra ngoài.

“ Ta không có thói quen để người khác vỗ vai mình, chút trò vặt của lão thu lại đi” Thiên Trạch hờ hững nói.

Lâm Cánh Duyên nóng nảy : “ trò vặt, tiểu tử này miệng cứng thật đấy”

“ Ông!” Lâm Thủy Dao bị động tĩnh ông mình chú ý, vội vả chạy đến bên cạnh ông mình đem tay bắt lấy ống tay áo của ông mình : “ ông! Đây là khách của Dao nhi, người không được đánh người”

“ Được! được ông nghe Dao nhi!” Lâm Cánh Duyên lập tức thu hồi tính khí hướng cháu gái mình đồng ý, sau đó nhỏ giọng kề tai hỏi Lâm Thủy Dao: “ cháu gái cùng tên tiểu tử này có quan hệ gì?”

Lâm Thủy Dao ngượng, nhất thời không đáp.

“ Các hạ nội công khá lắm” Lâm Thanh Phong tán thưởng cất lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK