Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này trên sa mạc, một nhóm người ngựa khác đang phi nhanh tới, dẫn đầu là đại đệ tử của Vô Song thành Lư Ngọc Trác mang theo chúng sư đệ của mình đuổi đến Vu Điền quốc.

Lư Ngọc Trác để cho đám sư đệ của mình nghỉ ngơi một chút, sau đó lấy một cuộn sách da dê từ trong ngực ra, sau khi mở ra đối chiếu với địa thế sông núi trước mặt, quan sát cẩn thận một hồi rồi mới gật đầu: “ sắp đến rồi, đi thêm năm dặm về phía trước chính là nước Vu Điền. Cửu Long tự vài vị đại sư ắt hẳn đã đến rồi.”

Vô Song đầu óc quay cuồng, chặn đường này hắn mệt muốn chết, đi lại gần sư huynh mình hỏi “ Sư huynh, hòa thượng này quan trọng đến vậy sao? Dọc đường cứ phi như điên, ngày đêm không ngừng, khiến ta mệt muốn chết.”

Lư Ngọc Trác thu lại bản đồ, đi đến con ngựa của mình, nói :“Sau khi Vong Ưu nhập ma rồi chết, Thiếu Lâm phái võ tăng tới Hàn Sơn tự nhưng lại phát hiện La Sát đường đã bị Vong Ưu lén lút thiêu hủy từ lâu, ba mươi hai quyển bí kíp trong đó đã hóa thành tro bụi. Trên đời người duy nhất có thể hoàn trả bí kíp này chỉ có một mình hòa thượng Vô Tâm kia...”

Vô Tâm đi theo nhìn sư huynh mình rút ra một túi nước, lại hỏi : “ cho nên chúng ta lần này đạt hòa thượng, mục đích là...”

Lư Ngọc Trác chỉ biết thở dài khi thấy sư đệ mình không nhớ ra, nói : “ thứ nhất La Sát đường võ công vật quy nguyên chủ thuộc về thiên hạ phật tông, mà Vô Tâm thuộc về Vô Song thành. Lần này không để cho Tuyết Nguyệt thành đạt được”

Ngừng một chút Lư Ngọc Trác nói : “Năm xưa khi Tuyết Nguyệt thành chưa thành lập, Vô Song thành của chúng ta thật sự là thiên hạ vô song. Đáng tiếc... mặc dù không dám thừa nhận, nhưng sư phụ nói ngươi là Vô Song thành trăm năm đến nay người có thiên phú nhất.”

Hai tay đặt lên vai Vô Song, tiếp tục : “ Vô Song thành muốn lấy lại thiên hạ đệ nhất, đành dựa vào ngươi. Cho nên lần này, sư huynh mong ngươi có thể dốc toàn lực ứng phó.”

Nhìn Vô Tâm cười cười nghe được trách nhiệm trên vai mình, lòng tràn đầy vui vẻ, sau đó cúi đầu dường như có điều muốn nói, hỏi : “ ngươi còn có điều gì muốn hỏi nữa không?”

Vô Song liền nói : “ ta chỉ muốn hỏi, hòa thượng kia quan trọng như vậy. Vì cái gì trước lúc xuất phát không nói. Hiện tại đến nơi này mới nói cho ta”

Lư Ngọc Trác thu tay về, lại thở dài một tiếng trong lòng ngán ngẩm, nói : “ chuyện này, ngày hôm trước đả nói với ngươi rồi mà”

Vô Song ngại ngùng cười, hắn cũng biết mình cái tính hay quên : “ nguyên lại là như vậy”

“ Vô Song thành trăm năm cơ nghiệp, thật sự là dựa vào cái đứa ngốc này sao” Lư Ngọc Trác trong lòng nói lên, thở dài một cái lại xoay người trở về con ngựa cuar mình, leo lên nói “Phía trước chính là nước Vu Điền, tiếp tục đi tới”

Nói xong vung cương ngựa một cái, phóng đi.

Cùng thời gian, Vong Ưu chùa cũ.

“Có phá được hay không, thử mới biết." Lôi Vô Kiệt nói xong thân ảnh liền tung người nhảy về đại trận, có điều còn chưa kịp đến đả bị một gầy một béo bức lui ra sau, vừa mới tiếp đất đả bị ba tăng chân hợp kích đẩy lùi về sau bảy tám mét, ngay sau đó một tăng nhân khác lao ra một quyền cùng hắn đối quyền, cả hai bị đẩy lùi trượt dài một đoạn.

Đại Hòa nhìn thấy Lôi Vô Kiệt liền hỏi : “ Phía trước thí chủ là người nào”

“ Mỹ Nam Phái phó bang chủ Tiêu Vô Sắt”Lôi Vô Kiệt cất cao giọng nói.

“Cút” Tiêu Sắt bật thốt lên tức giận mắng một tiếng, Lôi Vô Kiệt chẳng qua là cùng mình chung sống mấy ngày liền láu lỉnh dậy rồi, thuận miệng biên khởi hoảng tới mặt không đỏ không thở mạnh, hơn nữa hắn còn không có gia nhập vào cái môn phái dở người của Đế Thiên An đây.

Hòa thượng kia nhíu mày một cái, đại khái là suy nghĩ một chút Mỹ Nam Phái đến tột cùng là đâu môn phái nào, nhưng cuối cùng vẫn không có nghĩ đi ra: “Không biết thí chủ vì sao cản đường?”

“Ở đây chỉ có một người phải về nhà, người cản đường là đại sư mới đúng." Lôi Vô Kiệt đáp lời.

Hòa thượng sững sốt một chút, không ngờ tới Lôi Vô Kiệt trong lời nói cũng khiến hắn nhất lời không phản bác được : “ Thí chủ miệng lưỡi hảo sắc bén”

Đế Thiên An đứng một bên quan sát, chậm rãi nói : “ phó bang chủ cái gì, thật loạn nói môn chủ là ta, phó môn chủ là Tiểu Hưu Hưu, ba cái các ngươi chỉ là chân chạy tiểu đệ mà thôi, làm việc tốt ta thăng chức cho làm nội môn môn phái”

“ Ha ha” Tiêu Sắt cười giận hai tiếng nói : “ Mơ đi, ta mới không tham dự vào cái vớ vẩn môn phái đó, hơn nữa địa vị lại còn thua cả một con thú”

“ Gruuuu” Tiểu Hưu Hưu bắt mãng nhỏ miệng phát ra thanh âm, hiển nhiên không đồng ý với ý kiến của hắn.

Đế Thiên An vổ đầu nó, nói : “ Tiểu Hưu Hưu cần gì chấp với tiểu đệ, làm lảo đại phải có khí lượng , chỉ là một tên phàm phu tục tử mà thôi”

Vô Tâm nhìn đầu thú nhỏ mặc dù hắn không biết lai lịch của Đế Thiên An lẫn đầu thú này, nhưng hắn mơ hồ đoán được đầu thú này : “ Vô Tâm từng nghe lảo hòa thượng nói rằng, theo truyền thuyết kể lại thì long sinh cửu tử . Trong đó có một linh thú đầu như Kỳ Lân, có sừng trên đầu, thân to như thân gấu, trên lưng có cánh. Lấy thức ăn chính là vàng, bạc và châu báu. Tên của nó là...”

“ Tỳ Hưu” Tiêu Sắt tiếp lời lên tiếng, hiển nhiên hắn cũng đả đoán được nhưng vẫn chưa dám khẳng định mà thôi, từ trước đến nay thần thú chỉ là trong truyền thuyết mà thôi chưa ai thấy qua được cả.

Đế Thiên An cười nói : “ Chỉ được cái nói mò là giỏi, thần thú gì chứ giống như ngươi Tiêu Sắt chủ tiệm Tuyết Lạc Sơn Trang, Vô Tâm tiểu hòa thượng, nó cũng là một đầu nhỏ tiểu thú mà thôi”

“ Là” Hai người đồng thanh lên tiếng, Đế Thiên An đả không thừa nhận bọn họ còn truy hỏi sao, hơn nữa cũng hiểu ra ẩn ý trong lời hắn không nên tò mò quá nhiều về thân phận của hắn, những thứ biết chỉ cần để trong lòng là được rồi, giống như hai người biết rõ thân phận của nhau là Diệp An Thế, Tiêu Sở Hà nhưng vẫn còn một thân phận khác dùng lấy.

“ Hai người cảm thấy tên đần đó phá được bao nhiêu La Hán”Tiêu Sắt quay đầu hỏi, hắn nhanh chóng dời đi chủ đề nhìn về trận chiến phía trước.

Vô Tâm lắc đầu nói : “ Đại khái một người cũng không được”

“Không có lòng tin như vậy sao?" Tiêu Sắt lười biếng nói : “Đây chính là Mỹ Nam Phái phó môn chủ, một người cũng không phá được, há không phải là quá mất mặt”

“Bản Tương La Hán Trận lúc kết trận bảy người như một kết trận lúc, bảy người liền như một người, một người như bảy người. Lôi.... Tiêu Vô Sắt lúc này có thể không rơi xuống hạ phong, có thể là Bản Tương La Hán Trận mới chỉ kết hình, còn chưa kết ý” Vô Tâm lên tiếng kịp sửa lại tên tuổi cho khớp với hoàn cảnh.

Tiêu Sắt nói : “Xem ra đối thủ còn chưa đưa cái này Tiêu Vô Sắt coi ra gì a”

Trong mắt Đế Thiên An lúc này là bảy thân ảnh hòa thượng kia đem Lôi Vô Kiệt vây lại, sau đó chạy một vòng tròn chỉ để lại tàn ảnh mơ hồ của bảy người. Mặc cho Lôi Vô Kiệt muốn phá trận, đều bị người bên trong phá giải đem hắn đánh văng vào bên trong. Sau một hồi Lôi Vô Kiệt hai trong mắt tròng mắt tỏa ra khí tím quang mang một vệt dài.

“Hỏa Chước Thuật” Đại Giác thiền sư liền nhận ra Lôi Vô Kiệt võ công.

Lôi Vô Kiệt nghi hoặc nói : “Sư phụ nói môn võ công này trong thiên hạ người biết ít, làm sao ta thấy ai cũng đều biết vậy.”

Đại Giác thiền sư liền đáp lời : “ Trong Lôi môn cũng có vài vị cố hữu của lảo nạp, thí chủ là đệ tử của Lôi môn”

Lôi Vô Kiệt lớn tiếng nói :“Cái gì Lôi môn? Ta đả nói rồi, ta là Mỹ Nam Phái phó trang chủ, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Tiêu Vô Kiệt là ta”

Đại Giác thiền sư giọng bình tĩnh :“ Nhưng thí chủ mới nãy nói mình làTiêu Vô Sắt, sao thoắc cái đổi tên rồi?”

Lôi Vô Kiệt lại nhất thời mặt đỏ lên: “Nhất thời nói nhầm”

“Vậy rốt cuộc thí chủ tên gì?" Đại Giác thiền sư ngược lại là thật kiên nhẫn đất hỏi tiếp thiếu niên phía trước.

"Nghe kỹ cho ta, ta chính là Mỹ Nam Phái phó trang chủ Tiêu Vô Tâm” Lôi Vô Kiệt giận quát một tiếng, khí thế mười phần.

Tiêu Sắt bất đắc dĩ vỗ một cái Vô Tâm bả vai: “ hay là ngươi kéo hắn về đây đi”

Vô Tâm lắc đầu một cái: “Cứ để hắn bị đánh chết cho xong”

Ngay cả Đại Giác thiền sư cũng sững sốt một chút, ngay sau đó khẽ mỉm cười: "Thí chủ hay là nghĩ lại xem”

Lôi Vô Kiệt lẫn nữa lên tiếng : “ Nghe cho kỹ ta là Thiên hạ vô song, Mỹ Nam Phái phó môn chủ Tiêu Vô An”

Đế Thiên An đem bầu hồ lô rượu bên hông uống lấy, nói: “ tiểu tử này thật biết chơi”

“ Thí chủ hảy nghĩ lại xem” Đại Giác vẫn ôn hòa nói.

Lôi Vô Kiệt rốt cuộc lười dây dưa cái vấn đề này, một quyền xuất ra, cất cao giọng nói: “ Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia Lôi Vô Kiệt, đến đây lỉnh giáo Bản Tương La Hán Trận của Cửu Long Tự, xin chỉ giáo”

“ Để lão nạp tới đón quyền thí chủ” Chỉ thấy hòa thượng mập nhất lùn nhất, có hai lổ tai dài tiến lên trước một bước.

Đế Thiên An một bên uống rượu của mình nhìn Lôi Vô Kiệt cùng mập hòa thượng gương mặt luôn cười này giao chiến, Lôi Vô Kiệt võ công tuy cao nhưng không phải là đối thủ của hắn.

Chỉ thấy hắn một quyền đấm đến lại bị đối phương bắt lấy cố tay, mặc cho Lôi Vô Kiệt vùng vẩy vẫn không rút ra được, một hồi vùng vẩy hai chân đạp lên bụng hắn thoát đi, có điều giống như nam châm một dạng bụng hắn lại hít đem đôi chân Lôi Vô Kiệt hít lấy.

Cuối cùng Lôi Vô Kiệt đem Phích Lịch Tử lăn nhẹ về phía sau làm nổ lớn một tiếng, thoát ra được. Có điều lần nữa rơi vào đại trận của bảy người, để cho hắn nhìn không ra được ai thì chính tên mập mạp hòa thượng đó xuất hiện phía sau một tay đè lên vai sau đó ấn xuống vai hắn, đem đầu gối lún xuống mặt đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK