Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trên cao nhảy xuống, Một cây Lôi thương được hắn lấy ra rồi phóng đi, cắm đất bạo phát ra xung kình, đem một đám Hàn quân chấn đi.

“ Phốc! Phốc! Phốc”

Thiên Trạch không cho đám binh sĩ Hàn quốc này cơ hội, thương nâng lên liên tục điểm ra, thương khí bạo phát xuyên giáp mà giết.

Sát lục lại bắt đầu.

Một người một thương khí thế như sát thần không cách nào cản được, quân Hàn trên tuyến đường còn chưa kết trận đả bị một thương đánh tan nát đội hình.

“ Ong ong ong!”

Truy Tinh Lôi Vân Thương chấn minh, sau đó theo Thiên Trạch tung lên, một thương đâm xuống, thương khí lại như hồng thủy vở đê.

Thương ảnh rợp trời, trong sát na một đạo hư ảnh tái hiện.

Đó là một cái cực kỳ to lớn thân ảnh, cả người hắn như lôi thần giáng lâm, hư ảnh chỉ hiện ra trong chốc lát, sau đó....

Như điện quang hỏa thạch lóe lên, chỉ thấy một đạo ánh chớp xoẹt qua mấy ngàn binh sĩ bên dưới.

Thiên Trạch thu thương, không một chút để ý ngự binh mà đi.

Hắn vừa rời đi từng cái binh sĩ ôm cổ hoặc ôm lấy vết thương trên người thi nhau ngả xuống, tiếng binh khí cùng khôi giáp nặng nề va chạm với mặt đất, máu tươi đổ ra.

“ Một thương bá đạo quá!”

“ Lẽ nào là Thương Tiên ư?”

“ Dám vào cung làm loạn! kẻ này thật là bá đạo”

Từ xa quan chiến vài kẻ lại không nhịn được bàn tán sôi nổi, chỉ một thương có thể diệt mấy ngàn quân Hàn quốc, điều này không phải ai cũng làm được.

Thiên Trạch ngự binh lại hướng đến một cánh quân khác đang đổ về Hàn cung, lại dùng thần lực quán chú vào Lôi thương, Lôi thương lại bắt đầu đồ lục Hàn quân.

Truy Tinh Lôi Vân Thương không phải hiển nhiên có cái tên này! Đây là thanh vũ khí thành danh của cường đại chiến sĩ Khoa Tư của Khoa Phụ tộc, trước kia Thiên Trạch hôi binh khí trong Thần Ma đại chiến mà tàng trữ không ít và được hắn lưu trong Tử Kim Long Giới, giờ đây sức mạnh đáng sợ của nó thể hiện ra một phần làm cho đám quân Hàn không tài nào có thể đối kháng được.

Thương như lưu tinh, lực như lôi đình.

Thương qua người chết, thương đi hồn vong.

Giết xong trời cũng đã sắp hừng đông, Thiên Trạch cũng không có ý định tiếp tục ở nơi này huyên náo, ngự binh mà lên cao.

Bỗng nhiên hắn thấy được một tòa đại lâu ba tầng màu tím, khóe môi bất giác nhích lên độ cong, đình chỉ lại tốc độ nhìn xuống.

“ Kẻ này!” Vệ Trang đám người ngưng trọng nhìn thần tuấn nam tử kia đạp Lôi thương, dung mạo bị một tấm mặt nạ vàng che lại, vừa thần bí lại không thiếu uy nghiêm, cả người tản ra quân lâm thiên hạ khí chất, đặc biệc đôi mắt màu xanh lam như sao trời.

Thiên Trạch tay nhẹ phất lên một cánh tay người lăng không mà đến bên cửa sổ.

Hàn Phi đám người im lặng quan kiến.

Thiên Trạch nhìn một lát sau đó ngự binh mà lên cao tầm trăm mét, đem trên tay phía sau cây cung lấy ra, một tay kéo cung một tay giương cung.

Cung không có tên nhưng rất nhanh ngưng tụ một mủi tên hoàng kim, khổng lồ năng lượng bắt đầu tản ra.

“ Xoẹt!!”

Tên ra phong lôi trận trận, kim quang xé gió lao đến bên dưới một tuyến đường nơi Tân Trịnh một tòa to lớn phủ viện, đại tướng quân phủ.

Một tiễn này khiến nhiều kẻ quan chiến không cách nào rời mắt.

“ Oanh!!”

Đại tướng quân phủ cửa môn tấm biến bị chấn vở nát, tên không có ngừng xuyên vào bên trong rồi bắn đến tòa lầu các to lớn nhất trong phủ tướng quân, trực tiếp đem lầu các đánh sập một tầng.

Một tiễn này không chỉ hủy tướng quân kiến trúc mà còn giết không ít binh sĩ đứng gác trong phủ, bị kình lực của một tiễn này mà chấn chết.

“ Hàn An! Hôm nay tha ngươi mạng chó chỉ lấy ngươi một tay, ngày sau ta lại đến lấy ngươi tay chân, đêm nay chỉ giết một ít ngày sau tất đến đòi nợ”

Thiên Trạch cực kỳ phách lối lớn giọng mà nói để thanh âm lan tỏa khắp nơi cho dân chúng lẫn võ giả quan chiến nghe lấy.

Hắn lần này vào cung chủ yếu là cướp quốc khố phá hủy hoàng cung chế tạo hổn loạn cho Hàn quốc, Hàn An tuy là kẻ thù song hắn không nóng vội giết chết y. Cho nên chỉ lấy y một tay rồi ra Tân Trịnh náo loạn thêm.

Mà khi đã chế tạo đủ hổn loạn, hắn thông qua Độn Không Thuật mà rời đi.

“ Cái gì? Hàn vương bị mất một tay!”

“ Trời ạ! Một tiễn kia…”

“ Trời ơi! Kẻ này là ai thế?”

“ Lại dám dạ tập Hàn vương hủy đi Cơ Vô Dạ phủ đệ, ông trời của ta ơi! Kẻ cuồng đồ này là ai thế?

“ Mưa gió vẫn chưa ngừng!”

“ Thật hay giả, Vương thượng bị lấy một tay”

“ Thật không dám nghĩ đến, có kẻ lại lớn mật như vậy!”

“ Trời ạ! Hắn là ai thế?”

“ Dám vào cung thích sát lại có thể rời đi, y là thần thánh phương nào?”

Thiên Trạch rời đi nhưng để lại đô thành không yên tĩnh, khắp nơi các ngỏ ngách dân chúng hoặc giang hồ không ngừng bàn tán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK