Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỏa Long Đao xuyên qua thân ảnh kia, theo Đế Thiên An dùng lực hướng về Lưu Viên Tán đâm đến, nhưng mủi đao lại đâm trúng trường kiếm của hắn. Theo quán tính đẩy tên này một đoạn trượt trên mặt đất.

“ Không được! Ngươi không được đúng tới chủ nhân ta! Còn không người phải bước qua xác ta đã” Quang Đông Hi run rẩy chống lấy trường đao, thổ huyết mà phun ra một ngụm máu, bất luận y phục lẫn râu tóc đều bị hỏa diễm đốt cháy không ít

Mà ba gã trưởng lão còn lại cũng không hơn gì, nhưng dù trọng thương nhưng trung thành cẩn cẩn, dù chết cũng không để cho môn chủ gặp bắt trắc.

Đế Thiên An lúc này đã dừng lại, cổ tay rút Hỏa Long Đao đang ghim lên cái xác khô phía trước, nhìn Lưu Viên Tán bị chấn lui một đoạn ngã xuống đất, quay nhìn bốn cái lão già, trầm mặt một lát sau đó xoay người mà đi.

“ Đứng lại!” Lưu Viên Tán từ dưới mặt đất ngồi dậy, cầm lấy trường kiếm bị nứt nẻ, lớn tiếng mà hô, mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng thân làm chưởng môn hắn không cho phép bản thân mình nhu nhược đi xuống.

Đế Thiên An chỉ mấy bước như ảo ảnh dời hình đã đến Quang Đông Hi bốn người, đạm mạc mà nói : “ Ta vốn tưởng Tống Võ Môn chỉ là một lũ tiểu nhân bất tài, chỉ giỏi trò lấy đông hiếp yếu. Nhưng bốn lão già trung nghĩa các ngươi hai lần cản đường Bách Bộ Phi Đao của ta, bỏ đi, coi như môn chủ các ngươi mạng lớn”

“ Tạ... tạ ân” Quang Đông Hi nghe xong ho khan cảm tạ một câu.

Lưu Viên Tán nghe được táo bạo hơn : “ đứng lại! Lưu Viên Tán ta không cần mấy lão già kia. Hôm nay ta phải giết…”

Hắn còn chưa nói hết trường kiếm trong tay đã vở vụn thành từng mãnh.

“ Hoa Liên, mau rời khỏi đây thôi! Chủ lực của Tống Võ Môn đã không còn đáng ngại, đám lâu la còn lại nàng có thể giải quyết. Ta mạng sống giao lại cho nàng đấy.” Đế Thiên An cất bước rời đi, vừa đi vừa nói.

Đàm Hoa Liên nghe được khẽ gật đầu, sau đó nhảy đến vị trí của Đế Thiên An, cất bước song hành bên cạnh.

“ Ngươi...! Đứng lại!” Lưu Viên Tán run run tay chỉ, chưa từng có khuất nhục cùng xấu hổ, nhưng hắn nhất thời không biết phải cản hay đánh tiếp, nhưng bảo hắn nhìn người kia rời đi hắn không cam tâm.

Có điều Đế Thiên An cùng Đàm Hoa Liên không một chút để ý cứ bước đi, Hàn Phi Quang nhìn thấy vậy cũng trực tiếp nâng lên khinh công chạy theo sau. Mà đám thuộc hạ Tống Võ Môn nhìn thấy tên nam nhân kia mà run sợ, làm sao dám huy vũ khí cản lại.

Chỉ một chiêu lại có thể kích thương hội đồng trưởng lão, xém lấy mạng môn chủ của bọn họ. Đối phương đã tha mạng bỏ qua cho tứ đại trưởng lão. Chưa kể bên cạnh đi theo là truyền nhân Kiếm Vương, bọn họ lấy lý do gì cản lại đây.

Không chỉ có ba người Đế Thiên An, Liêu Sơn Phủ thế lực cũng nhân cơ hội này mà rời đi. Bọn họ cũng không ngu ở lại để cho Tống Võ Môn làm thịt.

“ Sưu! Sưu! Sưu!”

Rời khỏi địa phận đám người Tống Võ Môn chừng mấy trăm mét, nhóm người Đế Thiên An rời đi lại bị một nhóm người đột ngột xuất hiện chặn lại, sau đó đồng loạt cúi đầu thi lễ với Hàn Phi Quang.

“ Tham kiến Hàn công tử” Hắc Phong Hội thành viên đồng thanh hô.

“ À, là các huynh đệ” Hàn Phi Quang nhìn thấy Hưng Quân đám người, tươi cười nói.

Hưng Quân hành lễ xong quay sang nhìn Đế Thiên An cùng Đàm Hoa Liên đang cảnh giác, nói : “ chủ nhân nhà ta muốn gặp hai vị”

“ Chủ nhân! Thiên Mã Tướng Quân” Đàm Hoa Liên nghe xong đại não phân tích, sắc mặt ngưng trọng vô cùng.

Hàn Phi Quang nghe cũng giật mình : “ Lão già ấy cũng đến rồi”

“ Được! dẫn đường đi” Đế Thiên An không sao cả.

Đàm Hoa Liên muốn nói lại thôi, nhìn Đế Thiên An đi theo đám người Hắc Phong Hội sau đó cũng nối gót đi theo.

Cũng không mất bao lâu, chừng mười phút nhóm người Đế Thiên An đã được dẫn đến một cái trống trải nơi, tại đó có một cái lão già đội nón, mặc áo bào trắng khoác qua.

Đế Thiên An từ xa đi đến, nhìn về lão già phía trước, ấn tượng đầu tiên cho hắn cảm nhận là hoàn toàn vô hại, nhưng dưới đôi mắt của hắn liền rõ ràng được nội công của kẻ này thâm hậu.

Đàm Hoa Liên một bên cũng âm thầm quan sát đánh giá Thiên Mã Tướng Quân. Trong lúc đó, thì Thiên Mã Tướng Quân đồng dạng quan sát đánh giá hai người. Chủ yếu là nam tử bắt mắt ngoại hình, có thiên tư bất phàm kia.

Lão đích thân đến nơi này chính là vì cái thanh niên này mà đến. Từ Hưng Quân báo về Hỏa Long Đao đã đổi chủ, thay vì Hàn Phi Quang lại nhận kẻ này làm chủ nhân. Lão làm sao mà không chấn kinh cho được.

Khi đến lại từ xa quan sát y võ lực bày ra càng khiếp sợ. Càng rung động hơn đó là kẻ này không môn không phải, tự sáng tạo ra võ công. Có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, cho dù là sáu cái đệ tử hắn trong không kẻ nào làm được.

Hơn nữa lấy lão nhãn quang có thể thấy được kẻ này bất phàm. Vô luận dung mạo đến khí chất đều mạnh mẽ, thậm chí lão còn nhìn không thấu kẻ phía trước này.

“ Lão già!” Hàn Phi Quang lên tiếng, lại thấy ông lão kia nghiêm mặt vội sửa lời : “ à quên, Thiên Mã Tướng Quân”

“ Quang nhi! Ngươi đã chịu về Thiên Mã Cung chưa?” Thiên Mã Tướng Quân bị đệ tử phá bĩnh, cũng dời đi lực chú ý hỏi lấy lục đệ tử

Hàn Phi Quang nghe được liền đáp : “ ơ đâu thế được! với lại ngay từ đầu tôi đã nói, chuyện tôi thích được tự do tự tại mà. Cuộc sống của mình do mình tự định đoạt, không phải phụ thuộc vào ai. Đó là suy nghĩ của thanh niên thời đại mới”

Ngừng một chút Hàn Phi Quang lại tiếp tục huyên thuyên “ Chúng ta phải biết chấp nhận sự thay đổi về tư tưởng. Đó là tôn trọng, không can thiệp vào đời tư của người khác.”

“ Hắn nói cái gì vậy?” Đám Hắc Phong Hội thành viên gần đó nghe mà không rõ cậu chủ nhà mình trong đầu nghĩ gì.

Thiên Mã Tướng Quân phất tay, một chưởng đánh đến Hàn Phi Quang trước, “Bùm!” một tiếng nổ vang, bụi mù lan tỏa nhẹ, nghiêm giọng : “ đi hay không thì nói một lời ngắn gọn thôi”

“ Ơ dạ! đi thì đi chứ gì mà!!” Hàn Phi Quang thấy lão già trực tiếp động thủ, liền bé ngoan thu lại chút tâm tư, nhỏ giọng nói : “ chậc… rốt cuộc mình vẫn không thể thoát khỏ tư tưởng áp đặt”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK