Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Trạch tại Tuyết Nguyệt thành ở ba ngày liền mang chúng nữ trở về Đế thành, khi trở về thì Đế thành biến loạn đã ổn định, hắn bắt tay vào khôi phục lại diện mạo Đế thành cùng xử lý hậu quả.

Đối với hắn dung mạo thay đổi, chỉ lấy lý do trong đại chiến thần công đại thành mà thay đổi, việc này chỉ nhấc lên xao động nhưng rất nhanh ai cũng chấp nhận, bởi Việt Đế là thần tiên dù có chuyện hoang đường gì chỉ cần là y làm cũng tin được.

Thiên Trạch dùng 10 ngày ổn định Đế thành cùng xử lý mọi thứ trong Đế thành, sau đó
trực tiếp ngự giá thân chinh đến chiến trường Tần quốc.

Doanh Chính đã bị Thiên Trạch khống chế từ lâu, nên khi hắn đến Hàm Dương lập tức mở cửa phát chiếu quy hàng, theo đó chiến trường Tần Việt kéo dài bốn tháng cũng dừng lại, lại thêm ba tháng khi lệnh của Tần vương đi hết Tần quốc lãnh thổ thì cường Tần cũng sát nhập vào Bách Việt.

Tần quy hàng, Yên quốc cũng nhanh hạ chiếu sau một tháng khi Tần đầu hàng.

Những tiểu quốc còn lại chỉ trong một năm đó cũng quy hàng Việt quốc.

Trung Nguyên kết thúc thiên hạ chư hầu cát cứ thế cục, thực hiện đại nhất thống.

Bảy trăm năm chiến loạn từ Xuân Thu đến Chiến Quốc đều quy về tay nước Việt.

Đầu tiên Thiên Trạch đem các nước quy hàng thiết lập cùng xây dựng quyền uy tối cao của bản thân. Hủy bỏ toàn bộ các chức quan củ, lấy bộ máy Bách Việt làm trung ương quản lí.

Về mặt địa phương thì áp dụng chế độ Châu, Quận, Huyện, toàn quốc được mười châu và tròn một trăm quận.

Bên dưới quận đặt huyện, dưới huyện là trấn, thôn, xã, xóm. Bộ máy đi từ trung ương xuống địa phương, kiểm soát rộng lớn thổ địa.

Hai là Thiên Trạch đã ban bố rất nhiều sắc lệnh hành chính, thống nhất các thứ chế độ cũ, hết thảy lấy Bách Việt tiêu chuẩn làm chuẩn.

Ba là củng cổ lấy quân sự quốc phòng, chủ yếu đem đại quân trấn giữ biên giới, chỉ giữ một nữa tổng số quân lực chiếm đóng ở những nơi quan trọng, tọa trấn đề phòng có phản loạn xảy ra.

Bốn là thực thi biến pháp diện rộng.

Đế Long Hoàng năm thứ 14, trung nguyên thống nhất được gần 3 năm, chiến sự đã không còn trên quốc thổ, tuy nhiên chống đối với đế quốc không ngừng xuất hiện, thậm chí một vài nơi xuất hiện các vụ bạo động chống đối.

Nhưng kết quả chỉ một một kết cục, không chết cũng chịu cảnh tù đày lao động.

Ngoài ra không có ngoại lệ nào khác.

Đại thể Bách Việt đã định, các thế lực nương nhờ quy thuận hoặc bàng quang, tuy nhiên cũng có một số vẫn giữ tâm ý chống đối. Đó là những thế lực của các cựu quốc bịĐại Việt thôn tính, vẫn luôn nung nấu ý định lật đổ đế quốc Đại Việt.

Trong những thế lực đó, Mặc gia là một cái tên tiêu điểm.

Yên Đan mấy năm nay vẫn luôn tích cực liên hiệp với những thế lực có ý định phản Việt, nhưng không như trước kia có thể tự do hoạt động, theo Đại Việt thống nhất rộng lớn trung nguyên, Mặc gia thế lực bị đế quốc truy nã không ngừng bị thu hẹp.

Yên Đan không ngừng chạy đông chạy tây, trước bảo trụ thế lực sau lại mở rộng cùng giữ gìn các thế lực phản Việt quan hệ, hoặc cứu giúp thu nạp những người có chung chí hướng phản Việt.

Như những lần trước, lần này Yên Đan nhận được một cái tin tức, khi biết được hắn lập tức cởi lên Chu Tước cơ quan cùng một cái thống lĩnh đi đến đất Triệu cũ, Tàn Nguyệt cốc.

“Kiếm Thánh củaĐại Việt đối kháng với Long Hổ Quân Đoàn, trận chiến này nhất định sẽ rất đặc sắc.” Ban đại sư là thống lĩnh nghiên cứu cơ quan thuật, lão nhìn bên dưới bị vây ở chính giữa trên thông đạo nhỏ hẹp bên dưới là vực sâu hứng thú nói.

Yên Đan mang mũ rộng vành, người mặc mực sắc áo khó nhìn rõ dung mạo, ánh mắt nhìn chăm chú vào hai cái thân ảnh bị trước sau ba trăm quân Việt vây bắt, hỏi : “Đứa trẻ kia đã điều tra như thế nào?”

“ Thằng bé này gọi Thiên Minh, là một đứa cô nhi, từng được một đôi vợ chồng già nuôi dưỡng, nhưng một trận hỏa hoạn, đôi vợ chồng đó đã chết trong đám lửa. Thế là đứa bé này lưu lạc tha phương, thẳng đến Cái Nhiếp tìm được nó” Ban đại sư chậm rãi nói ra điều hắn biết về đứa bé bên dưới.

“Cô nhi, thu dưỡng, hoả hoạn, lưu lạc, mới tí tuổi đầu mà đả trải qua bao nhiêu sóng gió. Mấy năm nay Cái Nhiếp vẫn âm thầm điều tra, chính là vì tìm kiếm đứa bé này?” Yên Đan lên tiếng hỏi.

Cái hắn quan tâm hiện giờ chính là thân phận của đứa bé kia.

Rốt cuộc nó có thân phận gì? để cho Cái Nhiếp tìm nó mà chịu Đại Việt truy nã.

Đúng là truy nã. Tung hầu của Đại Việt, một trong những trọng thần có công dựng lên Bách Việt đế quốc, được tôn xưng Kiếm Thánh hiện giờ làĐại Việt trọng phạm truy nã một tên.

Không ai rõ Cái Nhiếp đã mắc tội gì?.

Chỉ biết là khi Cái Nhiếp lui ra quan chức Đại Việt, sau hai năm liền chịu Viện Tư Pháp củaĐại Việt truy nã, hiện giờ là một trong những người có mức treo thưởng cao nhất của đế quốc.

“Xem tình hình hiện giờ, hẳn là như vậy, nhưng không có ai biết y tại sao lại làm như vậy.” Ban đại sự nói,nhịn không được có chút lo lắng nói : “Lần đào thoát này của Cái Nhiếp sẽ không ảnh hưởng gì đến hành động của chúng ta chứ?”

Mặc gia là thế lực phản nghịch chịu đế quốc vây quét, từ sau khi Kinh Kha thích Đế thất bại, ba năm qua thế lực Mặc gia không ngừng tiêu hao. Tuy sụt giảm thế lực, song Mặc gia vẫn là thế lực trung kiên trong cuộc chiến phản Việt.

Gần đây Cừ Tử Mặc gia phát thiệp mời Chư Tử Bách Gia trên giang hồ, mà Yên Đan lại muốn mời Cái Nhiếp tham dự vào, đây là điều khiến Ban đại sư lo lắng?

“Điểm này hẳn chúng ta sẽ biết ngay thôi” Yến Đan trầm ngâm nói.

Bên dưới thông đạo thấy Cái Nhiếp vẫn bất động thanh sắc, tên Thiếu Úy thống lĩnh ba trăm quân mở miệng nói : “ Cái tiên sinh, nếu tiên sinh bằng lòng hợp tác bọn ta sẽ tuyệt đối không làm hại các ngươi...”

Chỉ thấy một tên quân sĩ cài tên giương cung, không chịu được sát khí của Cái Nhiếp tỏa ra, tay run một cái mủi tên rời cung bay đến Cái Nhiếp, làm lời nói của cấp trên gián đoạn

“Khốn kiếp” gã Thiếu Úy tức chửi lên, dù bọn họ đông đảo nhưng Cái Nhiếp danh truyền Trung Nguyên, đối mặt với Kiếm Thánh hắn dù chiếm nhân số cùng địa lợi cũng không tự tin bắt được y.

“ Cheng” Cái Nhiếp lập tức rút ra kiếm, thanh âm lanh lảnh cùng một hồi quang mang xanh rờn lóe lên.

Từ võ đến ngoại hình đều không phải là Công Bố, thanh kiếm trên tay Cái Nhiếp là một thanh kiếm khác, Uyên Hồng.

Từ khi Tàn Hồng bị chém đoạn, Thiên Trạch cho thợ giỏi dùng ngủ kim đúc lại, Tàn Hồng đổi thành Uyên Hồng rồi ban thưởng cho Cái Nhiếp, hung lệ chi khí trên kiếm cũng bị tiêu trừ, so với Công Bố càng không chút kém cạnh thậm chí còn mạnh hơn.

“ Xoạt!”

Cái Nhiếp nháy mắt đề thân, trong chốc lát lao đến mười mấy trượng trước, chân dẫm lên cây mủi tên bay đến làm nó thay đổi phương hướng rồi lao đến phương đối diện.

“ Bắn tên” gả Thiếu Úy thấy Cái Nhiếp động thủ, lập tức quyết đoán hạ lệnh tiêu trừ.

Lập tức đối diện binh sĩ Cái Nhiếp, cung thủ phóng tiễn.

Uyên Hồng được Cái Nhiếp kéo ra một đoạn phát ra u lam ánh sáng, trên không trung né đi các mủi tên bắn đến, tay nhẹ huy một đường, một đường kiếm khí xuyên giết mấy tên thiết kỵ phía trước.

Cái Nhiếp nhanh chóng tiếp cận, không một chút nhân nhượng ra tay cực kỳ tàn nhẫn, mỗi một đường kiếm đều giết, kiếm khí xuyên yếu hại giết ngay đi đám binh lính canh giữ phía trước.

Trong lúc chém giết, Cái Nhiếp phát hiện Thiên Minh bị hai cái quân lính đuổi đến giơ vũ khí muốn vây bắt, lập tức đề thân nhanh chóng cướp đến, nhanh chóng giết đi mấy tên quân sĩ này.

Phía sau lưng, gã đội trưởng lập tức ra lệnh.

“ Vù!”

Đen ngịt đầu mủi tên như mưa vẻ lên một đường cong rồi trút xuống.

“ Keng! Keng! Keng!”

Đối mặt với mưa tên, Cái Nhiếp không tránh chẳng né, chỉ việc nâng kiếm chặt chém, một trăm đầu mủi tên trút xuống bị Uyên Hồng cản ngăn, không một đầu tên nào có thể đả thương được Cái Nhiếp lẫn mười hai tuổi bé trai phía sau.

“ Sưu!”

Mưa tên vừa dứt, Cái Nhiếp lập tức phóng kiếm đến trước, kiếm thế dâng trào, kiếm khí tản mát ra xung quanh, kiếm ý mãnh liệt đè ép phía sau một trăm năm mươi binh sĩ.

Đối mặt với một kiếm này, đám binh sĩ ai nấy hốt hoảng, mặt đều biến sắc, bởi bọn họ cảm nhận được khủng bố nguy hiếm đến gần.

“Phốc! Phốc! Phốc!”

Một kiếm này quá nhanh, kiếm trước người sau, Cái Nhiếp thẳng xuyên qua đội hình quân lính, nơi đi qua đoạn hầu những gả lân cận.

Bách Bộ Phi Kiếm.

Chiêu kiếm chí cao của Tung kiếm, qua đi mười lăm năm, Cái Nhiếp đối với kiếm thuật càng giải sâu, sở ra Bách Bộ Phi Kiếm còn đáng sợ hơn trước kia.

Chỉ một kiếm này toàn bộ một trăm năm mươi cái binh lính lẫn ngựa đều chết, kẻ nằm trên mặt đất người rơt xuống vực sâu bên dưới.

Ba trăm quân lính của Long Hổ Quân Đoàn tuy là tinh nhuệ, nhưng dùng đối phó với người thường hoặc trên chiến trường sát phạt thì được. Đối mặt với cao thủ dùng kiếm như Cái Nhiếp thì chỉ hiến mạng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK