Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng thời gian, Cơ Quan Thành ngoài phòng khách, hành lang gấp khúc phía trên.

“Phạm tiền bối, vãn bối Nho Gia Trương Lương” Trương Lương đi đến thi lễ với Hạng thị nhất tộc mưu sĩ, Phạm Tăng.

Nước Hàn diệt vong Trương Lương cất bước đến Tiểu Thánh Hiền Trang bái nhập Nho Gia học nghệ, nhiều năm qua đi lột xác cùng với chưởng môn Nho Gia Phục Niệm, Nhan Lộ trở thành Tam Đương Gia của Tiểu Thánh Hiền Trang.

“Ta đã sớm nghe nói qua, Tử Phòng là nhân vật siêu quần bạt tụy trong lớp hậu sinh Nho Gia, hôm nay gặp mặt quả nhiên bất phàm” Phạm Tăng tán thưởng nói.

Trương Lương khiêm tốn đáp : “Tiền bối quá khen, không dám nhận”

“Ngươi nhìn nhận thế nào về sự tình lần này?” Phạm Tăng nhíu nhíu mày hỏi thăm

Trương Lương nói : “Kỳ thực, vãn bối vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề”

“Ồ?” Phạm Tăng thốt lên.

Trương Lương nói : “Vì sao Âm Dương gia đột nhiên gây khó dễ cho Mặc Gia, nhưng là lại không đại động can qua, chỉ nửa đường tập kích mà binh lực cũng rất ít, hiện giờ vãn bối cũng đả phần nào đoán được ý đồ của bọn họ rồi”

Hắn tham dự vào liên minh phản Việt hội họp vào Cơ Quan thành, trên đường đi gặp Âm Dương gia ngủ đại trưởng lão phục kích. Bây giờ đã rõ nguyên nhân, thì ra là gieo chú ấn, trừ diệt Cự Tử Yến Đan.

Một khi Yên Đan chết, Mặc gia như rắn mất đầu, muốn tuyển ra Cừ Tử mới khi đó vì tranh vị này cũng có thể nội đấu. Ngoài ra còn để cho liên minh phản Việt hay tin này mà hoang mang lo lắng thêm.

“Hóa ra là thế, Nho và Mặc vẫn luôn vạch rõ ranh giới, làm sao lần này các ngươi cũng sẽ tham dự Mặc Gia kế hoạch?” Phạm Tăng hỏi thăm.

Trương Lương nói : “Khi một việc biến thành thiên hạ đại sự thời điểm, phàm người trong thiên hạ đều không thể không đếm xỉa đến, mặc kệ hắn có nguyện ý hay không”

“Phi Lễ chớ nhìn, Phi Lễ chớ nói, Phi Lễ chớ nghe, Phi Lễ chớ động, Nho Gia vẫn luôn tôn trọng đến luân lí tôn ti của Thiên, Địa,Quân, Thân, Sư. Tham dự đối kháng Thiên Trạch, đối với các ngươi mà nói, tựa hồ có không hợp lễ pháp” Phạm Tăng lời này hơi có vẻ sắc bén trong đó có phần châm chọc, lời hắn nói ra chính là trích trong Luận Ngử của Nho Gia.

Nho gia tuôn trọng lễ pháp, nay Trương Lương tham dự vào phản Việt liên minh hoàn toàn trái với Nho môn tư tưởng.

Đúng lúc này âm thanh của đám Mặc Gia đệ tử vang lên cắt ngang màn nói chuyện của hai người, cả hai bị thanh âm chú ý.

Ban đại sư, Đạo Chích, Cao Tiệm Ly, Đại Thiết Chùy đám người đồng thời đi tới, cũng không có quản chu vi Mặc gia đệ tử lo lắng cùng đặt câu hỏi, thẳng tắp hướng con mắt thẳng hướng về phía đang Thiên Minh và Thiếu Vũ.

“Xem ra, Mặc gia phải có trọng đại biến cố” Phạm Tăng nhìn nhiều như vậy Mặc gia thủ lĩnh hướng Thiên Minh đi tới bên này, liền biết bọn họ đã làm ra quyết định, Yên Đan thời gian còn lại cũng không nhiều.

“ Trông các thống lĩnh đều rất nghiêm túc, tựa hồ có chuyện nghiêm trọng”

“ Phải đó”

“ Đến cả Đạo Chích thống lĩnh cũng không thấy nụ cười”

“ Lẽ nào Cừ Tử đã...”

“ Ngươi nói cái gì vậy hả? Không được đoán bậy Cừ Tử sẽ không sao?”

Đám đệ tử Mặc gia thấy Ban đại sư đám người đi ra, thần sắc ai nấy nghiêm trọng liền to to nhỏ nhỏ bàn tán.

Ban đại sư dẫn người đi đến chổ ba người Thiên Minh, Như Sương, Thiếu Vũ, đám người ánh mắt một mực rơi vào Thiên Minh.

“Xem ra, là tìm ngươi” Thiếu Vũ một trước mắt tư thế, thọc một chút Thiên Minh, nói

“Tìm ta sao? hay là Như Sương” Thiên Minh tâm lý có chút chột dạ, hỏi.

Đám người không trả chỉ đưa mắt nhìn hắn.

“Hành lễ” Ban đại sư kêu một tiếng, năm người cùng nhau hướng về Thiên Minh cúi người thi lễ.

Như Sương thấy một màn này nghi hoặc.

Đám Mặc gia đệ tử cũng kinh ngạc, bởi các thống lĩnh lại hành lễ với tiểu tử Thiên Minh kia?

“Các ngươi... Làm làm gì? đừng... đừng dọa ta” Thiên Minh gặp trận thế này có chút sợ, vội xua tay cùng đi lui lại.

“Xin theo chúng ta cùng đi gặp Cự Tử” Ban đại sư nói.

Thiên Minh lui về sau hơn : “Đi gặp hắn làm gì?”

“ Mời” Ban đại sư nói.

Thiên Minh hai tay từ chối, lui dựa vào thành gỗ : “ ta...ta không đi”

“ Bảo ngươi đi thì cứ đi, lôi thôi” Đại Thiết Chùy lời còn chưa dứt, đã bị Đạo Chích một tay che che miệng.

Đại Thiết Chùy dùng lực đem Đạo Chích tay đẩy ra, tức giận nói: “ sao ngươi không để ta nói chứ. Ta thật không hiểu, Cự Tử làm sao có thể để thằng nhóc này làm tân nhiệm Cự Tử của chúng ta được chứ?”

Lời này vừa nói ra, mọi người tại đây đều không thể tin nhìn xem Thiên Minh, liền không ngớt minh bạch chính mình cũng cảm thấy thật không thể tin nổi.

Cự Tử chính là Mặc Gia chí cao tồn tại, phàm là đệ tử Mặc Gia đều nhất mực tuôn theo mệnh lệnh. Yên Đan lại giao cái ngôi vị này cho một cái tiểu tử mười hai tuổi không thuộc về Mặc gia.

Đám Mặc gia đệ tử thì bàn tán không ngừng.

Đem Cừ Tử truyền cho Thiên Minh là Yên Đan dự phòng phương án, cũng là hợp lý nhất phương án hiện giờ. Thiên Minh không có nhân mạch, lại là con của Kinh Kha, tuổi tác còn nhỏ rất dể uốn nắn.

Để hắn lên làm Cừ Tử còn có thể lôi kéo được Cái Nhiếp vào phản Việt. Một cái từng là Tung hầu của Đại Việt, hiển nhiên biết không ít sự tình của đế quốc. Trong công cuộc phản Việt lâu dài, là nhân tố vô cùng quan trọng.

“ Hừ!” Như Sương tràn đầy bất mãn, hừ lạnh một tiếng.

Ban đại sư nghiêm giọng nói : “Đại Thiết Chùy, đây là Cự Tử quyết định!”

Nói xong đối Thiên Minh nói: “Mời”.

Thiên Minh trong đầu hỗn loạn tưng bừng, giờ phút này chỉ muốn đến một chữ, cái kia chính là “Chạy” .

Vừa đi mấy bước, chỉ gặp một cái thân ảnh đứng ở trước mặt mình chính là Đạo Chích, quay sau lại thấy, Cao Tiệm Ly mặt không biểu tình nhìn lấy chính mình, đem chính mình đường đi phong kín.

“Đại Thiết Chùy, Đạo Chích, các ngươi cùng một chỗ mời Thiên Minh đi vào” Ban Lão Đầu nói.

Đại Thiết Chùy và Đạo Chích mỗi người đem một cánh tay Thiên Minh nhấc đi.

“Ta không muốn, thả ta ra” Thiên Minh không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, bất quá hắn chống cự là vô ích.

“ Sương nhi! Mẹ có chuyện muốn nói với con” Tuyết Nữ hướng con gái nói, nói xong xoay người bước đi.

Như Sương dù không tình nguyện nhưng vẫn đi theo.

“ Như Sương, đợi khi thoát khỏi Cơ Quan Thành, mẹ muốn con đến một nơi” kiếm được một chổ an toàn, Tuyết Nữ hướng con gái nói.

Như Sương nói : “ là chổ của cha ta, kẻ không chịu trách nhiệm kia ư?”

Tuyết Nữ nhìn con gái mình, nói : “ bấy lâu nay con vẫn luôn muốn biết cha mình là ai đúng không?”

“ Hừ!” Như Sương hừ một tiếng quay đầu đi.

Tuyết Nữ đi đến gần con gái mình, ánh mắt nhu hòa lên : “ Sương nhi! Thân phận của con rất đặc biệc, con không thể giống như mẹ được. Vốn lẽ là mẹ phải để con đến chổ cha con nhiều năm trước, nhưng mẹ lại không nỡ con. Thành ra một mực kéo dài đến bây giờ, có lẽ bây giờ con ghét mẹ, nhưng mà sau này con sẽ hiểu.”

Như Sương ấm ức : “ ông ta là ai?”

“Khi con đến chổ đó con sẽ rõ ông ta là ai!” Tuyết Nữ nói : “ bây giờ con biết còn quá sớm, chỉ có hại cho con”

Như Sương nói : “Hừ! con không muốn đi, con muốn đi cùng Mặc gia”

“ Con gái! Năm xưa mẹ vì báo ân và không muốn gặp cha con nên mới gia nhập Mặc gia, mười hai năm nay ông ta không biết sự tồn tại của con. Con không giống mẹ, tương lai của con không ở Mặc gia!” Tuyết Nữ nói.

Như Sương đôi mắt đảo qua tinh quang : “ ông ta có phải sống trong Đế thành”

“ Ukm!” Tuyết Nữ nhẹ gật đầu, nói : “ đừng hỏi nữa, vì con vì mẹ cũng như vì Mặc gia sau này. Con có lẽ sẽ oán trách mẹ tước đi thân phận của con, nơi con nên sống chứ không nên theo mẹ lang bạc chịu khổ.”

“ Mẹ” Như Sương kêu lên, tay ôm lấy mẹ mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK