Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách một đoạn hồ nước hai dặm, trong rừng cây hai thân ảnh lớn nhỏ đang đốt bếp lửa trò chuyện.

Lớn già chính là Phục Hy, còn đối diện tầm mười tuổi đổ lại là A Lam.

“Tại sao Thiên lại có thể vĩnh hằng không chết! Thiên và chúng ta có gì không giống nhau?” A Lam từ nhỏ lớn lên bên ngoài Thần Vực đảo, cha mẹ vì tham dự vào Thần Ẩn bộ mà bị Thần tộc truy sát mà giết chết, mấy năm nay vẫn luôn theo Phục Hy học tập thần lực.

Đêm hôm nay cũng không khác gì, có chăng đêm nay A Lam đối với Phục Hy nói về Thiên chủ của chúng Thần đã sống hơn 10 vạn năm, hiếu kỳ vô cùng hỏi.

Phục Hy cười nói : “ Thiên là thủy tổ của chúng ta Viễn Cổ Thần, ông ấy có thể vĩnh hằng là vì một thứ”

A Lam hiếu kỳ : “ thứ gì vậy?”

Phục Hy nói : “ Huyết Thạch kết tinh, Thiên sẽ hấp thụ hết thảy sinh lực trong đó để bổ sung không ngừng cho bản thân. Nhưng sau nhiều năm đào bới, Huyết Thạch ở mặt đất đả rất hiếm, cho nên Thiên chỉ đạo loài người tiến hóa dạy cho chúng tri thức, và lợi dụng họ tiếp tục đào bới thu hoạch, thõa mãn yêu cầu rất lớn của Thiên”

Thần tộc thông thường chỉ có thọ mệnh 300 năm đổ lại, chỉ có đột phá Thần lực mới có thể kéo dài thọ mệnh, hoặc hấp thụ lấy Huyết Thạch mà có được cuộc sống dài lâu.

Mà Thiên sống từ 10 vạn năm trước, kéo dài như vậy mà không chết để Phục Hy nghĩ đến nguyên do. Đó là việc Huyết Thạch được khai thác trên đại địa chuyển vào Kết Tinh Sơn, chính là nguyên nhân đó mới khiến Thiên có thể sống đến bây giờ.

Này cũng không chỉ mỗi Phục Hy cho rằng như vậy mà rất nhiều Thần tộc cũng nghĩ như vậy.

A Lam nghe xong nói : “ làm như thế tổn thương rất nhiều người, Thiên không phải rất ích kỷ ư?”

Phục Hy nói : “ cách nhìn sinh mạng của Thiên so với chúng ta e là không giống nhau. Chắc ai cũng không thể hiểu cách suy nghĩ của ba vị thần 10 vạn năm.”

“ Sinh mạng chỉ có một lần là tốt hơn. Không thể trải qua sinh lão bệnh tử, chắc chắc cũng không có niềm vui, Thiên chắc hắn cảm thấy rất khô khan” A Lam nói ra mình nhận định.

“ Ha ha” Phục Hy cười lên, một tay xoa đầu A Lam : “ tuổi đời con còn nhỏ mà nói chuyện rất đạo lý”

A Lam xụ mặt : “ đừng ấn đầu con mà”

“Ha ha” Phục Hy lại cười nhưng cũng đem tay thu hồi, tiếp tục nói : “Sự tồn tại của Thiên khiến cho trời đất mất đi sự công bằng và cân bằng. Thiên có thể tiếp tục sinh tồn thêm 10 vạn năm nữa.”

A Lam hỏi : “ hiện tượng này có thể thay đổi được chứ?”

“ Có thể!” Phục Hy trầm mặc một lúc rồi nói : “chỉ cần nắm lấy hy vọng là có thể”

“ Hy vọng ư? ngươi hy vọng vào thứ gì đây?”

Một đạo thanh âm vang lên trong đêm.

Phục Hy biến sắc, từ thanh âm trong để hắn biết không phải là Thần Ẩn Bộ thành viên, lặng yên không tiến động có mặt ở nơi này nói rõ thực lực kẻ đến cực kỳ mạnh, đối với bọn đang chạy trốn khỏi Thần tộc mà nói sự xuất hiện của bí ẩn cường giả còn chưa phân địch bạn nay không kiêng kỵ được ư?

“ Các hạ đã đến sao không hiện thân?” không tìm ra được kẻ kia ở nơi đâu, Phục Hy dò hỏi.

Chỉ thấy một cơn gió thoáng qua, Phục Hy lập tức đưa mắt về bên trái nhìn nhưng không có gì cả.

“ Ah!” A Lam thét lên một tiếng kinh sợ.

Phục Hy chuyển mắt, đồng tử lập tức co rút lên, tại đồng tử hắn trong thấy được một cái thân ảnh.

Song long màu tím, vàng đen y phục dung mạo không khác biệt gì hắn biết. Chính là chủ của chúng thần một trong, Thiên- Tử long Thiên Đế Thái Cực.

“ Thiên! ông ta lại đến nơi này” Phục Hy thầm kinh, bề ngoài tỏ ra trấn định : “ Thiên trong truyền thuyết, ngài đích thân đến nơi này là muốn diệt trừ chúng tôi ư?”

“ Diệt trừ các ngươi ư? các ngươi nghĩ các ngươi là Viễn Cổ Thần ư? yếu ớt như vậy có tư cách để ta ra tay không?” Thái Cực đem trên tay một bình Tử Kim Hồ Lô lên miệng uống một ngụm, từ tốn mà nói.

“ Ngài không giết chúng tôi! Vậy ngài đến nơi này là gì?” A Lam dò hỏi, nàng hôm nay nghe được Thiên trong truyền thuyết lại thấy được y xuất hiện trước mặt mình, không có sợ hãi mà đối với y tràn ngập tò mò.

“ Ngươi không sợ ta sao?” Thái Cực đến gần, nhẹ nhàng phất tay mặt đất ngưng tụ một cái ghế rồi ngoài lên.

A Lam lắc đầu.

“ Ồ!” Thái Cực tỏ vẻ ngạc nhiên, nói : “ lẽ nào không sợ ta giết ngươi ư?”

A Lam nói : “ lúc nãy ông nói chúng tôi yếu ớt không có tư cách để ông ra tay, ông sẽ không giết chúng tôi.”

“ Còn nhỏ mà thông minh như vậy” Thái Cực đem tay hướng đầu nhỏ của A Lam xoa nhẹ một cái.

A Lam thụ sủng nhược kinh, Thiên trong truyền thuyết lại mà xoa đầu nhỏ nàng giống như Phục Hy hay làm vậy, ông ta lại trái ngược với những gì mà A Lam vẫn tưởng, khô khan lạnh lùng ích kỷ.

“ Thiên! ngài nếu đã không đến giết chúng tôi, vậy ngài đến đây là....?” Phục Hy cẩn trọng thăm dò.

“Tu luyện nhàm chán đi ra thư giản” Thái Cực nói.

A Lam bất ngờ, lại không nhịn được tò mò : “ Thiên cũng tu luyện ư?”

Thái Cực hỏi ngược lại : “ Lẽ nào ta lại không được tu luyện?”

A Lam nhẹ lay đầu, nói : “ con nghe nói, Thiên tại Kết Tinh Sơn phần lớn thời gian là ngủ cả”

Thái Cực nói : “ nhiều khi ngủ cũng là một loại tu luyện.”

A Lam nghe không hiểu lắm nhưng không đi sâu vào vấn đề này, quan sát màu sắc song long rồi nói : “ vậy ngài chính là Tử long Thiên Đế, cùng với Hắc long, Bạch long, Xích long, Hoàng long, Lam long là sáu viễn cổ thần thủy tổ của Thần tộc”

“ Ukm!” Thái Cực nhẹ gật đầu.

A Lam đưa mắt nhìn thật kỹ vào song long, nói : “ ngài là thủy tổ của thần tộc, vì sao thần tộc lại không có được song long như vậy? đây là sự khác biệc ư?”

Thái Cực giải đáp : “Song long là thuộc về Long tộc mới có, thần tộc hiện giờ chỉ thừa kế một phần nhỏ Nguyên Thần của Viễn Cổ Thần chứ không thừa kế huyết mạch, cho nên không có được song long. Thọ mệnh cũng yếu ớt hơn”

A Lam hiểu ra được sự khác biệt, nhưng có một cái tên để nó hiếu kỳ : “ Long tộc”

“ Thừa kế Nguyên Thần không thừa kế huyết mạch. Chuyện này....” Phục Hy nhấc lên sóng gió, dù hắn làm Đại Tế Sư nhiều năm nhưng vẫn không biết về chuyện này, bây giờ nghe được chính miệng Thiên nói ra cũng để hắn hiểu ra được vì sao Thần tộc cùng Thiên lại khác biệt.

Chuyện này cũng không trách Phục Hy, bởi chín vạn năm qua không ít lần nội đấu xảy ra, mà nguyên do cũng là do nguồn gốc của tân Thần và Người, sau khi nội loạn dẹp xuống những việc này cũng giấu đi, cho nên nguồn gốc của tân Thần và con Người đến nay vẫn là một điều bí ẩn.

Thái Cực nói : “ Long tộc là tiền thân của Thần tộc sau này”

A Lam thấy Thái Cực cũng không khác gì Phục Hy, Thiên trong truyền thuyết lại có thể cùng nàng trò chuyện, lại càng bạo gan hơn : “ A Lam có thể hỏi một chuyện nữa được không?”

Thái Cực nhẹ gật đầu.

A Lam nói : “ con nghe nói là Thiên phạt những người nói lên sự thật vào Thiên Nhai, việc này có thật không?”

Phục Hy đối với A Lam bạo gan này cũng lo lắng, đồng thời cũng vui mừng cái tiểu bé con này vậy mà dẫn ra việc này.

“ Ukm!” Thái Cực gật đầu.

A Lam nói : “ nhiều năm nay Thiên vì Huyết Thạch mà đào bới, tộc thần cùng con người đều tổn thất rất nhiều. Thiên vì kéo dài sinh mệnh mà hy sinh nhiều như vậy sinh mệnh, A Lam thấy thật ích kỷ cùng sống như vậy thật khô khan”

Nàng dù nhỏ cũng hiểu chuyện, biết Thái Cực là chủ của chúng thần. Còn mình là phản thần bị truy giết. Ngắn ngủi tiếp xúc vị Thiên này cho A Lam biết không phải lạnh lùng gì, nàng cũng sinh bạo gan nói ra việc Phục Hy nói với mình trước.

Đã Thái Cực khinh thường ra tay với nhỏ yếu. Cơ hội khó thể gặp được chủ tể của chúng thần này, làm sao A Lam lại không nói ra chuyện sở dĩ bọn họ được xem là phản thần chứ.

Thái Cực đưa mắt nhìn A Lam.

Phục Hy lúc này nói vào : “ A Lam tuổi còn nhỏ! Thiên nếu muốn trách phạt Phục Hy xin gánh chịu. Có điều lời của A Lam cũng là điều mà Phục Hy muốn nói. Bấy lâu nay con người cùng tộc thần đã tổn thất quá lớn trong việc khai thác Huyết Thạch”

Thái Cực lại uống một ngụm rượu trong hồ lô, uống xong rồi nói : “ A Lam nói cũng không sai. Chỉ là đứng ở góc độ của ta thì khác. Dù biết có là ích kỷ đi nữa nhưng ta làm chuyện đều là đem lợi ích về cho có lợi cho mình cùng tộc thần. Các tộc bị nô dịch cho Thần tộc nhưng ít ra còn bảo trụ sinh cơ, thiên hạ cũng không hỗn loạn”

A Lam không hiểu, nó tuy so với đồng tuổi già dặn hơn nhưng với mấy lời của Thái Cực còn vượt qua nó hiểu biết.

Phục Hy nói : “ Phục Hy lại không cho rằng như vậy. Ngài chế phục vạn tộc khiến các tộc mất đi cân bằng, độc tôn vì thế Thần tộc làm cho vạn tộc nô dịch.”

Thái Cực nói : “ ngươi lời này nói cũng không sai. Chỉ là tại thời điểm ta độc bá đại địa hàng vạn năm, giành lấy tuyệt đối quyền thống trị. Ngươi trong đầu nghĩ rằng không có Thiên tồn tại, thiên hạ này sẽ tốt hơn.”

Phục Hy trầm mặc, nói: “ tôi cho rằng trên đời nếu không có Thiên tồn tại thì vẫn tốt”

“ Hạng vô tri ngu xuẩn” Thái Cực khinh thường : “ còn hai ngươi, các ngươi cũng có ý nghĩ giống như y ư?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK