Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiến vào trong bộ lạc. Những lều trại dọc ven đuờng phố xuất hiện trong ánh mắt. Ở ngoài lều trại là đủ loại quán xá bày bán không thiếu các loại đồ vật cổ quái. Lúc này tại phía cuối đường có không ít nguời trong tay cầm binh khí đang lắc lư chậm rãi đi lại.

Cả hai cất bước đi vài bước thì dừng lại, trước mặt đả thấy ba nam tử mỗi người cầm trong tay thanh đao chói lọi, vẻ mặt âm trầm nhếch miệng cười ngăn cản lối đi.

“Hắc. Ta nói hai tên thái điểu vừa mới tiến vào Hắc Giác vực nghe cho rõ. Hôm nay ta sẽ dạy ngươi một chút quy củ của Hắc Giác Vực. Đó là không nên dễ dàng để cho người ta nhìn ra ngươi là thái điểu mới tiến vào nơi này." Tiếng cười nói khó nghe ở sau lưng vang lên.

Không cần quay lại vợ chồng Đế Thiên An đều biết là tên gầy gò nam tử vừa rồi, trong tay hắn đang giương thanh cung, mủi tên nhọn chỉ đúng vào thân thể Đế Thiên An.

Gầy gò nam tử nhếch miệng cười nói : “Đem hết đồ vật của ngươi giao ra đây, cả kể là binh khí. Bất kể là cái gì cũng mang hết ra, vạn nhất tâm tình ta dễ chịu. Có lẽ sẽ để lại ngươi một cánh tay, cho ngươi hiểu rõ cái giá của nó, yên tâm nữ nhân đi cùng ngươi chúng ta sẽ chiếu cố một hồi, hắc hắc”

“ Chúng ta nếu không giao đây?” Diễm Linh Cơ ánh mắt quét nhìn trên đuờng phố, lúc này trên đường nhiều người cũng đả phát hiện sự việc đang xảy ra, bất quá chẳng ai đi ra thay giải vây, ngược lại một đám còn khoanh tay đứng nhìn giống như xem diễn.

“ Tiểu nương bì, không giao cũng phải giao, mềm mại như vậy, đả lâu rồi ta chưa hưởng dụng qua”

“ Khặc khặc, lảo đại cô em này thật nóng bỏng, còn hơn cả nữ nhân đả chết trước, lần này chúng ta có số hưởng rồi”

“ Phế tên tiểu tử đó, đừng giết hắn, để hắn nhìn chúng ta trước mặt chơi nàng ta”

Ba tên phía trước thi nhau nói, ánh mắt dâm tà nóng bỏng quét lên thân hình Diễm Linh Cơ, sau cũng không nói thêm gì vô nghĩa, ba lưỡi đao sắc bén trong tay hung hăng tàn nhẫn chém thẳng hướng cổ Đế Thiên An

"Thình thịch. Thình thịch".

Lưỡi đao còn chưa tới mục tiêu, thân ảnh Đế Thiên An đả chớp động, ba người sắc mặt nháy mắt trắng bệch ra, máu tươi trên cổ bắn ra, cả cơ thể lần lượt ngả xuống mặt đất bên dưới.

“Phốc ” tên gầy gò nam tử phía sau miệng phun ra một ngụm máu, lồng ngực thấm ra máu tươi, đứng trước hắn chính là Diễm Linh Cơ đả kịp cướp lấy mũi tên đâm thẳng lồng ngực hắn.

“ Sao các ngươi không đem hết đồ vật ra đây?” Diễm Linh Cơ cười nói, bàn tay vươn ra hấp lấy trữ vật của tên này, thân ảnh xoay người bước đi để lại thân ảnh hắn ngả xuống một cách nặng nề trên mặt đất.

Ngay khi vợ chồng Đế Thiên An chậm rãi biến mất ở ngã rẽ cuối đường, trong đám người lúc này mới vang lên tiếng xì xào bàn tán. Vài người cười cười liếc mắt nhìn cỗ thi thể nằm truớc đại môn.

Trong mắt cũng không có gì thương hại, còn chậc chậc tán thưởng nói:"Hắc, hai người này thủ đoạn thật sự là đủ tàn nhẫn. Xuống tay rõ ràng dứt khoát. Giết người không có nửa điểm chần chờ.Thực lực và tính cáchnhư vậy ở Hắc Giác Vực này sống cũng ung dung nhàn nhã.”

“ Nữ nhân kia đúng là xinh đẹp thật đấy, nhưng mà có mạng để tiêu thụ hay không?”

“ Cướp người, lại bị người cướp, thú vị”

Trên bình nguyên tối đen rộng lớn, một khung xebị phủ trên mình lớp bụi vàng vội vã lướt đi trên đường, cuối cùng biến mất trong tầm mắt. Bên trong xe Đế Thiên An và Diễm Linh Cơ an tĩnh ngồi trên xe di chuyển trong đêm đen.

Lúc này Đế Thiên An lấy ra một bức bản đồ đã hơi ố vàng, đây là hắn trấn lột từ mấy tên xấu số muốn cướp đoạt hai vợ chồng hắn, bản đồ đi lại trong Hắc Giác Vực, phân chia thế lực lớn nhỏ trong nơi này.

Diễm Linh Cơ ánh mắt chăm chú vào bản đồ ố vàng nọ, sau đó rà theo, cuối cùng nhận thấy một vị trí được đánh dấu bởi một ngôi sao màu xanh nước biển, nói : “ Nơi này hẳn là Già Nam học viện a?”

“ Hẳn là, nơi đó chúng ta vào sau” Đế Thiên An cười đáp.

Diễm Linh Cơ lặng lẽ gật đầu, đem cái lộ tuyến kia ghi tạc trong lòng, sau đó ánh mắt lại lần nữa quét về phía một khu vực màu đen bên ngoài Già Nam học viện. Khu vực màu đen này trên bản đồ bị chia thành nhiều khối lớn nhỏ không đồng nhất.

Hiện tại Hắc Giác vực trên cơ bản đã bị một ít thế lực mạnh chia chác xong, tuy rằng hiện tại vẫn như trước kia vì tranh đoạt địa bàn mà không ngừng chém giết lẫn nhau, nhưng trong một thời gian ngắn sắp tới biến hóa hẳn là không lớn.

Cả hai đối với Hắc Giác Vực không một chút lạ lẩm, bởi đả có người cầm đèn đi trước ô tô, Đế Thiên An đả sớm phân ra các phân thân đi đến nơi này dò đường, không ít thông tin thú vị, lẫn thực lực lớn nhỏ cả hai đều biết cả.

Một điều thú vị đó là tại Hắc Giác Vực có một cái Hắc Bảng để cho 2 người hứng thú.

Hắc Bảng này cùng với cường giả bảng của một đế quốc không có gì khác nhau. Chẳng qua Hắc Bảng lực cạnh tranh lại xa xa vượt qua cường giả bảng của đế quốc. Bởi vì vẻn vẹn trong không đến hai năm thời gian ba vị đứng cuối của Hắc Bảng này đã trực tiếp bị thay thế mất. Mà ba vị bị thay thế kia cũng là cường giả Đấu Vương cấp bậc.
Phải biết rằng mười đại cường giả ở Gia Mã đế quốc, cơ hồ ít nhất là phải gần mười năm mới có thể xuất hiện thay đổi. Mà ở nơi này cho dù là Đấu Vương cường giả cũng bị đào thải nhanh như thế, không khó có thể tưởng tượng cạnh tranh ở đây tàn khốc đến thế nào.

“ Hắc Bảng đệ tam, đả đạt tới Đấu Hoàng đỉnh phong là Luyện Dược Sư đệ nhất ở Hắc Giác vực được phần lớn mọi người tôn kính xưng là Dược Hoàng” Diễm Linh Cơ khẻ ngâm nga cười nói.

Đế Thiên An gật đầu : “lần này giết hắn, chiếm lấy thế lực của đối phương, từ đó khống chế lấy toàn bộ Hắc Giác Vực, một công mấy chuyện”

Diễm Linh Cơ cười nói : “ hắn nhiều năm nay tích trữ không ít thực lực, vừa hay tiện nghi chúng ta, nhất là trên tay hắn có Dị Hỏa...ồ sớm như vậy đả có kẻ đưa mạng đến rồi”

Đế Thiên An nhìn phía trước không xa từng cái bóng ảnh tản mát ra khí tràng cường đại, lao nhanh đến vị trí của khung xe hắn, cười nói : “ tại bình nguyên này trừ lốc đen ra còn có phỉ tặc, mà phỉ tặc này đông đảo vô cùng”

“ Nhiều bao nhiêu còn không đủ cho chàng giết” Diễm Linh Cơ cười nói.

Đi lại trên Hắc Giác Vực bình nguyên cũng không phải là chuyện an toàn, có hai kiện sự việc gây nguy hiểm.

Lốc đen mặc dù là Hắc Giác Vực đại bình nguyên cái khiến người ta buồn bực nhất, bất quá cùng hắc phỉ tàn bạo mà so sánh lại đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất, gặp gió lốc đen nếu vận khí tốt còn có thể giữ được tánh mạng, nhưng gặp phải đại quân hắc phỉ lên đến ngàn vạn tên kia chỉ sợ cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết a.

Hắc phỉ tuy đáng sợ nhưng so với vợ chồng Đế Thiên An mà nói còn chưa đủ đáng sợ, thành ra đến bao nhiêu người, đều giết bao nhiêu người. Một đêm giết chóc cho đến khi bình minh hiện lên, vợ chồng Đế Thiên An vẫn không một chút gì hê hấn sau khi giết đi 300 tên hắc phỉ.

Thông qua các phân thân đi đến Hắc Giác Vực trước, đem Hắc Giác Vực thế lực phân bố cũng hiểu một lần, kết hợp với từ nguyên tác bên trong biết đến nội dung vở kịch, hắn biết được Hắc Ấn Thành có đấu giá Tịnh Liên Yêu Hỏa tàn đồ.

Song hiện giờ thời gian còn quá sớm phải đợi ba năm nữa “Từ Hôn” phong ba xảy ra, cho nên tàn đồ hắn muốn thu về cũng chưa thu được, cho nên tính đi tính lại hắn chính là đến tìm Hàn Phong giải quyết hắn, chờ thời gian đến lại hốt luôn một lượt.

Có điều trước khi đến tìm Hàn Phong, hắn phải đem đám phỉ tặc hoành hoành ở đại bình nguyên này làm thịt trước. Chuyện này cũng không mất bao nhiêu khó khăn, thực lực của hắn dư sức nghiền ép, chưa kể hắn đâu phải đi theo một mình. Nội thế giới bên trong chỉ việc thả ra đám thuộc hạ dưới trướng mình, tham dự vào vây quét phỉ tặc.

Máu nhộm đỏ mặt đất, cháy khét tràn lan, đổ vở không ít kiến trúc, thi thể vươn vấn khắp nơi, tiếng la hét chém giết vẫn còn chưa dứt.

“ Tuy ta và ngươi không thù không oán, nhưng ngươi cũng dùng kiếm, đây là chúng ta duyên phận, không cần trốn, cho dù có trốn ngươi cũng không thoát” Hắc bạch Huyền Tiễn kéo lê song đao trên mặt đất khiến cho hỏa diễm bốc lên.

“ Ngươi... ngươi... chết tiệc, Hắc Sà trại ta...” nam tử trung niên gương mặt trắng bệch, trên tay cầm một chuôi kiếm tỏa ra lưu ly màu sắc, lôi điện quấn trên đó, con mắt đỏ hồng nhìn cả sơn trại mình thuộc hạ không ngừng bị giết.

“ Đại nhân... tha mạng... xin... phốc” một phỉ tặc run lẩy bẩy nhìn một nam tử vác theo một thanh to lớn trường kiếm phía trước, nhưng lời còn chưa hết cả thân ảnh đả bị đại kiếm xuyên qua, hộ thân đấu khí cũng vở nát.

“ Chủ thượng có lệnh, không lưu người sống” Chân Cương lạnh lùng lên tiếng.

Lời vừa dứt năm vị Kiếm Nô còn lại lập tức đằng thân, tốc độ đẩy nhanh, trên tay kiếm ra sức mạt sát đám phỉ tặc này. Bọn họ là những thanh kiếm sắc bén nhất của Đế Thiên An, và bây giờ cũng như nhiều lần trước không chút nhân nhượng khi chấp hành nhiệm vụ.

Một nơi khác không kém phần huyết tinh, một trong 5 thế lực phỉ tặc mạnh mẽ nhất, Ưng Xà bang nhân mã lên đến 5 ngàn thành viên đang bị tàn sát, nghiêng về một bên thế trận, số lượng không hề kém cạnh gì.

“ Giết cho lảo tử, để xem bọn chúng đấu khí có nhanh bằng đao của Diệp gia không?” Diệp Khiếu Ưng lớn tiếng chỉ huy thuộc hạ mình kết trận hình đồ sát đám phỉ tặc.

“ Giết” ba ngàn Diệp Gia Quân thanh âm rung trời, sát khí thao thiên tỏa ra, khác với đám phỉ tặc này, bọn họ là quân nhân tinh nhuệ, tinh thông trận hình, kỹ luật sâm nghiêm đâu phải là đám phỉ tặc ô hợp cậy mạnh và số đông cướp bóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK