Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám nhân sĩ võ lâm trong thành há miệng trợn mắt kinh hãi, thấy một kiếm này trong đầu thầm nghĩ : “ kẻ này đáng sợ quá! không thể để y sống sót được”

“Bệ hạ uy vũ!”

“Bệ hạ thần uy cái thế”

“Trời ạ! Đó là bệ hạ thần uy sao?”

Mà đám dân chúng Bách Việt thì reo hò mừng vui, hô to đại vương uy vũ phấn khích vô cùng, bọn họ không biết sự tình bên ngoài nhưng hay tin, cửa thàn tuy đóng nhưng trong thành lại không có ít nơi cao nhìn ra được bên ngoài, hoặc không ít kẻ bạo gan lên tường thành xem lấy.

Ban đầu Việt Đế độc chiến cùng quần hào võ lâm khiến không ít kẻ lo lắng, xong một kiếm kia vừa ra, dân Việt quan chiến thấy bệ hạ nhà mình đại triển thần uy ai nấy vui mừng hớn hở.

“ Đang! Đang!”

“ Phốc! Phốc!”

“ Đại ca! đại ca huynh không được chết”

“ Ta liều mạng với ngươi”

“ Ahhhh!”

“ Ma quỷ! Hắn là ma quỷ”

“ Chết rồi! đều chết cả rồi!”

“ Giết tên ma đầu đó!”

Một kiếm xuống, quần hào võ lâm thương vong không nhỏ, hổn tạp thanh âm tại chiến trường vang lên.

“A Di Đà Phật! A Di Đà Phật!” Đại Bi lúc này niệm Phật hiệu, lão tuy có võ lực Thiên Nhân nhưng một đòn Thiên Trạch sở ra quá mau lẹ lại ở trên diện rộng, đến khi phát hiện được thì đã muộn.

“ Ma đầu, không chút thương xót, hôm nay không trừ tất họa chúng sinh” Đại Bi giận dữ mà nói.

Lời dứt Đại Bi huy động, chân khí trong người bạo phát mà ra, tích trượng gõ mạnh dưới đất đem mặt đất năm trượng áp lún xuống một tấc, kình phong quấy lên, các thanh Tru Tiên ở gần bị chấn đi.

Một tôn hư ảnh hiện lên là Địa Tạng Vương Bồ Tát cầm Hàng Ma Trượng.

Trong nháy mắt thêm ba tôn Bồ Tát còn lại hiện ra.

Bốn vị Bồ Tát sở ra bất đồng thế.

Địa Tạng Vương Bồ Tát là Thiếu Lâm bảy mươi hai tuyệt kỹ Hàng Ma Trượng, đại biểu đại nguyện.

Văn Thù Bồ Tát là Kim Cương Thiền Sư Tử Hống cảnh tỉnh, là đại trí.

Quan Âm Bồ Tát là Đại Từ Đại Bi Thiên Diệp Thủ, Từ bi độ người, là đại biểu đại từ.

Phổ Hiền Bồ Tát là Cầm Long Thủ, Long Trảo Thủ, trừng phạt phạm giới, là đại sự.

Khí của Đại Bi mỗi lúc mỗi lớn, thế mỗi lúc một mạnh.

Thiên địa nguyên khí xung quanh bị Đại Bi dẫn động, lực lượng của hắn mỗi lúc một lớn hơn, áp lực cường đại đè nghẹt ra xung quanh.

Thiên Nhân lực lượng toàn bộ bộc phát, lão hiện giờ sát tâm đã thịnh.

“ Chư vị Thiên Trạch cường đại đáng sợ, xin hãy hợp sức với Đại Bi tôn giả, trừ giết ma đầu để võ lâm thoát nạn”

“ Xin đừng do dự nữa! bằng không võ lâm tai kiếp”

“ Các vị tiền bối! trừ giết ma đầu, bằng không thương sinh đồ thán”

“ Đúng! Đại Bi tôn giả, bần đạo đến đây”

“ Tại hạ kẻ hèn một tay xin trợ giúp”

Tại quần hào trong chôn giấu không ít ám tử của các thế lực muốn Thiên Trạch chết, chớp lấy cơ hội này mà kích động, bọn chúng muốn để các Thiên Nhân cao thủ ra tay tru diệt Thiên Trạch.

Một kẻ như y một cái Thiên Nhân đúng là không phải đối thủ, song nhiều kẻ cùng lên đây? sức người có hạn, dù Thiên Trạch mạnh bao nhiêu đi nữa có thể xa luân chiến được hết ư?

“ Ngươi muốn phục ma ư? Để xem ngươi còn mệnh hay không?” Thiên Trạch lạnh giọng mà nói, gia tăng cường lực vào cự Tru Tiên, lãnh giọng : “ các ngươi có thể đi chết được rồi!”

Lời còn chưa dứt Thiên Trạch đã ngưng tụ một cây Tru Tiên cự kiếm khác, thanh kiếm này dài đến hai mươi trượng, khí tức cường liệt tản ra.

Cùng lúc này, Thiên Trạch khống chế các thanh Tru Tiên cắm xuống đại địa bên dưới thúc dục kiếm trận, hỏa diễm bùng phát.

“ Ahhh” tiếng hét thê thảm thống khổ vang lên không ít, những kẻ bị nhốt trong kiếm trận bị hỏa khí đốt chết, hoặc là thể xác cũng đả kích linh hồn chỉ biết kêu la.

“ Cứu ta! mau cứu ta”

“ Không! không thể nào....”

“ Mau rời khỏi kiếm trận! tránh xa hỏa khí”

“ Nhanh! Rời khỏi nơi này ngay!”

“ Cái gì! làm sao lại mãnh liệt thế”

Ngay lúc Tru Tiên kiếm trận phát uy, quần hào võ lâm trung nguyên bên dưới chiến trường lại nhốn nháo trước một chiêu bất ngờ này.

Không ít kẻ bị kiếm trận đốt chết, hoặc là bị dư uy mà khiến cho quằn quại thống khổ hôn mê bất tỉnh.... cũng có không ít kẻ nhanh trí mà thoát khỏi kiếm trận phạm vi, hoặc nhảy lên dùng khinh công né tránh hoặc ngự binh thoát đi, những kẻ không thoát được chỉ có thể bị kiếm trận từng bước phong sát.

Nhưng cũng không thiếu kẻ chưa kịp đi ra đã phải bỏ mạng, hoặc là có không ít kẻ cho rằng mình có thể đối nghịch được Tru Tiên kiếm, cuối cùng bị táng thân.

Các Thiên Nhân cao thủ khác muốn trợ giúp cho Đại Bi thì bị một chiêu này của Việt Đế đánh cho luống cuống, vì bảo hộ mình hoặc là môn hạ hoặc là đồng đạo mà bị phân tán lực chú ý.

“ Còn có một chiêu này” Lâm Cánh Duyên cùng nhiều kẻ quan chiến thốt lên.

“Đâu mới thật là giới hạn của hắn” Hoàng Tuyết Mai ôm đàn mà nhìn, ánh mắt trong rung động khi nhìn chiến trường hỗn loạn kia.

Chỉ một đòn công kích không những tiêu diệt một lượng lớn địch nhân, mà còn khiến cho quần hào võ lâm trung nguyên rơi vào hiểm cảnh. Mặc dù nàng có Thiên Ma Cầm cũng có thể quần công, song so với Việt Đế một đòn vừa rồi thì còn kém xa lắm.

“ Thật là đáng sợ, chả trách y có thể đồ lục trăm vạn người” Mộc Uyển Thanh nhìn mà kinh sợ, nàng giết người không ít nhưng thấy tình cảnh phía trước thì thấy mình chỉ là cái đứa bé con trước Việt Đế.

“ Hỏa diễm thật đáng sợ! chỉ là sức người có tận, Thiên Trạch dùng qua đại chiêu này cũng hao tổn nguyên khí” Mộ Dung Bác dưới thành cũng rung động, hắn quan chiến lại thầm nghĩ.

Thịnh yến ở Thăng Long ngàn năm mới có, hắn hiển nhiên cũng bị Thiên Trạch thiên hạ đệ nhất thần công tiếp chiến quần hào mà dẫn đến. Sau lại thấy con mình gặp hiểm mà nhảy ra cứu giúp, và lựa chọn trận doanh đối địch.

Bởi lão nhận định Thiên Trạch không có phần thắng trước võ lâm trung nguyên và đại quân ba nước sắp đến. Cho dù bây giờ uy lực Thiên Trạch thả ra để hắn khiếp sợ, nhưng Thiên Trạch dùng qua đại chiêu này không lẽ còn có công lực tồn đọng ư?

Một khi hắn xảy ra chuyện, đám thế lực mà hắn chiêu mộ xuống dưới kia sẽ có tâm tư như trước ư? Chưa kể trong thành có không ít thế lực nhắm lấy tài bảo của hắn, chờ chực hắn bị thương.

Chỉ là Mộ Dung Bác và rất nhiều kẻ đều không suy nghĩ nữa, bọn họ chỉ làm một việc đó là nhìn.

Bốn tôn phật ảnh cùng cự kiếm Tru Tiên đã sắp va chạm.

“ OANH!”

Khi khí thế đã lên đỉnh, Tru Tiên cự kiếm rơi xuống bốn tôn Phật ảnh va chạm.

Đây có thể nói là va chạm lớn nhất từ trước đến nay, sóng kình mạnh mẽ quét ra xung quanh, đem toàn bộ người trong chiến trường đẩy trượt, thậm chí còn lan đến trong thành trong, nhiều kẻ cũng bị kình lực dư chấn vừa thoát ra khỏi Tru Tiên kiếm trận thì bị chấn thương, bỏ mạng hay thụ thương rơi xuống đất.

Đến khi sóng kình tản đi, một cái hố lớn hiện ra.

Dưới hố chính là Đại Bi đang dùng tích trượng chống lấy cự kiếm Tru Tiên.

Cơn gió thổi qua, cả cơ thể đổ ập xuống, máu như suối đổ ra.

“ Đại Bi.... Đại Bi....” quần hào võ lâm sợ run lên.

Đại Bi tôn giả, chụ trì của Lâm Thiếu tự. Thế nhân hàng thật giá thật Thiên Nhân cảnh cao thủ, Phật một trong xưng Thánh tăng thế mà chết.

Chết không thể chết hơn, cái chết của y để cho quần hùng võ lâm còn lại kinh sợ, còn chấn nhiếp mấy cái Thiên Nhân cảnh cường giả khác.

Mà đối ngược võ lâm trung nguyên quần hùng, người dân Bách Việt trong thành từ kinh sợ qua đi liền như sóng biển sôi trào, reo hò không dứt.

Tường thành trên Diễm Linh Cơ chổ, đám người Đoàn Chính Thuần chậm rãi hồi thần, chung cực một chiêu giữa hai đại cao thủ Thiên Nhân sở ra để bọn họ thổn thức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK