Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một sự việc khác khiến Đại Chu xôn xao hơn, đó là việc Anh Hoa cung cung chủ Anh Tuyết công chúa, người một lòng say mê thiếu thành chủ Mộ Dung Diệp vẫn luôn là tấm hộ thuẫn cho y nhiều năm nay, lại bị Chu thiên tử hạ chỉ hòa thân.

Các đời Mộ Vương chính cung hoàng hậu vẫn luôn là Đại Chu công chúa, mối hôn sự của Anh Tuyết và Mộ Dung Diệp nhiều người xem như là ván đã đóng thuyền, không nghĩ đến lại bị thay đổi.

Thất thủ hai tòa Mộ Vương Chi Vương đối mặt với thất trách, hồng nhan lại gả đi thành nữ nhân kẻ khác, quyền danh tình đều rơi mất, có lẽ Mộ Dung Diệp vì thế mà chọn án phạt nặng Quỷ Tiên Thứ Nhục?

Nhất thời nhiều kẻ tiếc hận cho Mộ Dung Diệp, từng là một kẻ chịu chúng nhân chú mục, nhất thời lại rơi vào tình cảnh khiến nhiều người tiếc thương.

Mà việc của Mộ Dung Diệp vốn không nhỏ, Anh Hoa cung thế lực không nhỏ tại Đại Chu, Anh Tuyết trước khi rời khỏi Mộ Vương thành cũng để lại một nhóm thị nữ trong thành, tin tức trong thành truyền ra nhóm người này cũng lập tức truyền tin về.

“ Công chúa!”

Ngồi tại xa giá rộng lớn trong, đoàn người rồng rắn trùng điệp di chuyển, trước sau Anh Hoa cung nữ cởi ngựa đi trong vòng hộ tống của quân đội, Anh Tuyết công chúa thân hình lảo đảo khi nhận được thư tín từ Mộ Vương Thành, rồi ngất đi.

Liên Hoa, Tích Nguyệt vội vả hướng Anh Tuyết công chúa đở lấy, ánh mắt tràn đầy thương tiếc, hốc mắt cũng đỏ ửng lên.

“ Mạch tượng vẫn ổn, công chúa là thương tâm quá độ” Tích Nguyệt một tay lau đi khóe mắt lệ ngấn, đem tay bắt mạch một hồi liền rầu rỉ nói.

“ Công chúa một lòng với thiếu thành chủ, lần này thiếu thành chủ nhận trọng phạt cửu tử nhất sinh, nếu người có bề gì chỉ sợ công chúa nghĩ quẩn” Liên Hoa nói tiếp, ngữ khí cũng sa sút không kém.

Cả hai là thiếp thân tỳ nữ, nhưng cùng Anh Tuyết từ nhỏ lớn lên vừa là chủ tớ lại có tình tỷ muội, hai người đều biết rõ Anh Tuyết một lòng với Mộ Dung Diệp. Nhưng cớ sự hôm nay khiến cả hai chỉ biết đau xót, cảm thương cho Anh Tuyết mà thôi.

Thánh lệnh đã xuống, Anh Tuyết kháng chỉ được ư? Khi mà Anh Hoa cung đi theo, hoàng đệ Thân Vọng hộ tống, thái tử chủ sự. Đây là một cục không thể gở ra được, Anh Tuyết nếu như chống lệnh những người khác cũng sẽ liên lụy.

Nàng có thể không quản những cung nữ khác nhưng Liên Hoa, Tích Nguyệt tính mạng, và cả thân đệ duy nhất của mình đây?

Hiện giờ thiếu thành chủ nhận phạt hiểm cảnh, nếu như xảy ra bất trắc chỉ sợ Anh Tuyết nghĩ quẩn? Mà khả năng này cũng rất có thể xảy ra, hơn nữa xác xuất lại lớn.

“Bản cung muốn đến gặp chàng” ngất đi chừng mười phút, theo Liên Hoa Tích Nguyệt độ khí vào người, Anh Tuyết dần tỉnh lại đầu tiên mở miệng chính là nói ra mình hiện giờ mong muốn.

Liên Hoa, Tích Nguyệt nghe xong lo lắng quỳ xuống.

“ Công chúa! Mạng hai tỷ muội nô tỳ là công chúa cứu về, không sợ chết, chỉ sợ ngài phượng thể....” Tích Nguyệt đau buồn nói.

Liên Hoa nói tiếp : “hiện giờ sứ đoàn lên đường đến Bách Việt, mặc dù có Thân Vọng công tử hộ tống, nhưng Thần Bộ môn đi theo là phòng ngừa cùng giám thị”

Anh Tuyết nhắm mắt lại thân hình khẽ run rẩy, rồi nói : “ bản cung muốn gặp chàng ấy lần cuối, lẽ nào cũng không được ư?”

Liên Hoa, Tích Nguyệt tràn đầy khổ sợ, cuối cùng cắn môi một cái quyết định.

“Công chúa, chúng nô tỳ có thể liều một lần mang công a đến Mộ Vương Thành, nhưng mà hòa thân liên quan đến Thân Vọng công tử, xin công chúa đừng nghĩ quẩn “Tích Nguyệt chậm nói.

Nhìn thấy Anh Tuyết đau lòng như vậy nàng sau mà chịu được, càng rõ Anh Tuyết hòa thân là đường không thể lùi được, thiếu thành chủ lại lâm hiểm cảnh, các nàng càng rõ Anh Tuyết tính cách thế nào?

Nếu như Anh Tuyết nghĩ quẩn bọn họ ngăn được ư? Chẳng thà liều một lần, không phải là chết thôi sao?

“Lấy bút mực” Anh Tuyết nghe xong trong lòng cảm kích hai người, nói.

Liên Hoa, Tích Nguyệt đứng dậy lấy thứ Anh Tuyết cần, cũng không quá xa ngay tại trong khung xe ngựa rộng lớn.

Anh Tuyết lấy một tấm lụa nhỏ làm trang, đợi Liên Hoa mài mực đem bút lông chậm viết lên lụa trắng, viết xong nội dung đưa đến trước : “ đem cho hoàng đệ, bản cung muốn nhờ đệ ấy”

Liên Hoa hiểu ý, đi ra ngoài khung xe ngựa : “ ngươi đến chổ Thân Vọng công tử, công chúa triệu kiến”

Anh Hoa cung thị nữ nhận lệnh dục ngựa chạy lên đoàn hộ tống phía trước, lại gần một cái mặc hoàng kim giáp anh khí bừng bừng tướng quân, nói : “ bẩm Thân Vọng công tử, công chúa điện hạ cho mời người xuống xa giá”

Thân Vọng nghe vậy gật đầu, sau đó ghìm cương ngựa khiển ngựa quay đầu rồi ngược dòng ngựa xe về xa giá của thân tỷ mình.

“ Hoàng tỷ, goi đệ là có việc gì?”Thân Vọng dò hỏi, ánh mắt mở lớn lên khi thấy được Anh Tuyết đem nội dung trên vải lụa mở ra.

Nội dung trên ghi rõ : tỷ muốn đến Mộ Vương Thành gặp lần cuối, đệ có giúp tỷ không?

Gặp ai? còn không phải Mộ Dung Diệp ư? hắn làm sao không rõ hoàng tỷ mình đối với tên kia thương nhớ.

Giúp! Đồng nghĩa với việc để hoàng tỷ mình chạy đi? Hắn là trưởng đoàn hộ tống hòa thân người, chính là không thoát thất trách được. Thái tử độc kế hắn làm sao không rõ, làm sao không nhìn ra được.

Nhưng không giúp ư? năm xưa không có lệnh tỷ trợ giúp hắn đã bị thái tử hãm hại, không có lệnh tỷ trợ giúp hắn có thể ra được biên cương tay cầm binh quyền ư?

“ Chỉ là chúng ta lâu ngày không gặp, tỷ muốn cùng hoàng đệ trò chuyện một lát” Anh Tuyết ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, trong ngoài bất nhất nói.

“Được!” Thân Vọng đắn đo một cái liền dứt khoác nói ra.

Hắn không giống như Thân Vọng cũng nhiều công tử khác vì nhắm đến ngôi vị thiên tử kia, bởi Thân Vọng rõ ràng mình bản lĩnh lớn nhất chính là cầm binh sa trường giết giặc, lại thêm thái tử thế lớn, hắn dù đạt được hoàng vị trị vì cũng không thỏa đáng.

Anh Tuyết là thân tỷ từng mạo hiểm giúp hắn bảo toàn mạng sống cùng đưa ra biên quan mới được ngày nay. Biến cố của thân tỷ cũng để hắn đau lòng, nhìn cảnh thân tỷ không có quyền lựa chọn, còn phải bị hắn ràng buộc thêm hắn cũng cười khổ.

Anh Tuyết không kìm được nước mắt ngấn ra, nghẹn ngào : “ Thân Vọng, cảm tạ”

Thân Vọng nhìn tỷ tỷ mình bi thương tiều tụy mấy ngày nay, tiến lại gần hơn nói : “ năm xưa không có tỷ, đệ đã rơi vào kết cục bị vu oan hảm hại rồi, tỷ tỷ nếu tỷ muốn đi, một lát nữa đệ cho dừng xa giá, tỷ phải tận dụng”

Anh Tuyết cảm kích gật nhẹ đầu, run môi nước mắt lại không kìm chế được.

Đồng ý với việc mạo hiểm của Anh Tuyết, Thân Vọng liền phối hợp với Anh Tuyết trò chuyện một lát như bình thường, sau đó khi mặt trời lên cao thì cho đoàn xa giá dừng lại trước một thành trấn trên Đại Chu.

“ Công chúa! Đề phòng Sách Liên Thành phát hiện người phải ủy khuất, nô tỳ không thể đi theo bên cạnh, nhưng hai cái Kim Vệ sẽ hộ tống cho người” Tích Nguyệt một bên cẩn thận hóa trang cho Anh Tuyết, bộ y phục hoa lệ liền đã được thay bằng một bộ vải đai kém sắc.

Liên Hoa thì đem một cái thị nữ Anh Hoa cung đổi lấy y phục của công chúa.

“ Ân” Anh Tuyết cảm kích gật đầu.

Dưới sự che chở dời đi sự chú ý của Thân Vọng, Anh Tuyết tráo đổi với một trong hai nữ tử trong trấn triệu kiến đến, sau đó được Liên Hoa Tích Nguyệt an bài để hai cái thuộc hạ đi theo hộ tống.

Sách Liên Thành được thái tử phái theo giám sát trên dưới, không nghĩ đến Anh Tuyết lại dưới mí mắt mình rời đi, càng không nghĩ Anh Tuyết lại lựa chọn hành vi ngu xuẩn như vậy. Bởi tình báo gởi về, Mộ Dung Diệp đã đi vào đường chết, mà Thân Vọng cùng Anh Hoa Cung ràng buộc chổ, Anh Tuyết dù hay tin cũng tuyệt không đến Mộ Vương Thành.

Đi là vào chổ chết, mà không chỉ một mình mà đến cả Thân Vọng công tử cũng bị liên lụy, cơ hội tốt cho thái tử Chích Viêm gạt bỏ mối họa.

Mà thật ra dù biết Sách Liên Thành cũng không ngăn trở thậm chí còn ngấm ngầm hổ trợ, bởi có như vậy mới khép được tội Thân Vọng công tử thất trách, về phần Anh Tuyết chết đi nữa đã có một cái phòng hờ đi cùng.

“ Giá! Giá!”

Trên quan lộ, Anh Tuyết cùng hai cái thị nữ dục ngựa mà chạy thẳng một mạch đến Mộ Vương thành.

Không có đem theo Liên Hoa Tích Nguyệt đó là vì nàng không muốn sự tình bại lộ, dù sao hai người kia là cánh tay đắc lực như hình với bóng Anh Tuyết, một khi không thấy liền dẫn đến Sách Liên Thành chú ý ngay.

“ Diệp ca ca! chàng phải chờ Mặc nhi” Anh Tuyết dục ngựa mà đi, nỉ non cất lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK