Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc gia một bãi đất trống.

Mặc gia sáu đại thống lĩnh an tọa, còn có Hạng thị người và cả Cái Nhiếp.

Cả đám người đưa mắt nhìn hai cái truy đuổi trong không trung kia, cuộc trò chuyện của cả hai đứa trẻ đám người cũng không nghe, nhưng từ bảo vật mà Thiên Minh chất chồng tỏa ra kim quang kia, cũng để cho bọn họ biết Thiên Minh được vị kia tài bồi rất nhiều.

“ Cái tiên sinh! Tiên sinh làm sao biết được Thiên Minh được đem ra Đế thành” phá đi bầu không khí lúng túng, Tuyết Nữ mở lời.

Cái Nhiếp chậm rãi nói : “ năm xưa, trước khi Kinh Kha vào hành thích bệ hạ, đã từng gặp ta, ta cùng y thời thiếu niên có giao tình, y để lại cho ta một phong thư nói về tồn tại của Thiên Minh, nhờ vả ta đem nó đến nơi an toàn.”

Cao Tiệm Ly nội tâm kính nể người này, vì bằng hữu nhờ vả lại đem tiền đồ của mình chôn vùi, sẵn sàng dấn thăng vào nguy hiểm, nói : “ Cái huynh giữa lúc phong quang lại vì Kinh huynh nhờ vả mà từ bỏ, Cao Tiệm Ly sâu sắc hổ thẹn cùng kính phục”

Cái Nhiếp trầm mặc không nói, hắn đến hiện giờ cảm xúc cũng ngổn ngang, khi mà sự thật phơi bày hắn mới biết được năm xưa mình lại quyết định sai lầm, nếu như không có hắn can thiệp có lẽ thân phận của Thiên Minh sẽ không bị phơi bày, không bị kéo vào chổ hiểm, cũng không có cục diện khó xử như bây giờ.

“ Ta thật không rõ! Nếu như Thiên Trạch đã xem Thiên Minh là con ruột đối đãi, lấy y Đế Vương còn không trấn áp được mọi chuyện ư? Lại bài vẻ như vậy?” Tuyết Nữ tràn đầy khó hiểu.

“ Đại Việt khác với các nước, bệ hạ tuy là quyền uy nhất nhưng ngày từ khi dựng lên đế quốc cùng bộ máy rất ít can thiệp vào nội bộ. Chỉ hoạch định kế hoạch, giao lại toàn bộ quyền lực cho Đế Hậu Đế Phi cùng Nội Các điều khiển đế quốc, dù là vương thất của Đại Việt phạm lỗi cùng như thứ dân chịu phạt” Cái Nhiếp chậm rãi giải đáp cho đám người nghe : “mà Thiên Minh chính là Kinh Kha hài tử, năm xưa Diệt Thiên Kế Hoạch khiến cho Đế thành thiệt hại nặng nề, người trong thành đối với phản Việt cực kỳ thống hận”

Lời này vừa ra đám người phản Việt ở đây khá lúng túng.

Ban đại sư nói : “ năm đó chúng ta nhận lệnh của Cừ Tử hợp kích đánh vào Đế thành, nhưng đôi bên đã ước định rõ. Chỉ diệt trừ Việt Đế, tuyệt không nguy hại đến bách tính trong thành”

Từ Phu Tử chen vào: “ đúng vậy, Việt Đế sở hữu thần ma chi lực. Các cường giả tham chiến đều không nắm giữ tuyệt đối phần thắng trước y, Mặc gia cũng vì đối phó với Việt Đế mà lấy ra cơ quan Thanh Long.”

Cái Nhiếp lại chậm nói : “ Diệt Thiên Kế Hoạch là do Xương Bình Quân, Yên Đan, Bất Lương Soái, Ngụy Vô Thương chủ trì chủ chốt, kế hoạch này kín kẻ cùng tinh vi. Lực lượng tìm nhập vào thành cả vạn người,cơ hồ toàn bộ gián điệp trong thành cùng ra ngoài sáng, khi đó Mặc gia thống lĩnh mấy trăm cơ quan Bạch Hổ, Chu Tước và cả Thanh Long hợp kích. Xương Bình Quân hợp mưu với Hạng Yến lừa giết 100 vạn quân Lý Tín, sau đó thống lĩnh 10 vạn tinh kỵcùng 5 ngàn Binh Thần Quái Đàn đánh đến ĐếThành, nhưng bệ hạ đã tiên liệu từ trước, thuận nước đẩy thuyền dẫn hết toàn bộ ám địch ra ngoài, một lần này ĐếThành thương vong nặng nề nhưng mầm họa với đế quốc cũng bị diệt trừ gần hết”

Đám người nghe xong thổn thức, trận chiến đó có bao nhiêu cường giả tham dự vào, bao nhiêu thế lực trung kiên phản Việt đều có đi không về.

“Trận chiến này qua đi, Đại Việt một vị công tử trong Đế Cung chết. Ta liền hoài nghi đó là con trai của Kinh Kha.” Cái Nhiếp nói : “ khi nghe tin ta giao lại công việc, lấy lý do trải nghiệm du lịch mà tìm kiếm nó”

Tuyết Nữ chen vào : “ làm sao huynh cho rằng nó còn sống”

“ Bệ hạ là cái cực kỳ kiêu ngạo nam nhân. Ngài vũ lực thông thiên, trí tuệ kinh quỷ thần, ngài tuy giết qua trăm vạn người, nhưng tuyệt đối sẽ không xuống tay với một cái nhỏ yếu trẻ nhỏ. Ngài để Thiên Minh sống trong Đế Cung nuôi từng ấy năm tất nhiên sẽ không vì Kinh Kha mà giết nó. Ta đoán ngài đã bí mật chuyển nó ra ngoài, cho nên ta đi tìm kiếm nó” Cái Nhiếp chậm rãi nói.

Phạm Tăng nói : “ ngài ấy là một cái tôn kính địch nhân.”

Mấy cái khác nhẹ gật đầu.

“ Nếu ngươi đã biết y đem Thiên Minh ra là vì muốn an toàn cho nó, ngươi vì sao lại còn đi tìm nó? Để nó một chổ không phải tốt hơn sao?” Đại Thiết Chùy khó hiểu.

Cái Nhiếp nói : “ trước khi Diệt Thiên Kế Hoạch bắt đầu, việc bệ hạ thoái vị chỉ có Đế Cung trong cùng các vị Vương gia biết được. Sau khi chính biến Đế thành, việc này bắt đầu truyền ra ngoài.”

Tuyết Nữ nói : “ huynh lo lắng việc Thiên Minh bị cuốn vào vòng xoáy này ư?”

“ Thoái vị ư? Chẳng có ai giống như y cả, sao lại thoái vị sớm như vậy? lẽ nào cũng là một hồi bố trí nữa ư?” Đại Thiết Chùy gãi đầu hỏi.

“ Không!” Phạm Tăng nói : “Y trước nay chưa từng làm trái lời mình. Đại Việt sở dĩ hùng cường đến bây giờ, một phần cũng là vì cái Đế vị này”

Hạng Lương nói vào : “ chỉ cần là hoàng thất Đại Việt đều có quyền tranh cử Đế Vị, thời hạn chỉ có 20 năm. Bất luận là ai cũng không được phép làm trái, tuy nhiên mỗi vị Đế Vương kết thúc nhiệm kỳ có thể tái đắc cử.”

Cái Nhiếp gật đầu : “ bệ hạ đã chính miệng công bố không tiếp tục trị chính, thành ra chính trường Đại Việt dù chưa đến thời kỳ nhưng lại sóng ngầm bắt đầu. Các vị Đế Phi và Vương gia vì tranh cử, danh vọng, chiến tích, mà tranh nhau đến ngôi vị kia.”

Đại Thiết Chùy nói vào : “ y dù thoái vị đi nữa, nhưng Đế vị này há để cho người khác nhúng chàm vào ư? chỉ sợ đã sớm bố trí cho kẻ phù hợp rồi”

Cái Nhiếp nói : “sai rồi”

“ Sai ư?” Đại Thiết Chùy hô lên

Cái Nhiếp nói : “ bệ hạ là người chế định luật lệ nên là người tuân thủ. Thật ra, người Đại Việt đều rõ Đế Vị này mặc ngoài thì giao ra nhưng thực tế là các vị Đế Phi tranh đoạt mà thôi. Qua đi 20 năm chính là lúc các Long tử trưởng thành, Long sinh Long, Phượng sinh Phượng, trò chơi chính trị này thực tế là danh cho hoàng thất chính tông củaĐại Việt, mà các thế lực phụ thuộc tham dự vào trận doanh của các vị này.”

Đám người trầm mặc suy ngẫm liền hiểu ra lời nói của Cái Nhiếp.

Này tuy nói là công khai cho các người khác nhúng chàm vào. Nhưng thực tế tranh đoạt Đế Vị có khả năng chỉ là nội bộ của Đại Việt chính tông mà thôi.

Bọn họ đã thấy Lăng Sương thức tỉnh Thiên Khải rồi, mỗi Long tử đều có sức mạnh kinh động Thiên tượng thế kia, sau này trưởng thành còn ai đủ sức tranh giành Đế vị chứ, các vị Vương gia khác có thể tranh đoạt bằng ư?

“ Cổ vũ tranh đoạt như vậy, không sợ lại chiến loạn, một hồi mưa máu ư?” Tuyết Nữ không rõ nói.

Cái Nhiếp giải đáp : “ Các ứng viên tranh đoạt Đế vị sẽ tham dự một cuộc đấu cờ lớn. Lấy toàn bộ Đế quốc Đại Việt làm bàn cờ. Ứng viên là Tướng thủ hạ là các quân còn lại của Cờ Tướng. Tùy theo mỗi quân mà tượng trưng binh lực khác nhau. Hình thức đấu cờ sống này, thắng chiếm địa bàn tăng quân, thua bại. Dù thắng hay bại chỉ tổn thất rất ít”

Đám người nghiền ngẫm, nghe được thật thấy mới lạ.

“ Nghe nói Việt Đế ưa thích chơi trò chơi, không nghĩ đến việc trọng đại này y cũng đem ra được. Mà đáng nói là cách thức này vừa giảm thiểu thương vong lại tăng tính thuyết phục giữa các ứng viên” Ban đại sư vuốt râu nói.

Từ Phu Tử gật đầu : “ quả thật”

Phạm Tăng suy ngẫm nói vào : “ Cờ Tướng vốn là môn cờ ẩn chứa Binh gia chiến thuật, Tung Hoành thuật, Đế Vương chi thuật. Lấy cả Đại Việt làm bàn cờ, lấy ứng viên làm người chấp cờ. Dù là người nào chiến thắng đi nữa thì tuyệt đối là kẻ có năng lực, tuyệt đối không xuất hiện hôn quân, hơn nữa thời hạn trị vì ngắn. Các đối thủ khác lại có cơ hội đông sơn tái khởi, mối bất hòa khi tranh giành Đế vị cũng ngăn đi. Quả là lưỡng toàn vẹn mỹ, diệu thay”

“ Quả thật là biết cách chơi mà!” Đạo Chích xen vào : “ nhưng mà chuyện này thì có liên quan gì đến Thiên Minh chứ?”

Cái Nhiếp nói : “khoảng cách tranh cử Đế vị chỉ còn mấy năm, thời điểm đó đến Thiên Minh cũng đả đủ tuổi trưởng thành, chịu pháp luật Đại Việt chế tài. Nó là Kinh Kha hậu nhân, tuy không có vi phạm tội, nhưng nhiều kẻ có thể xếp tội cho nó. Mượn nó đả kích thế lực của các Đế Phi khác, hoặc muốn mượn nó thu lấy công trạng chiến tích”

“ Vô sĩ” Đại Thiết Chùy tức giận mắng.

Cái Nhiếp nói : “ hiện tại tình thế của các vị rất nghiêm trọng”

“ Mời tiên sinh nói” Ban đại sư ngưng trọng nói.

Cái Nhiếp nói : “ Mặc gia từ khi phạt Sở thì đã bị Đại Việt quy vào thế lực chống đối, nhưng bệ hạ không có ý định diệt trừ. Nhưng sau khi tham dự vào Diệt Thiên Kế Hoạch thì bị liệt vào thế lực cần phải diệt trừ hàng đầu.Bộ trưởng Bộ Công An là Tế Nguyệt Đế Phi lại thuộc phái chủ chiến cùng với Viện trưởng Bộ Tư Pháp Lý Tư thương nghị tuyên án tử hình cho các thế lực chống đối. Mà quyết định này được Nội Các thông qua, cơ hồ rất ít người phản đối. Lần này Cơ Quan thành sụp đổ, Mặc gia đã chính thức chịu Đại Việt trừ diệt, đế quốc đã bắt đầu động thủ”

Lời Cái Nhiếp vừa ra làm cho bầu không khí nặng nề thêm.

Đổi lại trước kia bọn họ đối với Đại Việt truy nã lệnh không một chút để ý, nhưng từ khi cùng Thiên Trạch trò chuyện qua, bọn họ tâm tư dao động, lý tưởng của mình cùng các đời Mặc gia xây dựng lại chính là đế quốc mà bọn họ đang chống đối.

Mâu thuẫn vô cùng, nhưng tình thế lại éo le khi chính cái quốc gia đó lại dồn bọn họ vào chổ chết. Mà nguyên nhân là do chính bọn họ hủy hoại cái đế quốc kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK