Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian lại trôi đến hoàng hôn, Thương Sơn chân núi, một tòa tiểu lâu to lớn trong sắc trời tối dần tản ra ánh đèn chiếu sáng cả một vùng. Từ bên trong tản ra mùi thơm nồng nàn, lẫn tiếng huyên náo.

“ Ta nói Lôi Vô Kiệt, ngươi cũng quá tự nhiên đi” Tiêu Sắt nhìn Lôi Vô Kiệt ôm hai vò rượu đến đặt trên bàn đầy thức ăn, trên miệng hắn vẫn còn đầy dầu mở, thân ảnh nhanh chóng ngồi vào vị trí cũ của mình.

Lôi Vô Kiệt tay bưng chén sứ húp rột rột canh thịt dang dở, bên cạnh xương chất đầy một tô lớn, đem tay lau miệng cười hì hì : “ ta dù gì cũng là Mỹ Nam Phái phó bang chủ, hơn nữa còn là đệ tử của sư phụ, chưa kể còn có Lạc Hà tiên tử ở đây, hắc hắc”
Lạc Hà một bên chậm rãi thưởng thức lấy thức ăn, lại nhìn đầu thú hỏa hồng xinh đẹp bên cạnh mình say xỉn, loạn choạng đá văng đi một vò rượu, vội đem tay bắt lấy vuốt ve, cười nói : “ Hưu Hưu, Hưu Hưu”

Tiểu Hưu Hưu ợ lên một cái, đôi mắt lim dim mở ra, đầu nhỏ dụi vào lòng bàn tay của Lạc Hà, rồi loạn choạn trườn vào lòng nàng mà ngủ, quay sang nhìn Lôi Vô Kiệt quở trách : “ thì ra là đánh chú ý đến ta”

Tư Không Trường Phong một bên cười chen lời, vào : “thiên hạ vô song có khác, đến cả trù nghệ cũng độc bộ thiên hạ, ăn một lần thức ăn của hắn, thật khiến người khó quên à. Nhất là đồ ăn gia vị của hắn, chả trách gần đây Thiên Lạc chạy đi suốt, cứ đà này không khéo cũng bị ngoặc chạy mất”

Lạc Minh Hiên ra sức ăn lấy thức ăn đồ uống, đùa thiên hạ vô song công tử làm đồ ăn không phải ai cũng có thể được ăn lấy đâu. Hơn nữa trù nghệ của y còn độc bộ thiên hạ, ngửi xa thôi cũng muốn thèm, ánh mắt láo liên nhìn sang hai vò rượu ngọc, cất lời : “ Lôi Vô Kiệt, mau mở ra xem thử”

Đường Liên một bên im lặng, song tay lại đem ra các chung rượu ngọc đặt lên trên bàn, cất lời : “ Nơi này cơ quan trùng trùng, hai vòi rượu này làm sao tìm ra được vậy?”

Lôi Vô Kiệt cười nói : “ là do tiểu Hưu Hưu, hì hì ta nhờ nó đem ra đó, bên trong gian phòng kia cất đến một hầm, mấy trăm vò”

Tư Không Trường Phong tay vươn ra hấp lấy một vò rượu, nhìn màu sắc xanh phỉ thủy, đem nắp rượu mở ra, ngay lập tức một mùi thơm tản ra bên ngoài, mùi rượu cực kỳ đậm lại như sương mù bốc lên, khen một cái : “ rượu ngon”

Hắn sư huynh là Tửu tiên, từng lấy Thất Tinh Dạ Tinh Trản thắng qua Điêu Phong Tiểu Trúc Thu Bạch Lộ của kinh thành Thiên Khải, vang danh trên giang hồ là Tửu Tiên, bản thân uống qua không ít rượu, cho nên chỉ ngửi một cái đả biết vò rượu này là rượu ngon.

“ Ực” đám người nuốt một ngụm nước bọt, chỉ thấy Tư Không Trường Phong cong ngón tay búng lên, nước rượu bên trong theo hắn cách không hấp vật lập tức bay đến đám người trong bàn chung rượu.

Lôi Vô Kiệt nhịn không được đem chung rượu lập tức uống một cái, ngay khi vào cổ họng, giống như một đoàn liệt diễm thiêu đốt cơ thể, khiến hắn nhịn không được gầm lớn một tiếng thét : “ Aaaaa” còn cả bộc phát nội lực trong người ra.

Nhất thời làm cho đồ ăn trên bàn lẫn lộn, cũng may bọn họ đả dùng bữa gần hết, lại thêm đám người ở đây ai cũng đều là cao thủ, cho nên khi thấy Lôi Vô Kiệt có dị dạng liền đề phòng.

“ Ngươi, phát cái gì điên” Tiêu Sắt gắt quát lên.

Lôi Vô Kiệt hưng phấn nói : “ quá đả, Tiêu Sắt chung rượu này so với Tào Lảo Thiêu của ngươi còn cay, còn nhiệt hơn gấp mấy lần, quá sung sướng, ách”

Lôi Vô Kiệt lúng túng nhìn trên bàn thức ăn đả bị hắn làm cho hỗn tạp, gãi gãi đầu, xấu hổ nói : “ xin lỗi, xin lỗi”

Tư Không Trường Phong lúc này cũng mở mắt ra, lên tiếng : “ ta từng uống qua rất nhiều rượu, vò rượu này có thể xưng là đệ nhất liệt tửu, tên này đúng là quái vật , lần này các ngươi có phúc.”

Lúc này một gian phòng khác bên trong, một thân ảnh nữ tử dáng vóc mảnh khảnh mặc áo xanh lá chậm rãi đi đến một cái bồn tắm bằng ngọc rộng lớn, mực nước ngập đến hai phần ba, bên trong còn có rất nhiều dược vật cây thuốc.

Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,da như mỡ đông lại,cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.

Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh. Giờ đây cả gương mặt lại ửng hồng thêm càng làm cho nàng trở nên xinh đẹp, cả cơ thể ẩn hiện trong làn nước trong bồn tắm, hơi nước bốc lên hòa lẫn với những cánh hoa càng tăng thêm vẻ đẹp cho nàng.

Nếu không có những thanh ngân châm cắm lít nhít trên da thịt, thì càng thêm hoàn mỹ. Nàng vốn không phải là người của Tuyết Nguyệt Thành, giống như Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt đến nơi này là có mục đích riêng của mình.

Khác chăng nàng không phải đến tìm Tuyết Nguyệt Kiếm Tiên mà là Thương Tiên Tư Không Trường Phong, chỉ để cầu y chữa bệnh. Thân phận không một chút nhỏ, là đại tướng quân Thiên Khải con gái độc nhất, Diệp Nhược Y.

Diệp Nhược Y từ nhỏ đả yếu nhược, lại mắc bệnh tim bẩm sinh, nàng có thể sống được đến bây giờ là nhờ phụ thân nàng là đại tướng quân của Bắc Ly bỏ ra không biết bao nhiêu công sức mới kéo được tính mạng của nàng về, vận dụng quan hệ để cho nàng bái Khâm Thiên Giám Giam Chính Tề Thiên Trần nữa cái môn hạ.

Tư Không Trường Phong không thể chửa được chứng bệnh tim bẩm sinh nhưng Đế Thiên An lại có thể, hắn có thể thay một ẩu tim khác trực tiếp đem nàng mổ sống, lợi dụng chakra duy trì sinh mệnh lực cấy ghép vào cơ thể là được. Nhưng hắn không làm, mà chuyển qua một phương pháp khác, chậm rãi cải thiện trái tim của nàng ngày một tốt hơn.

Tư Không Thiên Lạc nhìn nữ tử xinh đẹp cả người để lại chiếc yếm xanh bên trong bể tắm, đôi mắt nhắm nghiền đả mở ra, thấy nàng ngượng ngùng gật đầu với mình, quay người lại nói :” đại bại hoại, ngươi mà giở trò, bản tiểu thư xiên chết ngươi”

“ Nàng thật là, cũng quá đề phòng đi” Đế Thiên An cười cười cất lời, cả người ngồi trên chiếc ghế dựa chậm rãi đứng dậy đi vào.

Chợt một tiếng hét vang lên truyền đến tai đám người, Tư Không Thiên Lạc mày nhíu lại nhận ra thanh âm này : “ là tiếng của Lôi Vô Kiệt, có chuyện gì sao?”

Đế Thiên An đáp : “ mấy tên này đào của ta được mấy vò rượu, hẳn đả đánh chén thức ăn đồ uống, nàng mà không ra chỉ sợ đồ cũng không còn chừa cho nàng”

Lời hắn dứt từ người vô số sợi tơ từ các đầu ngón tay phóng xuất bắn đến thân ảnh Diệp Nhược Y, bám lên trên từng thanh kim châm, rồi cùng lúc nhổ hết chúng ra, sau đó lại được Đế Thiên An đem cất vào một cái hộp ngọc đựng vải gắm gần đó.

“ Hôm nay chỉ đến đây thôi, mỗi ngày nàng chỉ cần tắm mình trong này, kiên trì đợi ta hành châm, bệnh tình của nàng sẻ khỏi thôi” Đế Thiên An cười nói.

Diệp Nhược Y mặt đỏ lên, chậm rãi đứng dậy, vội lấy một tấm khăn trắng quấn lấy người, sau đó chậm rãi đem y phục mặc lên, bên tai nghe : “ Nhược Y tỷ, thế nào?”

“ So với trước cơ thể ta tốt hơn nhiều” Diệp Nhược Y đáp

Đế Thiên An cười cười : “ bệnh tình của nàng ta sẽ chữa, có điều tiền viện phí ta cũng muốn thu, mỗi ngày một cái hôn nhẹ”

“ Công tử” Diệp Nhược Y mặt đỏ lên xấu hổ, ngượng ngùng cất lời.

Tư Không Thiên Lạc liền mắng : “ cái tên đại bại hoại ngươi, sắc lang, dâm tặc, đừng hòng được toại nguyện”

Vô song công tử ngang trời xuất thế, dừng chân ở Tuyết Nguyệt thành, Diêp Nhược Y khi vào thành cầu kiến Thương Tiên trị bệnh liền nghe được nhân vật phong vân này. Nàng cũng tận tai nghe y gãy đàn ca hát, lòng cũng đối với vị tuyệt thế vô song công tử này có chút khâm phục than thở bái phục.

Cho đến ngày hôm qua nàng gặp hắn, nói đúng hơn là hắn tìm đến nàng, sau đó nàng trở thành con bệnh của hắn, là khách nhân trú lại trong cơ quan Chu Tước to lớn, hôm nay cũng là ngày đầu tiên được y chữa bệnh.

“ Nàng cứ ở nơi này trị liệu, nước thuốc này còn dùng được hai lần, mỗi lẫn tắm không được quá 30 phút. Hơn nữa, ta quả thật không thấy gì, thật, ta thật không thấy chiếc yếm màu xanh trên người nàng cả”

“ A” Diệp Nhược Y ban đầu nghe được gật đầu cảm kích, câu sau mặt đỏ như trái cà chua chín, thốt lên : “ công tử”

“ Phi” Tư Không Thiên Lạc mặt đỏ bừng như trái táo xấu hổ, vội túm lấy cây trường thương đánh ra một thương, hét : “ ta đánh chết cái tên dâm tặc này, cái tên khốn kiếp đại lừa gạt”

“ Ha ha ha” Đế Thiên An vội né đi di chuyển, nói : “ thật ta không nhìn, là do tiểu bất điểm kia nói cho ta biết à”

Diệp Nhược Y quay đầu nhìn sang một chỉ côn trùng màu tím mập mạp,nàng nhớ chính đầu đáng yêu thú này cắn lấy tay nàng một cái, toàn bộ nội lực trong người nàng đều mất đi cả, còn mất một lượng máu lớn.

“ Ngươi cái tên vô sỉ này” Tư Không Thiên Lạc điểm ra hai thương không làm gì được, cơ thể rất nhanh bủn rủn nội lực đều mất đi khi chính đầu nhỏ bé vô hại côn trùng màu tím biếc đột nhiên xuất hiện trên vai nàng, cắn cho nàng một cái khiến nàng nhói đau.

“ Buông ra, cái tên khốn kiếp này, có bản lĩnh buông ra, ta cắn chết ngươi” Tư Không Thiên Lạc vòng eo bị ôm lấy, thân ảnh vùng vẩy cán thương đả rơi xuống đất, không thoát được chỉ còn dùng miệng nhỏ cắn lên tay của y.

Diệp Nhược Y tim đập mạnh lên, cái tên công tử phía trước này, tài hoa dung mạo thực lực đúng là thiên hạ vô song. Nhưng mà y hành sự không theo thói thường được, nhất là đối với nữ tử, nàng khi đến đây cũng biết được y trêu hoa ghẹo nguyệt, phong lưu vô cùng.

“Công tử thật vô lại, đùa giỡn lưu manh với Nhược Y” Diệp Nhược Y mặt đỏ lên, vội thay y phục nhanh nhất có thể.

Ở bên ngoài đám người Tiêu Sắt cũng đả uống gần hết Anh Hùng Tửu, Lạc Minh Hiên là tên thứ hai sau Lôi Vô Kiệt hét lên, về phần những người khác người dùng nội lực thâm hậu luyện hóa, Tiêu Sắt thì thong thả nhấm môi hưởng thụ liệt tửu nên không có như hai tên kia hét vang ầm ỉ.

Lúc này đồ ăn bị Lôi Vô Kiệt làm cho lẫn lộn đã được gạt bỏ, đám người đem ánh mắt nhìn về một cục xám đen to lớn, Tiêu Sắt tay buông đũa đem tay bắt lấy một cây đoản côn nhỏ gõ lên, dưới lực đạo của hắn nhanh chóng đất đen cháy bị vở ra thành các khe dài, từ bên trong một mùi thơm lừng tản ra.

“ Thơm quá” Lôi Vô Kiệt gương mặt ửng hồng, con mắt chằm chằm nhìn : “ Tiêu Sắt nhanh một chút, để ta thử xem gà ăn mày thế nào?”

“ Gà ăn mày, vì sao gọi nó là gà ăn mày?” Lạc Minh Hiên thốt lên.

Lạc Hà hiếu kỳ nói : “ mấy món khác đều có tên hoa mỹ, món này tên lại không được mỹ miều, song lại rất dể nghe”

Lôi Vô Kiệt chen lời : “đổi tên đi, gọi là Phượng Hoàng Nhập Thổ”

“ Phi” Lạc Minh Hiên mắng một cái : “ khó nghe chết, gọi là Phượng Hoàng Dục Hỏa còn nghe được”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK