Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có đáp án này mới giải thích được động cơ thích sát Phù Tô lần này.

“Công tử Phù Tô vốn là trưởng tử nhưng đồn rằng không phải là chính tông của bệ hạ, lại thêm việc bệ hạ thoái vị sắp đến.” Trương Lương cất lời sau đó đem ánh mắt nhìn về Cái Nhiếp: “Tin rằng Cái tiên sinh còn thấu tỏ hơn cả nội tình của đế quốc.”

Cái Nhiếp nói : “ Đại Việt hoàng thất được quyền tranh Đế vị. Trong các vị vương gia khác họ thì Tiêu Dao vương cùng Hiền vương, Thục vương thì không hứng thú với ngôi vị này, còn lại các vị vương gia khác hẳn có lòng tranh đoạt. Ngoài ra, các vị nương nương trong Đế Cung cũng hướng đến.”

Xích Luyện nhàn nhạt nói : “ Nữ Hoàng đầu tiên của Đế quốc, sau lại không tâm động chứ! không là Tế Nguyệt thì là Thu Địch, Hạ Vũ, Linh Cơ, Tuyết Nhi, Yên Nhiên, Tiểu Tiên”

Cái Nhiếp nói tiếp : “ trong các vị nương nương, Đế Hậu danh vọng lớn nhất. Tiếp đến là Đế Phi Yên Nhiên chưởng quản Bộ giáo dục, Trầm Lạc Nhạn bộ quốc phòng, Tế Nguyệt bộ công an, Mộ Dung Thu Địch bộ kế hoạch, Công Tôn Lan bộ tài chính, Mộc Tuyết Nhu chưởng quản bộ công thương, bộ xây dựng Cơ Hạ Vũ, bộ tài nguyên Thượng Quan Tiểu Tiên là các vị muốn tranh đoạt, còn lại những vị khác thế lực cùng danh vong chênh lệnh nhau.Trong đó Tế Nguyệt Đế Phi có thân phụ là U Vương, lại cùng Triệu Cao của La Võng có quan hệ mật thiết."

Trương Lương nói : “Việc này vô cùng đáng ngờ”

Cái Nhiếp nói : “La Võng không có gan dám hành thích Phù Tô, chỉ cần Phù Tô có mệnh hề gì, đây chính là công nhiên vuốt râu rồng, bệ hạ nhiều năm không ra tay nhưng dư uy vẫn còn tại”

Xích Luyện nói : “ bọn họ vốn không muốn Phù Tô chết, nhưng thân phận của hắn đặc biệc, hơn nữa không muốn giết hắn vậy thì có dụng ý khác rồi”

“Chuyện hành thích này đã thất bại rồi, lẽ nào...” Trương Lương suy ngẫm một hồi liền hiểu ra, đem tay chắp lấy hành lễ từ biệc đám người: “ xin cáo từ các vị, ta phải trở về Tiểu Thánh Hiền Trang”

Trừ Đại Thiết Chùy ra, người khác nghe được Trương Lương lời nói về sau, lập tức hiểu được chủ đích của lần ám sát này.

Nho Gia khó đối phó, nhưng nếu như Nho Gia tham dự ám sát Phù Tô sự kiện, Nho Gia không có đại nghĩa, thì dễ đối phó, về phần cái này đại nghĩa, rất đơn giản, vu oan hãm hại mà thôi.

“ Nho gia vẫn luôn là Yên Nhiên tỷ tỷ chú ý, xem ra lần này là muốn mượn cớ Phù Tô suy giảm danh vọng của tỷ ấy rồi. Cộng thêm việc Trương Lương tham dự đến Cơ Quan Thành, chỉ là không biết lần này là ai ra tay đây?” Xích Luyện nhìn Trương Lương rời đi từ tốn nói.

“ Nho gia sắp không yên ổn” Ban đại sư nói.

Đại Thiết Chùy nói : “ Phù Tô nếu đã lớn lên tại Long động, ắt hẳn sẽ không kém gì Thiên Minh, lẽ nào hắn ta không biết có người nhắm vào mình ư?”

“Y cho dù có biết cũng sẽ giả vờ không biết” người nói là Thiên Minh, nó tại trên sàn chơi cờ với Thiếu Vũ nghe đến Phù Tô liền nói.

“Hả?” Đại Thiết Chùy nghi hoặc hô lên.

Thiên Minh nói : “trong lúc tình thế còn chưa rõ ám thủ là ai, thì thuận nước đẩy thuyền chính là việc tốt nhất. Hơn nữa các bên đánh nhau, ta làm quân cờ quẫy nước đục không tốt sau. Huấn chi việc này đối với Phù Tô cũng chả có hại gì?”

Đám người nghe liền yên lặng suy ngẫm rồi gật đầu.

“ Hắc hắc! tiểu tử! ngươi không chỉ đổi cái ngoại hình, mà còn cũng bớt ngu đần ra rồi ấy nhỉ?” Ẩn Bức nghe xong hướng Thiên Minh giễu cợt.

“ Ngươi! tên nhãi nhép! Đến cả thủ lĩnh của ngươi Vệ Trang! Khi ta còn chưa lấy lại ký ức còn tiếp được một chiêu của y. Hạng nhãi nhép như ngươi cũng dám ở trước mặt ta ba hoa chích chòe!” Thiên Minh châm chọc đáp lại.

Ẩn Bức bị tức : “ nhãi ranh”

Đột nhiên đám người ánh mắt ngưng mục vào Thiên Minh, bọn họ thấy nó túi gấm tản ra kim quang, từ bên trong bay ra bốn cái lá cờ cùng sợi dây thừng.

“ Đối phó hạng tôm tép ngươi, một kẻ đả bại Mặc gia chư vị thống lĩnh, đem Nho gia Tuân Huấn hạ đi, đúng là dùng dao mổ trâu giết gà mà” Thiên Minh rắm thí một bộ, vừa nói đem bốn cái lá cờ ném đi.

Ngay lập tức, Tứ Cực tiểu trận được giăng ra, bố trí toàn bộ sân rộng trên.

“ Sưu!”

Ẩn Bức quỷ dị bị dời đến trước chổ Thiên Minh, sợi dây thừng lao đến trói hắn như bánh chưng không cho hắn kịp phản kháng.

“ Cái gì!” Ẩn Bức kinh sợ, cả người bị trói té rơi xuống mặt đất giãy dụa.

Vệ Trang đám người đưa mắt nhìn ngưng trọng.

“ Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!”

Thiên Minh không một chút hình tượng nào nhảy đến quyền đấm cước đá, đem Ẩn Bức đánh cho kêu thảm.

Đám người Mặc gia nhìn Ẩn Bức bị hành hung cũng thầm than, đụng ai không đụng lại đi đụng cái tiểu quỷ khó dây này.

“ Võ công của Ẩn Bức không nhỏ, ấy vậy mà bị Thiên Minh đánh hạ dể dàng” Thiếu Vũ nhìn Ẩn Bức ăn hành ngập mặt, kẻ sát thủ kia võ công hắn đã ném qua, bây giờ thấy y bị Thiên Minh đánh cho không hoàn thủ, phán đoán : “là trận pháp này công hiệu cùng sợi thừng kia”

Vệ Trang quan sát thật kỹ, phán đoán : “ Tứ Cực trận ư?”

Tiêu Dao Tử nói : “ Cửu Long Tứ Cực trận pháp là trận pháp thủ hộ Đế thành, chia làm hai phần, một là cửu cung hộ Đế thành hay là tứ cực bảo hộ Đế Cung là trận pháp uyên thâm do Việt Đế sở ra. Người giữ trận hô phong hoán vũ, tại thế bất bại, ta từng có duyên đến Đế thành quan kháng, trận này cũng không khác gì?”

“ Ông cũng có ánh mắt đấy” Thiên Minh khống Ẩn Bức lên cao, sau đó nhún chân dậm nhảy rồi đá hắn một cái văng ra ngoài.

Ẩn Bức phun một ngụm máu, ánh mắt kinh hoảng, cho đến khi sợi dây thừng trên người thoát đi mới lấy lại được thân thể kiểm soát.

“Vệ Trang! Lần trước ông khi dễ ta không có ký ức. Hôm nay Thiên Minh ta khiêu chiến đấy! có dám vào trận ứng chiến hay không?” Thiên Minh cầm lấy Khốn Tiên thừng tràn đầy đắc ý nói.

“ Tứ Cực trận đúng là ảo diệu, ngươi cũng muốn đánh bại ta ư?” Vệ Trang thăm dò trước tiểu tử kia.

“Sư đệ, dù là ta bây giờ một khi bất cẩn cũng sẽ bại trận bởi Thiên Minh” Cái Nhiếp nhắc nhở một câu.

“Nếu ta là ngươi, nếu không sợ mất mặt thì đừng đi vào đó” Xích Luyện tiếp vào.

Vệ Trang nói : “ do người kia một tay dạy dổ ra, gần đây tại Tiểu Thánh Hiền Trang hung hăn không ít, chiến tích không nhỏ, sợi thừng kia không phải là vật phàm, tiểu trận này không lớn nhưng chỉ bằng việc nó dời đi Ẩn Bức, lại dám khiêu chiến ta, tất đã không hề sợ ta, có hậu thủ”

Xích Luyện nói : “ Tứ Cực tiểu trận nó chỉ biết hoán đổi vị trí, trên tay nó chính là Khốn Tiên thừng do Việt Đế luyện riêng cho nó, dù là Thiên Nhân cao thủ một khi bất cẩn bị trói chính là như tên ngu xuẩn kia đấy! tiểu tử này quỷ kế đa đoan, Mặc gia bị nó đánh cho mù mịt, Nho gia cũng không khác gì đâu. Ngươi một khi đi vào, ta dám chắc cũng không khác gì Ẩn Bức”

Thiên Minh hừ một tiếng, nói : “ thế nào, Lưu Sa thủ lĩnh, nếu biết sợ thì có thể không vào, hèn nhát đừng ngoài nhìn thủ hạ bị đánh cũng được”

“Khích tướng ư? vô dụng! quả thực ngươi không còn so với trước, nếu ta không lầm, ta vừa rồi nghe được một mùi hương nhẹ trong trận. Là ngươi giở trò” Vệ Trang nói

Thiên Minh lầu bầu : “ mủi so với chó còn tinh”

“Mê Hồn Tán, tiểu tử này khi đánh Ẩn Bức đã ám thủ một tay, chính là chờ kẻ sau đi vào, xem ra nó đối với ngươi cực kỳ chiếu cố. Lẽ nào là muốn lấy Quỷ Cốc làm bàn đạp, xông ra chiến tích của mình nữa rồi” Xích Luyện cười nói, nàng sở trường điều chế độc, cho nên khi phát hiện ra trên người Ẩn Bức có chút khác thường, nhận ra ngay loại độc mà nó bố trí trong trận.

“ Tiểu tử này... quả là... quả là...” Đại Thiết Chùy nghe xong mà xuýt xoa, đúng là thủ đoạn tầng tầng mà.

Tuyết Nữ cười nói : “ xem ra mưu kế của Thiên Minh bị nhìn thấu rồi, tiếp theo sẽ làm sao đây?”

“ Hừ!” Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, không đánh nữa thu lại pháp khí của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK