Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Côn Lôn sơn là dãy núi lớn của trung nguyên, các tông phái cùng người dân chiếm núi làm chổ định cư cũng không ít.

Bất quá vì núi Côn Lôn quá lớn, dù có rất nhiều môn phái cùng dân cư sinh sống đi nữa, cũng giống như muối bỏ biển.

Cổ Kiều thôn cũng không khác gì, tọa lạc tại chân một ngọn núi Côn Lôn.

Nhưng thôn Cổ Kiều lại đặc biệc, bởi nó đã truyền thừa được cả ngàn năm, so với rất nhiều môn phái mà nói có lịch sử lâu đời.

Đặc biệc thôn trấn này rất đặc biệc, du khách đến đều phát hiện người trong thôn giao tiếp qua lại đều bằng dấu tay cùng cử chỉ ngoại hình, tựa như một người câm, không là một cái thôn câm.

Nhưng thực tế không phải vậy, người trong thôn không ai câm cả, bọn họ không giao tiếp là vì tổ tiên của họ hạ xuống tổ quy, ngàn năm qua vẫn vậy một đời đến một đời đều không bỏ.

Bọn họ tuân thủ quy cũ của tổ tiên, ngàn năm qua vẫn âm thầm cung cấp thức ăn cho một nhóm người, thông qua các thùng gỗ mà thả trôi vào lòng nước, theo đó mà đi vào một cái bí mật che dấu ngàn năm thông đạo.

Ngàn năm nay vẫn vậy, các đời con cháu Cổ Kiều thôn thả trôi các thùng gỗ trên sông vào bí đạo ẩn sâu dưới lòng sông, và lại thu về những thùng gỗ này cũng qua con đường khác, tuần tự như một vòng lặp luân hồi không hồi kết.

Cho đến ngày hôm nay, bí mật mà thôn Cổ Kiều che dấu bị vén lộ.

“ Lối vào của Hàn Thiết đại mộ nằm dưới con sông này ư?” Lâm Thủy Dao nhìn mặt nước lưu chuyển, nhãn châu đảo một cái dò hỏi.

Thiên Trạch gật đầu : “ người trong thôn đem thức ăn buộc vào thùng gỗ, cứ hàng tháng trăng tròn liền thả trôi sông, thông qua bí đạo dưới lòng sông mà đến thẳng tầng cuối cùng, sau này thông qua mạch nước ngầm các thùng gỗ lại về với thôn, khép thành một cái vòng tròn”

“ Hóa ra là vậy” Hàn Thiên Lạc hiểu ra : “ Huynh cũng định làm theo cách này đi xuống bên dưới”

“Lời thề thủ mộ chữ tín ngàn năm, Hàn thị tổ tiên từ khi nhận mệnh Lạc Võ Tử đến nay một mực chấp thủ. Cứ mỗi 50 năm thì Hàn thị lại phái một đời Thủ Mộ Nhân đến tiếp viện, đến đời ta đã được 31 đời.” Hàn Thiên Khiếu nhìn dòng nước bên dưới nghĩ đến Hàn thị một mực thủ hộ cảm khái, chậm rãi nói : “năm đó ta được tổ mẫu phái đến thủ hộ Cốc Tử mộ, còn đại ca nhị tỷ thì thủ hộ Hàn Thiết mộ”

Đám người Hàn Thiên Khiếu có mặt ở đây là vì trò chuyện một hồi nghe được Thiên Trạch muốn vào Hàn Thiết đại mộ, lấy Lâm Thủy Dao mở đầu muốn đi theo đến, những người khác cũng tỏ ý muốn đi cùng.

Với việc này Thiên Trạch cũng không để ý nhiều, trực tiếp đem pháp bảo Truy Tinh Lôi Vân Thương hóa lớn chở cả bọn đi một chuyến Côn Lôn sơn.

“ Đến rồi! các vị nhớ bám chắc” Thiên Trạch nguyên thần thăm dò liền phát hiện ra dưới đáy sông là một cái mật đạo lớn, lên tiếng.

Lời vừa dứt, theo Thiên Trạch tỏa ra kim sắc luyện khí, đem đám người xung quanh vây thành một cái thùng lớn, vừa ngưng hình trầm trọng thể tích liền mang đám người rơi xuống miệng ống đồng bên dưới, theo nước trôi nhanh.

Ở bên trong không nhìn rõ bên ngoài, nhưng áp lực bên ngoài và cảm giác để bọn họ biết bọn họ đang rơi với tốc độ nhanh.

“ Cốc! cốc” Lạc Thời Thu nhịn không được đem tay gõ lên vách thùng phát ra thanh âm như kim loại, than thở : “ cứng như kim loại vậy, Thiên huynh võ công này thật là lợi hại quá đi”

“ Biến ảo tùy tâm, lấy vô hình luyện hữu hình, vật được ngưng luyện như thật rắn chắt như kim loại, nếu không phải tận mắt chứng kiến ta cũng không tin được trên đời có thể có người làm ra được” Hàn Thiên Khiếu cảm thán.

Hàn Thiên Lạc không nói ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Trạch, trong mắt trong lại hiện ra ái mộ cùng sùng bái.

Không khí rơi vào im lặng, thời gian một mực trôi đi.

Chừng qua đi hai mươi phút, thông đạo ống đồng cũng đi đến hồi kết, điểm dẫn ra lại là một con sông ngầm.

Thiên Trạch thông qua luyện khí cùng nguyên thần cảm ứng được, lập tức điều khiển thùng kim loại, khống chế nó nổi lên trên mặt nước.

Động huyệt rộng lớn, mặc dù nằm sâu dưới lòng đất nhưng cũng không tối đen một mảnh, ánh trăng theo các giếng trời khi xưa chú tạo chiếu vào, cùng với các loại ngọc thạch hoặc đá hoặc thực vật sinh trưởng dưới đây, dệt nên một khung cảnh riêng biệc.

“ Nhìn kìa!” Lâm Thủy Dao đem tay chỉ về phía trước, từ xa nàng thấy được một cái rất lớn kiến trúc.

“ Đó là kinh thành cổ đại ư?” Lạc Thời Thu đám người lẩm bẩm.

Tiêu Vũ Đình nói : “ nghe đồn mộ Hàn Thiết được dựng là quốc khố nước Thương”

“ Ukm” Sở Vân Khê gật đầu.

Hàn Thiên Khiếu chết đi sống lại, con gái đã chết nhiều năm lại còn sống, nỗi oán hận với Tiêu Vũ Đình vẫn còn song không còn sâu đậm như trước kia nữa. Đồng thời có Hàn Thiên Lạc cùng Hàn Thiên Khiếu ở bên Tiêu Vũ Đình cũng thu liễm tính tình.

Cả Sở Vân Khê và Tiêu Vũ Đình ăn ý tận lực không đụng chạm đến nhau.

“ Cha, đại bá vợ chồng ở trong đó ư?” Hàn Thiên Lạc dò hỏi, ngữ khí mong đợi.

“ Là!” Hàn Thiên Khiếu vuốt ve tóc con gái mình thương yêu, nói : “ ta cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ gặp lại đại ca cùng đại tẩu”

Khoảng cách với cổ thành ngày một đến gần.

Từ trên nhìn xuống, đó là một tòa kiến trúc rộng lớn, hình tròn mà dựng thành, công trình tựa như một cái đảo cô lập xung quanh tựa bị đào rỗng trở thành vực sâu.

Một cây xiềng xích kết nối với kiến trúc này làm thành cầu độc mộc dẫn đến cửa thành.

Cổ thành in dấu tháng năm toát lên khí tức cổ xưa, trên các vách tường điêu khắc chạm trỗ tràn khắp biểu tượng của một thời đại nước Thương.

Nhóm người không nhanh không chậm phi hành đến cầu xích...

Trên xiềng xích lại chặn đứng một cái xác chết, tay cầm một thanh trượng nhỏ, đột ngột cái đầu ngẩng lên trên, hai mắt bốc ra xanh rực quang mang, trông cực kỳ quỷ dị.

Không những thế tường thành phía trên cũng xuất hiện giống như đúc khô lâu đứng trên tường thành, hai mắt phát xanh, tựa như âm binh quỷ hỏa.

“ Nó động đậy kìa” Lâm Thủy Dao sợ hãi, đem mặt chôn vào Đế Thiên An không dám nhìn lấy.

“ Không cần sợ! chỉ là con rối mà thôi” Thiên Trạch cười nói.

Hàn Thiên Khiếu không quá ngạc nhiên khi Thiên Trạch nhận ra, nói : “ không sai, là con rối thuật của Hàn thị chúng ta, đao kiếm không thương”

Nghe được từ miệng Hàn Thiên Khiếu, Lâm Thủy Dao cùng đám người cũng hiểu ra.

“ Xuy! Xuy!”

Chỉ thấy khô lâu âm binh đứng trên cầu xích quỷ dị phóng lên trên trời, cây trượng đâm.

Bốn cái khô lâu âm binh từ cửa thành cũng đồng dạng phát công.

“ Kiếm Khí! Lưu Tinh!”

Thiên Trạch sử ra luyện khí kiếm, mười mấy thanh kiếm hình thành lao đến công kích năm khô lâu âm binh đánh đến.

“Đang! Đang! Đang!”

Khô lâu âm binh trực tiếp bị luyện khí kiếm cuốn lấy, va chạm cùng nhau phát ra đinh tai kim thiết cùng hoa lửa, tuy không một chút hao tổn nhưng bị Thiên Trạch một đòn ép văng về lại.

Nhóm người Thiên Trạch ngự kiếm mà đến gần cửa thành, trực tiếp bay vào trong.

“Ta trong bóng tối thắp sáng cô đăng ngàn năm không tắt, từ đó ta phụng sự vong linh, không có triệu hoán, ta mãi ngụ ở lòng đất, cắt đứt với thế gian, không có thân xác đã chết đó, ta một lòng thủ hộ lập lời thề ngàn năm, ta là thị vệ của mộ địa này, môn nhân của vong linh. Ta là người thủ mộ, ta là hoạt tử nhân”

Thanh âm vang vọng, hơn nữa toàn bộ thành trì cũng có thể nghe được, đặc biệt dọa người, nghe qua là một cái giọng nam.

“ Là đại ca” Hàn Thiên Khiếu run giọng, thân hình có chút kích động.

“ Đại bá sao?” Hàn Thiên Lạc nhỏ giọng nói.

Tiêu Vũ Đình cùng Sở Vân Khê có chút khẩn trương, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cả hai gặp gỡ người nhà của Thiên Khiếu.

“ An tâm, bọn họ bị nhốt trong mộ nhiều năm, chuyện của các vị không rõ, có khi đi vào còn vui mừng như trẩy hội đấy chứ” Thiên Trạch nhận ra khác thường của hai mẹ Thiên Lạc, cố tình nói.

Nghe được cả hai vừa giận vừa thẹn, song mặc ngoài vẫn tỏ ra bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK