Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đêm Thiên Trạch ngừng tay cướp bóc trong thành Đại Lương.

Cả thành Đại Lương trong tối rung chuyển, cả thành giới nghiêm, quân lính truy lùng Đạo Thánh cùng kiếm soát hết thảy trên dưới.

Dân chúng cùng đa phần người trong thành cho rằng Ngụy vương muốn bắt giữ tên trộm Thánh kia, nhưng cao tầng nước Ngụy thì rõ ràng, An Ly vương muốn đem quốc khố bị mất đi tìm về, nếu được thì tìm luôn đồng đảng và tra tài bảo của Đạo Thánh cướp trước đây.

Những hộ bị cướp thì trông chờ, dân chúng thi bàn tán náo nhiệt qua từng ngày.

Chỉ là Đạo Thánh như lặn mắt khỏi thế gian, không gây án gì nữa.

Liên tục bảy ngày như thế khiến cho toàn thành khó mà yên.

Cho đến ngày thứ tám, tháng năm mồng ba, một tin tức truyền ra khiến cả thành Đại Lương khó lại yên tĩnh.

Đó là tin Bạch Vân thành chủ Kiếm Thánh Diệp Cô Thành xuất hiện tại Đại Lương và ước chiến với Đạo Thánh.

Tháng năm trăng tròn, Tử Cấm đỉnh, Luyện Khí Chi Kiếm, Thiên Ngoại Phi Thiên.

Một người thì là Kiếm Thánh nổi danh nhất Ngụy quốc thành danh đã nhiều năm, còn một người chỉ mới nổi trên giang hồ trong một năm rưỡi đổ lại. Bất quá như sóng thần quét qua mọi thế lực.

Từ tin tức truyền vào vừa đến, từng cơn sóng liên tiếp võ lâm nhân sĩ chen chúc mà tới . Ngắn ngủi chưa đến nữa tháng, đuổi tới kinh thành Ngụy quốc võ lâm hào kiệt, đã có bốn ngàn nhiều.

Chỉ cần là có thể rút ra thân, ai lại nguyện ý bỏ qua trận này đã nhất định oanh động Ngụy quốc chi chiến.

Đây chỉ là Đạo Thánh và Diệp Cô Thành cá nhân ước chiến, nhưng lại cùng thiên hạ Ngụy quốc chung cái nhịp thở, liên quan đến vận mệnh của hàn vạn con người

Trước không nói đến Tín Lăng quân muốn soán vị làm Ngụy vương, chấp chính Ngụy quốc. Bỏ qua việc đó, thì cuộc chiến của hai người bị rất nhiều người chú trọng, bởi vô số kẻ đánh cược, thắng bại của cả hai có thể dẫn đến không ít kẻ táng gia bại sản.

Đã có không ít giang hồ nhân sĩ đánh cược gia sản, đánh cược vợ con, thậm chí đánh cược mình mệnh.

Hoặc là những kẻ nhắm đến những thứ mà Đạo Thánh cướp được, chờ cho khi đại chiến xong thì muốn thu lợi.

Ngày đã đến, mặt trăng lên đến giữa trời .

Núi Tử Cấm nằm ở phía nam hoàng cung nước Ngụy ba ngàn mét, là ngọn núi cao nhất trong đô thành, cảnh sắc phong nhã là nơi du khách đến thưởng ngoạn.

Tại nơi này, hiện giờ, chúng nhấn chú mục.

Tại đỉnh núi trên, bạch y Diệp Cô Thành đứng đợi trên ngọn cây cao, đạp lá mà đứng.

Lân cận đó có không ít thân ảnh thấp thoáng, là các cao thủ trên giang hồ đến xem chiến, cả thảy đến mấy ngàn người phân bố khắp nơi, bọn họ chờ đợi, có thể là vì đơn thuần cuộc chiến mà đến hoặc là vì Đạo Thánh mà đến.

“ Đến rồi!” Không biết là ai hô lên trong đêm, vô số kẻ bàn tán, ánh mắt lại nhìn về chổ Diệp Cô Thành, bởi trong ngắn ngủi một cái sát na, một thân ảnh đã hiện ra.

Dưới ánh trăng Diệp Cô Thành sắc mặt quả nhiên không còn chút huyết sắc, còn Đạo Thánh dung mạo bị tấm mặt nạ che dấu, trường bào hoàng kim phất phới.

Quần hùng đứng ngoài theo dõi đều cách khá xa . Tuy hai vị chưa rút kiếm mà tưởng chừng kiếm khí đã khiến cho người ta phải hãi hùng .

Thứ kiếm khí lợi hại này từ bản thân hai người phát ra .

Cái đáng sợ là ở chính mình hai người chứ không phải ở nơi thanh kiếm trong tay họ .

Diệp Cô Thành đột nhiên giơ thanh kiếm trong tay lên nói : “Thanh kiếm này là Tinh Anh Bàn Kiếm ở hải ngoại . Đầu sợi tóc vào lưỡi thổi một cái đứt liền. Lưỡi kiếm dài ba thước ba tấc, nặng sáu cân bốn lạng”

Thiên Trạch nhẹ ngưng kiếm, nói : “ra tay đi, bằng không ngươi không có cơ hội”

Diệp Cô Thành gật đầu, rút kiếm.

Kiếm khí ngất trời hào quang lóa mắt. Cả vừng trăng tỏ trên không dường như cũng bị lu mờ dưới kiếm khí của Diệp Cô Thành.

Cũng trong lúc này, một cái mặc nhuyễn giáp đeo mặt nạ quân Ngụy đang vội vả di chuyển trong hành lang, sau đó đi ra một sân trống lớn, sân trống trước mấy ngàn mét là cung điện cao lớn.

Y đến trước thì bị binh lính gác lại bên ngoài, y quỳ chân, cung kính bẩm báo : “ hồi đại vương, Đạo Thánh đã xuất hiện đang cùng Diệp Cô Thành quyết đâu.”

Trong cửa cung, Ngụy An Ly vương ngồi ở chổ cao, hắn nhìn một cái lão thái giám bên cạnh: “ tốt, truyền lệnh cho Long Dương Quân cùng đại tướng quân, một khi quyết chiến kết thúc, bằng mọi giá phải cầm xuống Đạo Thánh”

“ Vâng” gả thái giám trong điện cung kinh nói, sau đó lại đi ra ngoài cửa cung thông báo cho gả binh lính truyền tin kia.

Ngồi bên cạnh An Ly vương Long Dương Quân cười nói : “ đại vương xin yên tâm, đại tướng quân đã giam cấm cửa thành, một khi quyết chiến kết thúc, đại lượng Ngụy Võ Tốt sẽ vây bắt, cộng thêm Tín Lăng quân xuất mã, Đạo Thánh y đêm nay mọc cánh cũng khó thoát khỏi Tử Cấm thành”

“ Tốt! bằng mọi giá phải bắt giữ y, quả nhân muốn y sống để moi ra số tiền cùng thần vật mà y đã lấy đi” An Ly vương nghe sủng nam cam đoan tâm vui ý mừng, lại nói : “ nhưng Vô Kỵ, quả nhân không muốn hắn đạt lợi”

Long Dương Quân cười nói : “ nô gia đã cho người mai phục, hơn nữa còn có đại vương Hắc Băng Đài xuất thủ, Tín Lăng quân muốn lấy công không có cửa đâu”

Thập Nhị Chiến Hùng mỗi cái quốc gia đều trong tối bồi dưỡng cho mình một cổ thế lực, Hắc Băng Đài chính là thế lực phụng sự cho các đời Ngụy vương. Chỉ nghe Ngụy vương hiệu lệnh.

Vì cam đoan vạn vô thất nhất, và không để bào đệ mình Ngụy Vô Kỵ đạt lợi, An Ly vương đã cho Hắc Băng Đài toàn bộ xuất lĩnh, phối hợp với quân đội trong thành mà bắt xuống Đạo Thánh.

Chính lúc này, gã binh lính truyền tin vừa rời đi, đột ngột trong Ngụy cung, trong đêm bỗng nhiên ánh lửa hiện lên, thanh xâm xôn xao không ngừng.

“ Chuyện gì xảy ra” An Ly vương nghe được thanh âm này cau mày quát hỏi.

Long Dương quân cũng nghi hoặc.

“ Báo! Đại vương, phía Tây cung xảy ra hỏa hoạn” chừng năm phút một tên binh sĩ hốt hoảng chạy lại thông cáo.

“ Hỏa hoạn, lập tức cho người đập đi” An Ly vương bất mãn, hạ lệnh.

“ Hỏa hoạn trong cung, lẽ nào là đám thủ hạ của Đạo Thánh ẩn trốn trong cung muốn mượn cơ hội này chạy ra” Long Dương quân suy nghĩ rồi nói.

Quốc khố lớn như vậy bị dời đi, Đạo Thánh tất có đồng bọn trợ giúp. Mười phần thủ hạ của hắn còn tại trong cung ẩn nấp, và chờ thời cơ để tẩu tán.

Việc này Long Dương quân cùng An Ly vương lẫn các triều thần đã suy tính, cho nên từ khi mất đi quốc khố trong thành giới nghiêm, mà hoàng cung thì phong tỏa, cung nhân thái giám đều tra lùng.

Đêm nay Đạo Thánh cùng Diệp Cô Thành chi chiến, lại xảy ra hỏa hoạn. Long Dương quân và An Ly vương nghĩ ngay đến chuyện, đám đồng bọn của Đạo Thánh muốn thừa cơ hội tẩu tán.

“ Hừ!” An Ly vương hừ một tiếng lạnh giọng : “ chúng muốn chạy, dễ như thế. Điều quân đi dập lửa, một mặt thắt chặt các cửa cung, một người cũng không được ra cho quả nhân”

Lập tức, theo mệnh lệnh của An Ly vương đám cấm quân trong cung tất bậc hành động, một lượng lớn chia ra dập tắt lửa cháy trong cung, còn lại trấn giữ các cửa cung ra vào.

Chính lúc này, tên truyền tin rời đi năm đến bảy phút, một cái quân lính khác vội vả chạy đến, nhưng hắn không có báo tin, khi đến gấn, đột nhiên rút kiếm, sau đó chém về trước.

“ Xoẹt!”

Trong ngắn ngủi, một đường lãnh quang lóe lên, đám hồng đà giáp binh sĩ còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn đường kiếm khí kia lao đến.

Kiếm khí rất nhanh mà chuẩn xác lại bén ngọt, cắt đứt yết hầu phá giáp mà xuyên qua thân thể, liền lập tức giết chết đi đám binh sĩ thủ hộ, sau đó gả tả xung hữu đột giết vào trong điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK