Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các anh Bill, Charlie và Percy đã chạy nước rút về phía những kẻ diễu hành để chặn đầu họ. Ông Weasley cũng bươn chạy theo ba đứa con trai lớn.

Các pháp sư của Bộ Pháp Thuật đang từ mọi hướng lao tới cái nguồn phát sinh hỗn loạn ấy. Đám diễu hành phía dưới gia đình ông Roberts càng tiếng đến gần tụi nó hơn.

Fred nắm tay Ginny, bắt đầu kéo cô bé chạy về phía cánh rừng: “Chạy mau!”

Harry, Ron, Hermione và George chạy theo sau. Khi đến được hàng cây, tất cả tụi nó đều ngoái đầu nhìn lại. Đám đông những kẻ diễu hành phía dưới gia đình ông Roberts bây giờ đã đông đúc hơn bao giờ hết.

Tụi nhỏ có thể nhìn thấy các pháp sư của Bộ Pháp Thuật đang tìm cách xông qua đám đông để tiếp cận những kẻ đeo mặt nạ ở chính giữa, nhưng họ hết sức vất vả. Có vẻ như họ ngại dùng đến bất cứ bùa chú pháp thuật nào vì có thể làm cho gia đình Roberts té xuống đất.

Những cái lồng đèn nhiều màu thắp sáng con đường mòn dẫn tới sân vận động đã bị tắt ngấm. Những bóng người đen thui mò mẫm xuyên qua rừng cây; trẻ con thì khóc lóc; những tiếng kêu la lo lắng và những giọng nói hốt hoảng vang dội trong bầu không khí đêm lạnh lẽo chung quanh.

Harry cảm thấy chính nó khi thì bị người ta đẩy qua đây khi thì bị người ta xô qua kia, mà nó không thể thấy được mặt người nào hết. Chợt nó nghe Ron kêu lên đau đớn.

Hermione lo lắng hỏi:“Chuyện gì vậy?”

Cô bé đứng khựng lại bất ngờ đến nỗi Harry đâm sầm vô cô bé. “Ron, bồ ở đâu? Ôi, sao mà ngu ngốc như vầy… Tỏa sáng ”

Cô bé thắp đầu đũa phép của mình lên và chìa cái đốm lửa nhỏ của cây đũa ra phía trước để soi tỏ con đường. Ron đang nằm sóng xoài trên mặt đất. Nó gượng đứng dậy, tức giận nói: “Vấp vô một cái rễ cây.”

“Ái chà, chân cẳng to tè bè như vậy mà không vấp té cũng uổng.”

Một giọng nói lè nhè vang lên đằng sau tụi nó. Harry, Ron và Hermione quay phắt lại. Draco Malfoy đang đứng một mình gần đó, dựa lưng vô một gốc cây, ra vẻ ung dung tự tại vô cùng. Hai tay khoanh trước ngực, Malfoy có vẻ như đang thưởng ngoạn cảnh diễn ra ở khu cắm trại qua khoảng trống giữa các thân cây.

Ron bảo Malfoy làm một chuyện mà Harry biết là Ron không đời nào dám nói trước mặt bà Weasley.Đôi mắt nhợt nhạt của Malfoy long lên sòng sọc.

“Lựa lời mà nói nghe Weasley! Sao bây giờ tụi bây còn không lo cút cho lẹ lên? Bộ mày muốn ở vào địa vị của mụ ta lắm hả?”

Malfoy hất đầu về phía Hermione, đúng lúc đó một tiếng nổ to như bom nổ vang dội khắp khu cắm trại, và trong một khoảnh khắc, một tia sáng xanh lè nhá sáng rừng cây chung quanh tụi nó.

Hermione nói, giọng đầy thách thức: “Mày muốn nói gì hả? muốn ăn đòn sao?”

Malfoy nói:“Granger ơi, họ đang săn lùng Muggle. Mày có muốn phô đồ lót ra giữa trời không? Bởi vì nếu mày cứ quẩn quanh ở đây thì thế nào mày cũng được biểu diễn… họ đang đi về phía này, và tụi tao sẽ được dịp cười thả cửa.”

Harry quát:“Hermione là một phù thủy!”

Malfoy cười gằn một cách nham hiểm:“Cứ làm theo kiểu của mày đi Potter, cứ đứng ở đó đi nếu mày cho là họ không phân biệt được một đứa Máu người thường Bùn.”

Ron hét lên khi nghe thằng khốn này vòng vèo câu từ: “Coi chừng cái miệng mày!”

“Ầm” vang dội thanh âm vang lên, thân ảnh Malfoy đả bị văng đi mười mấy mét, máu tươi phun ra một ngụm, nằm trên bụi đất gương mặt kinh hoảng khi nhìn lồng phòng hộ của mình đả bị vở nát.

Hermione trên tay là thanh trường kiếm hoa lệ của mình, thân ảnh chậm rãi đi đến gần Malfoy khinh miệt nhìn hắn : “ thứ như ngươi cũng xem là quý tộc sao, vừa tốt ngươi đả muốn ăn đòn”

“ Ganger ngươiiii” Draco hoảng sợ lên, hắn tự tin dám nói trước miệng Hermione chính là đôi hộ oản trên tay mình nhận được từ năm ngoái, trong ba tháng hè này hắn đả thành thạo khống chế, lẫn tăng trưởng cho nên tự tin một chút, hơn nữa hiện giờ Tử Thần Thực Tử hoành hoành đây.

“ Phừng” Một quả cầu lửa khổng lồ từu Rose thả ra nhắm về Draco mà đến, làm cho hắn sợ hãi không thôi, liền vội vã đứng dậy chạy nhanh hết có thể.

Ron hả hê nhìn Malfoy bỏ chạy thục mạng, nói :“Mình dám cá bất cứ thứ gì rằng ba của nó chính là một trong những kẻ đeo mặt nạ đó, hẳn nó chạy đến mách ba nó đây”

“ Hermione bồ thật tuyệt” Harry giơ lên ngón tay mình tán thưởng

Hermione hăng há nói:“Ừ, may ra thì Bộ Pháp Thuật sẽ bắt được ổng. Ôi, mình không thể nào tin được chuyện này. Không biết mấy người kia đi đâu rồi?”

Tụi nó không thấy Fred, George và Ginny ở đâu hết, mặc dù con đường mòn bây giờ đông chật những người là người, tất cả đều lo âu ngoái nhìn lại vụ hỗn loạn ở khu cắm trại. Một đám những đứa choai choai mặc đồ ngủ đang cãi nhau ỏm tỏi trên con đường mòn.

Khi mấy đứa đó nhìn thấy Harry, Ron và Hermione, một cô bé tóc dài, dày và quăn tít, quay lại nói:“Où est Madame Maxime? Nous I’ avons perdue”

Ron nói:“Ơ… cái gì?”

“Ôi…” Cô bé vừa nói tiếng Tây quay lưng lại Harry, và khi tụi nó bước đi tiếp, tụi nó nghe rõ cô bé nói:“Ogwarts.”

Còn Hermione thì lầm bầm:“Beauxbatons.”

Harry nói:“Xin lỗi, bồ nói cái gì?”

Hermione giải thích:“Mấy bạn đó chắc là học sinh trường Beauxbatons. Bồ biết… đó là Viện Pháp thuật Beauxbatons … mình đọc về cái trường đó trong cuốn Đánh giá về nền giáo dục pháp thuật ở Âu châu.”

Harry ú ớ:“Ờ… ờ… phải.”

Mọi chuyện tiếp theo trở nên hỗn loạn hơn khi mà Harry làm rơi mất cây đũa phép của mình trong cơn hỗn loạn. Để rồi một ai đó từ cây đũa của hắn phóng ra Dấu Hiệu Đen một chiếc đầu lâu to lớn hiện ra ở bầu trời, chính là dấu hiệu của Voldermort năm xưa, làm cho tất cả người ở nơi này loạn không thể tả được, mặc dù chúa tể hắc ám đả tàn nhưng mà dư uy vẫn còn quanh quẩn xuống.

Thời gian lại chậm rãi qua đi những ngày ngỉ cuối cùng cũng hết, thời điểm bắt đầu năm học mới cũng đến, nhóm người Harry, Hermione lẫn các học sinh chuẩn bị hành lý đi đến tàu tốc hành đến trường.

Trang trại Hang Sóc.

Harry, Ron, Fred và George cùng đi xuống nhà bếp ăn điểm tâm, nhưng vừa xuống tới đầu cầu thang lầu một thì đã thấy bà Weasley xuất hiện ngay dưới chân cầu thang, có vẻ bối rối hết sức.

Bà gọi vọng lên lầu:“Anh Arthur ơi! Anh Arthur à! Có điện khẩn của Bộ Pháp Thuật!”

Harry ép sát người vô vách tường khi ông Weasley lật đật chạy ngang qua nó để xuống cầu thang, cái áo chùng mặc ngược phía trước ra phía sau, và ông xô cái này đụng cái kia trước khi chạy đi mất biến. Harry và những người khác vào đến nhà bếp, tụi nó thấy bà Weasley đang lục lọi các ngăn kéo: “Em có mấy cây viết lông ngỗng để đâu đấy mà.”

Trong khi đó, ông Weasley thì cúi khom người trên ngọn lửa, giữa những ngọn lửa cháy phừng phừng là cái đầu của ông Amos Diggory, trông y như một cái trứng có râu bự tổ chảng. Cái đầu đó nói rất nhanh, nhưng hoàn toàn tỉnh bơ giữa những ngọn lửa táp chung quanh và liếm cả vào vành tai

“Dân Muggle sống trong xóm đã nghe những tiếng nổ lớn và những tiếng gào thét, thành ra họ chạy đi gọi những người mà anh gọi là cảng-sát đó. Anh Arthur à, anh phải tới đó ngay thôi”

Bà Weasley gần như nín thở, nhét vô tay ông Weasley một cuộc giấy da, cây viết lông ngỗng cùn và một bình mực :“Đây nè anh!”

Cái đầu ông Diggory vẫn tiếp tục nói:“Tôi nghe được chuyện này cũng thiệt là một dịp may bất ngờ. Tôi đã vô sở sớm để gửi vài con cú, thế là tôi phát hiện ra cả đống thứ Dùng sai Pháp thuật… nếu mà mụ Rita vớ được tin này, thì anh Arthur à…”

Ông Weasley vặn nắp bình mực, chấm mực vô, vừa chủa bị ghi chú, vừa hỏi:“Mắt-điên nói đã xảy ra chuyện gì?”

Cái đầu ông Diggory trợn đảo hai tròng mắt:“Nói là y nghe có một kẻ đột nhập gia cư ở trong sân nhà y. Y nói kẻ đó bò về phía ngôi nhà, nhưng bị mấy cái thùng rác của y phục kích.”

Ông Weasley vừa ngoáy cây viết lông ngỗng ghi chép như điên, vừa hỏi lại:“Mấy cái thùng rác làm gì?”

Ông Diggory nói:“Gây ầm ĩ như địa ngục và rác bị cháy lên văng khắp nơi, theo như tôi biết là vậy. Khi mấy ông cảng-sát đến thì rõ ràng là một trong mấy cái thùng rác đó vẫn còn đang phát pháo lửa tứ tung.”

Ông Weasley rên rỉ.“Còn kẻ đột nhập thì sao?”

Cái đầu ông Diggory lại đảo tròng mắt một vòng nữa:“Anh Arthur, anh biết Mắt-Điên mà. Ai mà dám bò vô nhà y giữa đêm hôm khuya khoắt hả? Rất có vẻ như có một con mèo hoảng vía đang lang thang ở đâu đó, hay chui trốn trong đám vỏ khoai tây. Nhưng nếu mà Mắt-Điên rơi vô tay ban Dùng sai Pháp thuật thì y sẽ khốn đốn – Tôi nghĩ tới hồ sơ của y – Chúng ta phải gỡ cho y, đẩy qua sở của anh, đưa xuống tòa tiểu hình… Thùng rác nổ tung thì đáng bị tội như thế nào?”

“Có thể bị cảnh cáo.” Ông Weasley vẫn viết rất nhanh, hai chân mày cau lại:“Mắt-Điên không dùng đến đũa phép của y, đúng không? Y thực sự là không hề tấn công ai hết chứ?”

“Tôi dám cá là y nhảy ra khỏi giường và bắt đầu ểm bùa hết mọi thứ mà y với tới được bên ngoài cửa sổ. Nhưng mà họ sẽ kiểm chứng lại điều đó, không có thương vong nào cả.”

“Được rồi, tôi đi đây” Ông Weasley nhét tấm giấy da ghi chép vô túi áo và lại lao xẹt ra khỏi nhà bếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK