Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Tô Thiếu Khanh thi triển ba bảy hai mươi mốt chiêu mới phóng thanh kiếm trong tay ra, vì y còn chờ coi chỗ sơ hở trong kiếm pháp.

Dù là chỗ sơ hở nhỏ xíu y cũng đủ thừa cơ.

“ Keng”

Một tiếng kim thiết va chạm, một chiếc đũa ngà lướt nhanh mà đi rồi chạm đến mũi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết.

Khiến cho kiếm quang của Tây Môn Xuy Tuyết vừa loé lên bị chặn lại, kịp thời cứu Tô Thiếu Anh khỏi viến cảnh bị một kiếm đục thủng yết hầu.

Tô Thiếu Anh mồ hôi lạnh toát sống lưng, một chân bước ra khỏi cửa tử, làm cho hắn sâu sắc nhận ra được cách biệc của hai người.

Đau xót ở nơi cổ họng một vết cắt nhẹ vết thương rướm máu, thân ảnh lúc này không cách nào hoạt động được.

Lục Tiểu Phụng nhãn châu khẻ đảo, cười nói : “ người đời đều nói Vô Song công tử cầm kỳ thi họa, giỏi nấu rượu, biết chế tạo cơ quan, hội rèn đúc, tinh thông y thuật mỗi một hạng đều là quan tuyệt thiên hạ. Lại không biết cõ công của y cũng lợi hại vô cùng, bội phục bội phục”

“Công lực thật thâm hậu” Diêm Thiết San hô lên, khi hắn thấy được Tô Thiếu Anh trượt lùi về sau, là cách không hấp người, mà người ra tay chính là công tử đang uống rượu kia.

“ Công tử hảo công phu” Hoa Mãn Lâu tuy không nhìn được, nhưng y ở gần Đế Thiên An nhất cho nên nghe được vừa rồi Đế Thiên An xuất thủ.

Đế Thiên An thở dài nói : “ trên đời có mấy thằng ngu không ai bằng, buồn cười là ta phải ra tay cứu cái thằng ngu này một mạng.”

Tô Thiếu Anh cất lời : “ cảm tạ công tử ân cứu mạng, song đây là quyết định của tại hạ, mong công tử đừng nhúng...”

“ Bành” Cả thân ảnh y hoa lệ bị tống văng đập vào cửa gổ, làm cho đám người nhất thời sững sờ lên.

“ Ngươi chết hay sống với ta chẳng can hệ gì, song ngươi mà chết Tứ Tú các nàng hẳn phiền lòng. Có khi lại thay tên ngu xuẩn ngươi đi tìm người trả thù, nhất là khi ta có mặt ở đây lại thấy tên ngu ngốc như ngươi chết.” Đế Thiên An đều đều nói.

Ngừng một chút, uống một ngụm rượu, nói tiếp : “ các nàng hắn trách ta, xin nhờ ngươi tìm đường chết đừng ở trước mặt ta được không?”

“ Ha ha ha” Lục Tiểu Phụng nghe xong lại cười một tràng, nói : “ huynh đài quả đúng là thương hoa tiếc ngọc người à”

Hoa Mãn Lâu cười cười chen vào : “ huynh đúng là diệu nhân”

“ Vô Song công tử” Tây Môn Xuy Tuyết nhìn nam tử phía trước một hồi, danh tiếng của tên này hắn cũng đả nghe.

Vừa rồi y xuất thủ ném một chiếc đũa cứu người trước kiếm của hắn, lại bắn ra một chỉ lực phong tỏa huyệt đạo của Tô Thiếu Anh, cách không hấp người, có thể thấy được võ công của y cao cường lợi hại thế nào.

Thậm chí còn vượt xa cả đám người ở đây, nhìn một hồi rồi xoay mình nhìn Diêm Thiết San lạnh lùng nói : “Lão không đi tại hạ không ra tay, nhưng lão mà cử động là phải chết.”

Diêm Thiết San nhìn qua nữa đường hiển lộ thân thủ Đế Thiên An, hắn cũng khá bất ngờ với võ công cao cường của y, cười cười nói : “Tại sao ta phải ra đi? Ta chưa biết các ngươi làm thế này là vì lý do nào?”

Lục Tiểu Phụng thở dài đáp : “Tưởng lão biết rồi mới phải.”

Diêm Thiết San nói : “Ta không biết thật.”

Lục Tiểu Phụng hỏi : “Nghiêm Lập Bản đâu? Lão cũng không biết ư?”

Diêm Thiết San đột nhiên khóe mắt giao động. Bộ mặt trắng trẻo béo mập bỗng lộ vẻ bi thương đặc biệt, coi bộ lão già đi nhiều.

Hồi lâu lão mới thở dài, miệng lẩm bẩm : “Nghiêm Lập Bản đã chết sớm rồi. Sao các vị còn cố gắng kiếm y?”

Lục Tiểu Phụng nói : “Người muốn kiếm y không phải là bọn tại hạ.”

Diêm Thiết San hỏi : “Ai muốn kiếm y?”

Lục Tiểu Phụng đáp : “Đại Kim Bằng Vương.”

Lão nghe đến danh tự này vẻ mặt đã kỳ dị càng thêm quái đản, khủng khiếp. Con người mập ú đột nhiên quay lông lốc.

Trong thủy các bỗng lấp loáng ánh châu quang rất huy hoàng.

Mấy chục tia sáng bắn vào như mưa rào nhằm phóng tới Tây Môn Xuy Tuyết, Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng và cả Đế Thiên An.

Giữa lúc ấy trăm ngàn châu quang thấp thoáng tuôn ra một làn kiếm khí. Kiếm khí giàn dụa và lạnh toát.

Kiếm phong nổi lên những tiếng rào rào như gió thổi bụi tre.

Đột nhiên kiếm khí và châu quang toàn bộ dừng lại.

Mấy chục hạt trân chảy từ trên không rớt xuống. Hạt nào cũng bị chặt làm hai nữa.

Kiếm khí tan đi rất mau, nhưng không thấy Diêm Thiết San đâu nữa.Cả Lục Tiểu Phụng cũng biến mất.

Cả hai đều xuất hiện ngoài Thủy Các, tại cái ao sen hai người công qua thủ lại với nhau, bóng ảnh lóe lên để lại các tàn ảnh trong không khí.

Thắng bại nhanh chóng phân ra, Lục Tiểu Phụng thoáng cái đã ngồi vào chỗ cũ tựa hồ chưa dời khỏi nơi đây.

Về phần Diêm Thiết San cũng đứng tại chỗ vừa rồi, lão tựa vào cửa sổ, không ngớt ho sù sụ.

Mới trong khoảnh khắc mà dường như lão đã suy yếu, già nua rất nhiều.

Lúc trước lão đi vào Thủy các vốn là người trẻ trung, vẻ mặt diêm dúa tráng kiện, nước da nhẵn thín, không một sợi râu. Nhưng bây giờ bất luận là ai cũng nhận ra lão là một ông già bảy tám chục tuổi.

Thớ thịt trên mặt lão dăn lại. Da mắt lão sệ xuống. Nhãn quang lờ mờ ảm đạm. Lão nổi cơn ho, vẻ mặt ảm đạm nói : “Ta đã già rồi.... già quá rồi!”

Lục Tiểu Phụng nhìn lão cũng không khỏi thở dài nói : “ Quả nhiên lão già thật rồi”

Diêm Thiết San hỏi : “ Tại sao các vị lại đối phó với một người già nua bằng cách này?”

Lục Tiểu Phụng đáp : “Vì trước kia lão đã thiếu món ân tình với người khác, bất luận lão già đến đâu cũng phải trả lại đã.”

Đột nhiên Diêm Thiết San ngửng đầu lên lớn tiếng : “Ta thiếu nợ dĩ nhiên ta phải trả. Nhưng ta có thiếu nợ ai bao giờ đâu?”

Lục Tiểu Phụng đáp : “Có khi lão không thiếu nợ ai, nhưng Nghiêm Lập Bản đã thiếu thì sao?”

Diêm Thiết San da mặt co rúm từng hồi, cất tiếng cứng cỏi nói : “Phải rồi! Chính ta là Nghiêm Lập Bản. Nghiêm tổng quản đã uống nước cả cặn, nhưng từ khi ta đến chốn này rồi, ta....”

Đột nhiên lão dừng lại. Da mặt lão đàng co rúm đột nhiên khôi phục vẻ bình tĩnh như đã gặp được một kỳ tích.

Kế đó, mọi người đều ngó thấy máu tươi ở trước ngực lão tuôn ra như một bông hoa rực rỡ mới nở một cách đột ngột.

Sau khi máu tươi chảy ra tung toé, người ta mới trông thấy trước ngực gã để lộ một đoạn mũi kiếm.

Lão cúi đầu xuống ngó đoạn kiếm sáng loáng, dường như lấy làm kinh dị, cổ quái.

Nhưng lão chưa chết. Trước ngực vẫn nhô lên hụp xuống như người thổ bễ.

Hoắc Thiên Thanh da mặt cũng xám xanh. Đột nhiên hắn lớn tiếng quát hỏi : “Ai đã hạ độc thủ?”

“Ta đây”

Thanh âm trong như tiếng nhạc, thân pháp nhẹ nhàng như chim én, một người từ ngoài cửa sổ nhảy vào.

Người này khoác ngoài một tấm áo da cá sa màu đen nịt chặt thân hình. Người nàng ướt sũng, nàng vừa ở dưới ao sen vọt lên Thủy Các.

Diêm Thiết San gắng gượng mở mắt ra ngó nàng, lão giật mình kinh hãi, phải vận khí lực toàn thân mới hỏi được ba chữ : “Ngươi là ai?”

Nàng đã lột tấm khăn bịt đầu đầy nước để lộ mớ tóc đen láy và mềm mại xõa xuống hai vai, khiến cho gương mặt nàng càng trắng trẻo mỹ lệ.

Cặp mắt nàng tựa hồ chứa đầy vẻ oán độc, cừu hận, hằm hằm nhìn Diêm Thiết San, lớn tiếng đáp : “Ta là Đan Phụng công chúa của Đại Kim Bằng Vương bệ hạ. Ta đến đây để đòi món nợ cũ.”

Diêm Thiết San giật mình kinh hãi, trố mắt ra nhìn Đan Phụng công chúa.


Người lão co quắp một lúc rồi không động đậy nữa. Tròng mắt lão lồi ra và lộ vẻ rất kỳ bí. Không hiểu lão kinh ngạc hay lão phẫn nộ, hoặc lão sợ sệt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK