Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này trong không khí lan tràn một lớp sương khói vô hình, mắt thường khó mà thấy được từ cánh cửa phía sau đại điện chậm rãi khuếch tán đi vào bên trong.

“ Ha ha ha” Mộ Quỷ Tử cười lên, nói : “ 10 năm trước trong Cốc Tử mộ ngoài Sở phu nhân còn có một người nữa, cũng là người của Sở Độc gia tộc.”

Sở Vân Khê miên man suy nghĩ, một lúc đại não hiện lên một cái tên.

“Tiêu Vũ Đình” Sở Vân Khê nghe liền đoán ra là ai, giận mắng lên.

Lời vừa dứt không lâu, cánh cửa điện phía sau chậm rãi đi ra một cái thân ảnh nữ tử.

“ Không sai, chính là ta”

Nữ tử tầm trung niên, một đầu tóc trên đã phai sắc thành bạc không ít, ngũ quan nhìn vào cho người biết thời trẻ cũng là một cái mỹ nhân. Cả người trên dưới mặc một bộ màu lam y phục.

“ Mẹ” Hàn Thiên Lạc nhận ra thanh âm quen thuộc, quay đầu liền phát hiện ra mẹ mình, vội vả chạy đến.

Nhưng chỉ được mười mấy bước, thân hình Hàn Thiên Lạc lảo đảo sau đó ngã xuống.

Mà không chỉ Hàn Thiên Lạc những người khác trong phòng cũng phát hiện cơ thể khác thường, đầu chếnh choáng cơ thể như mất lực. Thậm chí một số người đứng không vững phải dùng vũ khí chèo chống cơ thể.

“ Sở độc sương mù, vận công tất tử!”

Sở Vân Khê nhận ra dị dạng của mình cùng trong không khí vô hình làn sương, gấp hô thông báo : “ tất cả không được cử động lung tung, tuyệt đối không được vận công”

Đám người nghe liền biết rõ kỳ độc, hốt hoảng làm theo.

“ Cảnh tượng này. Ta đã mơ đến hơn 20 năm qua rồi” Tiêu Vũ Đình đi đến, vui mừng nói

Hàn Thiên Lạc có chút không hiểu : “Mẹ... sao mẹ…”

Tiêu Vũ Đình cúi người một tay vươn ra sờ má Hàn Thiên Lạc, chậm rãi cất lời : “ Thiên Lạc, đứa con ngoan của ta. Chúng ta sẽ không cần phải sợ hãi nữa”

“ Mẹ, con khó khăn lắm mới gặp mẹ. Chúng ta đi đi, cao chạy xa bay. Rời khỏi nơi ma quái này” Hàn Thiên Lạc tiếp lời.

“ Đi!” Tiêu Vũ Đình nào dễ chấp nhận, đứng dậy tàn nhẫn nhìn Sở Vân Khê : “ con nhìn bà già độc ác Sở phu nhân đó đi. Bây giờ cũng chỉ có thể nằm đó chờ chết”

“ Tiện nhân!” Sở Vân Khê phẫn hận mắng ánh mắt oán độc nhìn.

Tiêu Vũ Đình nhìn kẻ từng chưởng quản sinh tử dày vò mình giờ đây như cá nằm trên thớt, đem trong ống tay áo lấy ra một thanh đoản đao, đưa đến phần chuôi cho Hàn Thiên Lạc, dặn dò : “ nghe lời mẹ, bây giờ con giết ả ta”

Hàn Thiên Lạc đáp : “ mẹ, con đã luyện thành thần công Độc Hóa Thủ rồi. Bà ấy không còn làm khó dễ chúng ta nữa. Sở phu nhân tuy làm người nham hiểm. Nhưng oan oan tương báo đến khi nào”

“ Ngươi im đi! thù của bà ấy và mẹ, không đội trời chung. Hôm nay con nhất định phải tự tay giết bà ấy.” Tiêu Vũ Đình phẫn hận, cường ngạnh ép buộc : “Con nhất định phải giết bà ấy.”

Nói xong trực tiếp một tay nắm lấy cổ tay, một đường mang theo Hàn Thiên Lạc đến vị trí của Sở phu nhân phía trước.

“ Bà có thể giết kẻ thù của mình, vì sao nhất mực phải để Thiên Lạc ra tay” Thiên Trạch lúc này mở miệng nói.

Tiêu Vũ Đình lạnh giọng đáp: “ đây là chuyện của chúng ta, không liên can đến ngươi”

“ Đúng là không liên can đến ta, nhưng ta đến Cốc Tử mộ trừ tìm bảo còn mời chào nhân tài, mà Thiên Lạc là người ta chọn trúng. Nàng ấy có thực lực lại càng xinh đẹp” Thiên Trạch cười nói : “ không biết thì thôi, đã biết cũng không để nàng ân hận cả đời được, chính tay giết mẹ ruột của mình đúng là một màn trả thù tàn nhẫn đấy”

“Hả?” Đám người kinh ngạc.

Tiêu Vũ Đình hoản loạn, lùi về sau mấy bước : “ ngươi, ngươi làm sao biết”

“ Ta nhiều năm trong ngục tối khai sáng nhiều loại võ công, một trong đó là dễ dàng xâm nhập tìm thức của người yếu hơn mình, ta có thể tìm ra bí đạo trong Cốc Tử mộ cũng là từ Sở phu nhân, từ đó mà biết được ân oán giữa hai người. Vô tình ta lại phát hiện ra cơ thể Thiên Lạc và Sở phu nhân tương đồng, mà tình huống trước mắt càng để ta khẳng định Thiên Lạc mới chính là con của Sở phu nhân. Hắn nhiều năm trước con bà ta chết là do bà động tay đi” Thiên Trạch chậm rãi nói ra.

“Cái gì!!!” đám người chấn kinh hô lên.

Từ việc Hàn Thiên Lạc là con gái của Sở phu nhân thật hư không rõ, nhưng việc Thiên Trạch có thể xâm nhập tìm thức của người yếu hơn mình cũng đủ để bọn họ kinh sợ, đồng thời hiểu ra vì sao y lại dễ dàng vào trong Cốc Tử mộ như vậy.

“ Kỳ cốt! đúng rồi Kỳ cốt của Sở gia ta....Thiên Lạc nó là.... nó là con ta”

Sở Vân Khê đại não chợt nhớ đến năm xưa mình khám phá ra Hàn Thiên Lạc mang trong người Kỳ Cốt, kết hợp với lời của Đạo Thánh để cho bản thân hiểu ra ngọn nguồn. Lúc này nào còn oán hận như trước, mà vui mừng hoang mang lẫn sợ hãi và cả chấn kinh…

Đứa con gái vốn đã chết lại ở ngay bên cạnh mình nhiều năm, và bị chính tay mình giày vò nhiều năm nay. Trời ạ! Rốt cuộc mình đã làm gì nó chứ.

“Chuyện này! Không! là không thật” Hàn Thiên Lạc không nghe nổi, nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Sở hai người, nàng không nguyện tiếp nhận sự thật này.

Chính lúc này, Tiêu Vũ Đình làm ra một hành động khiến Hàn Thiên Lạc như chết lặng tại chổ, Tiêu Vũ Đình cầm trên đoản đao đâm đến Sở phu nhân.

“ Phập!!”

Sắc bén lưỡi đao cắt qua da thịt, đỏ thẫm huyết dịch tuôn ra theo miệng vết thương, nhưng không phải đâm vào cơ thể Sở Vân Khê mà là nhục thể người khác.

Quỷ Sứ là người cản lại, bất chấp độc lực trong người cắn trả, vận khí trong người đem Tiêu Vũ Đình đẩy trượt lùi về sau mười mấy bước, giận giữ quát: “ Đủ rồi! Tiêu Vũ Đình nàng đủ rồi”

Tiêu Vũ Đình nhận ra cái thanh âm này, cái thanh âm mà nàng nhiều năm nay tâm niệm, con mắt rung động mừng rỡ, đi đến gần vui mừng : “ chàng chưa chết! chàng thực sự chưa chết! Thiên Khiếu”

“ Thiên Khiếu!!” Sở Vân Khê nghe đến cái tên này, cảm xúc lại ngổn ngang đem mắt nhìn về phía sau nam nhân.

Quỷ Sứ cũng không cần phải giấu diếm thân phận, đem mũ trùm cởi xuống nhìn về Sở Vân Khê, tràn đầy áy náy thành khẩn : “ Vân Khê, ta xin lỗi, đây đều là lỗi của ta”

Lời vừa dứt, cả cơ thể ngã xuống mặt đất bên dưới, trong miệng rỉ ra máu tươi.

“ Thiên Khiếu!Thiên Khiếu, ta sớm đã không còn trách chàng nữa rồi. 3 năm trước chàng nhảy xuống vách đá Hối Tình, ta đã tha thứ cho chàng rồi” Sở Vân Khê thương tâm nói

Hàn Thiên Khiếu đau lòng cùng áy náy cất lời : “ khi ta biết, 3 năm trước sau khi ta nhảy xuống vách đá Hối Tình. Nàng sau một đêm bạc trắng mái đầu nháy măt già đi. Ta mới biết mình đã sai đến nhường nào. Làm tổn thương nàng sâu sắc, Vân Khê, ta xin lỗi”

“ Đáng hận, Quỷ Sứ Thủ Tôn lại là Hàn Thiên Khiếu” Mộ Dung Diệp thầm hận khi bị Thông Linh tháp qua mắt, vốn lẽ là Nam Cung thế tử lại bị đổi bằng Hàn Thiên Khiếu đã khiến hắn giận, bây giờ rơi vào cảnh không lực tái chiến này hắn càng giận hơn.

Mộc Tuyết Ly nhìn Hàn Thiên Khiếu trúng độc mạng sống sắp chung kết mà thở dài một hơi, Hàn Thiên Khiếu nhiều năm nay trợ giúp nàng rất nhiều, cho nên nhìn thấy tấm bi kịch phía trước cũng cảm thương.

“ Thiên Lạc tỷ tỷ thật đáng thương” Lâm Thủy Dao đau lòng thay cho Hàn Thiên Lạc, từ nhỏ bị đổi đi nhiều năm bị chính mẹ ruột dày vò, xém chút nữa là chính tay giết mẹ ruột của mình, người cha tưởng đã chết vừa mới gặp cũng sắp chết, so với nàng mà nói thì Hàn Thiên Lạc số phận trắc trở hơn nhiều.

Mà bản thân Hàn Thiên Lạc nhìn tình cảnh phía trước cũng không biết làm gì, bi thương một mảnh.

“Hai người quả thật là vợ chồng tình thâm” Tiêu Vũ Đình nhìn hai người kia tình chàng ý thiếp, cất lời tổn thương người cũng đả thương mình.

“Tiêu Vũ Đình, mặc dù ta không yêu nàng nhưng ta cũng không hận nàng. Bởi vì lỗi lầm đều do ta, hãy tính toán lên kẽ sắp chết là ta đi” Hàn Thiên Khiếu hướng Tiêu Vũ Đình nói, dù sau đó cũng là nữ nhân của hắn từng sinh con cho hắn.

“ Ta mong nàng có thể nói cho Thiên Lạc biết thân phận của nó. Để nó…để nó có thể gọi ta một tiếng cha” Hàn Thiên Khiếu dùng chút sức lực còn lại nói.

Hàn Thiên Khiếu chung quy vẫn là nam nhân mà Tiêu Vũ Đình yêu nhất, đối với hắn thỉnh cầu trước khi lâm chung, hơn nữa tình huống hiện giờ có giấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì, tự giễu nhìn Hàn Thiên Lạc rồi nói : “Con ngoan của ta, rất ngạc nhiên đúng không? nghe mẹ kể cho con một câu chuyện hay”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK