Mục lục
Thứ Nguyên Chi Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau.

“ Mộ Lương Thành” Lôi Vô Kiệt hưng phấn lên khi nghe Tiêu Sắt nói cho mình biết, đi tiếp về hướng tây sẻ gặp một tòa thành danh vang thiên hạ.

Lôi Vô Kiệt hỏi lại Tiêu Sắt : “ Ta không nghe lầm chứ”

“ Thật không ngờ, lại đến được nơi này” Vô Tâm lên tiếng.

Đế Thiên An một tay nâng lên chén rượu uống lấy, hỏi : “ Mộ Lương Thành, nó rất nổi tiếng sau?”

Lôi Vô Kiệt nghe được, quay đầu lại nói : “ Không thể nào, đến ngay cả Mộ Lương Thành ngươi cũng không biết.”

“ Ta cần phải biết ư, nói nghe một chút” Đế Thiên An lười nhát uống rượu của mình, từ khi giết sạch đám phỉ tặc, thương thế hắn cũng đả tốt hơn, so với trước có thể mở ra cổng nội thiên địa lớn hơn rồi.

Tuychỉ rộng có một tấc vuông, xong như thế đả đủ rồi, đan dược rượu dịch những thứ chữa thương bên trong hắn tha hồ mà lấy ra, từ đó thương thế cũng được tốt hơn, nhất là sinh mệnh tinh hoa và hồn lực bị hắn rút ra cũng nhiều hơn trước.

Lôi Vô Kiệt khoa chân múa tay, rồi nói : “Thiên hạ tứ thành, bắc có Thiên Khải nam có Tuyết Nguyệt đông có Vô Song, tây có Mộ Lương đó là thanh danh giang hồ sánh ngang giang hồ đấy, nhất định phải đến xem”

“Hừ” Tiêu Sắt hừ một tiếng nói : “ Chỉ là một tòa quỷ thành không người thì có gì đáng xem?”

“ Sao lại có thể nói như thế được, trong giang hồ ai mà không biết trong Mộ Lương thành chỉ có một người, nhưng người này đả khiến Mộ Lương thành trở thành một trong giang hồ tứ đại danh thành, đó là một trong 5 đại kiếm tiên, Cô kiếm tiên Lạc Thanh Dương”

Vô Tâm tiếp lời: “ Tương truyền Cô kiếm tiên Lạc Thanh Dương, một mình ngồi trong Mộ Lương Thành luyện kiếm, mười mấy năm qua chưa từng rời khỏi Mộ Lương Thành một bước. Nói là phải tu Cửu Ca kiếm quyết của ông ta đến đại thành, thì mới xuất thế”

Tiêu Sắt liền chen vào : “ Thế không phải giống hệt với sư phụ của ngươi Lôi Oanh rồi, sư phụ ngươi Lạc Thanh Dương. Lại thêm Đạo kiếm tiên Triệu Ngọc Chân từ khi sinh ra chưa từng xuống núi Thanh Thành, có thể tính là tam đại trạch của giang hồ rồi”

“ Tiêu Sắt nói không sai” Đế Thiên An lên tiếng : “ Cho nên ba người các ngươi không nên học theo ba người họ, tiêu hồn thực cốt mỹ nhân hương vị, khoái hoạt nhân gian không hưởng.”

“Tiếc thay, tiếc thay cuối cùng chết cũng là một đời xử nam không biết được mỹ nhân tiêu hồn, cho nên thân là Mỹ Nam Phái thành viên ba người các ngươi không nên học đòi ngu người theo ba tên ngu ngốc đó, cứ noi theo tấm gương sáng của ta đây là được”

Ba người gương mặt đánh quai đi chổ khác, nói chuyện với Đế Thiên An ba câu năm lời chính là liên quan đến mỹ nữ. Giang hồ mỹ nhân gồm có ai, hơn nữa việc cái môn phái vớ vẫn do hắn dựng lên nghiêm nhiên phong cho ba người làm ba vị phó bang chủ, nhiệm vụ chủ yếu chính là sưu tập tình báo mỹ nữ hay đem mỹ nhân về cho hắn.

“ Ha ha ha, ba đại nam hài còn thẹn thùng gì chứ” Đế Thiên An nhìn ba người bơ mình, cười nói xong thân ảnh bước ra khỏi gian phòng rồi nhảy lên trên nóc nhà tiếp tục hấp thu linh khí bên ngoài quán nhập vào bản thân.

Được một hồi lâu hắn lại bị một tiếng nổ lớn cho thức tỉnh, rồi nghe được Tiêu Sắt và Vô Tâm nói chuyện cho hứng thú.

Lúc này thân ảnh Vô Tâm đả ở bên ngoài gian tửu điếm, đặt mông lên ngồi một chiếc ghế dài gỗ, nói : “Ta từ nhỏ đả thông minh hơn người, 13 tuổi võ công đã vào Tự Tại Địa Cảnh, ta nhớ lúc đó từng hỏi lảo hòa thượng, ta có tính là đệ nhất thiên tài của thế hệ này không?

Ông ta bị ta hỏi đến phiền, cuối cùng liền nói với ta Bắc Ly có một người cũng 13 tuổi vào Tự Tại Địa Cảnh, 17 tuổi đặt chân vào Tiêu Dao Thiên Cảnh đạt danh hiệu đệ nhất thiên tài.

Người đó chính là đệ tử của giang hồ Bách Hiểu Sinh, Lục hoàng tử của Bắc Ly, Tiêu Sở Hà. Sau đó không lâu thì xảy ra án Lang Gia Vương. Thanh Long trong tứ thủ hộ của Thiên Khải Thành bỏ mình, Tuyết Nguyệt kiếm tiên Lý Hàn Y kiếm chỉ thiên tử, giang hồ chấn động.

Nghe nói lục hoàng tử bên ngoài quỳ ba ngày ba đêm cầu xin cho Lang Gia Vương, cuối cùng bị liên lụy trục xuất ra khỏi Thiên Khải Thành. Khi đó ta nghĩ Tiêu Sở Hà người này thân trong hoàng gia, lại là người có tình có nghĩa đến không ngờ, đáng để kết giao đến không ngờ. Là một người bạn rất đáng kết giao, vốn dĩ ta cho rằng ngươi chính là Tiêu Sở Hà”

“ Tránh ra” Tiêu Sắt đem tay đẩy lấy vai Vô Tâm, khi hắn cất bước đến gần mình, đi được bảy tám bước thì dừng lại, nói : “ Bớt cái vẻ cao tăng đạo mạo của ngươi đi, nếu ngươi đả muốn kể chuyện, vậy được. Ta cũng muốn kể ngươi nghe một chuyện, 12 năm trước trận cuối cùng Ma Giáo đông chinh. Các đại phái giang hồ Bắc Ly vây công giáo chủ ma giáo Diệp Đỉnh Chi.

Cuối cùng Vương Nhân Tôn của phái Thiên Sơn thành công giết được hắn. Đáng cười là Diệp Đỉnh Chi vàVương Nhân Tôn là bằng hữu chí giao. Diệp Đỉnh Chi vọng xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ, cuối cùng lại chết trong tay huynh đệ của mình. Đúng là uất ức tột cùng.”

Trên nóc nhà nghe hết tất cả mọi chuyện Đế Thiên An hiểu ra, tuy hắn biết Tiêu Sắt là Tiêu Sở Hà nhưng thân phận của Vô Tâm hắn chưa biết lấy, trải qua gần đây hắn cũng mơ hồ đoán được Vô Tâm có thân phận rất lớn đối với Thiên Ngoại Thiên.

Trong tầm mắt hắn hiện giờ là một chén sành từ tay Vô Tâm ném ra đả lao đến người Tiêu Sắt rồi vở tan thành mảnh nhỏ. Sau đó Vô Tâm tiểu hòa thượng lại phi cước đúng phi cước hay chân lao đến đạp vào người Tiêu Sắt, đem hắn đạp ngã dưới đất.

“ Thật là” Đế Thiên An nhìn hai người bên dưới như lưu manh giang hồ sáp vào nhau mà đánh lăn lộn trên mặt đất, tay vuốt lấy đầu Tiểu Hưu Hưu trong người mình, ánh mắt chậm rãi khép lại tiếp tục hấp thu thiên địa linh khí vào trong người mình. Về phần Lôi Vô Kiệt cứ giao cho hai tên này được rồi.

Vu Điền quốc, Đại Phạn Âm Tự.

Hôm nay thiên tử Bắc Ly thờ phụng Phật giáo, Trung Nguyên đại tự hương khách có thể nói là nối liền không dứt, nhưng mà Tây Vực Phật giáo nhưng chú trọng khổ hạnh, cơm không thể ăn no, quần áo không thể mặc ấm áp, chỉ có khổ hạnh, mới có thể lấy được đại công đức.

Lúc này trên đường phố xuất hiện một cổ kiệu, nóc kiệu làm bằng hoàng kim cực kỳ hoa lệ. Cổ kiệu do bốn cá thân hình vạm vỡ tráng hán gánh, mà đi ở phía trước hai cái thiếu niên nhưng đều là mặt như quan ngọc, bên hông treo một chuôi tinh xảo phối kiếm, nhìn sơ qua rất giống y phục của Đạo Gia người.

Vì bên trái tuổi trẻ hơn chút, nhìn chung quanh những thứ kia từ bọn họ bên người vẻ mặt đau khổ đi qua hòa thượng, không khỏi giễu cợt: “Ở Thiên Khải gặp không ít hòa thượng, ai nấy đều hận không thể dùng tơ vàng làm cà sa, nhưng hòa thượng ở Vu Điền quốc này dường như ngay cả cơm cũng không no."

"Ngươi biết gì chứ" Đi ở bên phải, tuổi hơi lớn vị kia hừ lạnh nói: “ Hòa thượng ở Tây Vực coi trọng khổ hạnh, nếu ngươi ép bọn họ mặc áo đẹp, người ta còn phải trách ngươi phá tu hành của họ đấy."

“ Hể, trong miệng ông ta đọc cái gì vậy nhỉ?”Bên trái thiếu niên nhưng không để ý đến hắn, như cũ tò mò nhìn những thứ này hòa thượng vừa đi qua xì xầm.

“ Toàn mấy thứ nam mô A Di Đà Phật gì đó thôi, hòa thượng trừ những thứ này ra còn niệm thứ gì." Bên phải thiếu niên cũng cẩn thận nghe một chút, nhưng phát hiện cùng mình nghĩ cũng không giống nhau.

"Là Án Ma Ni Bát Mê Hồng." Trong kiệu bỗng nhiên truyền đến 1 người giọng ôn hòa, nhưng là hơi có chút nhọn không phân rõ trai gái.

"Cái gì cơ, sư phụ ngươi niệm lại lần nữa xem" Bên trái thiếu niên nghe được cái này mấy cá kỳ quái phát âm nhất thời lòng hiếu kỳ đại thịnh.

"Thiên hạ Phật giáo tuy là chung một dòng, lại phân ra nhiều tông phái khác nhau. Vừa nãy ngươi nghe là Lục Đại Minh Chú. Có phật tông cho rằng sáu chữ này có gia trì từ bi vô tận của chư phật, niệm một lần hơn vạn lần tụng kinh, có thể tích vô thượng công đức." Trong kiệu người nọ tựa hồ đối với Phật giáo rất có nghiên cứu.

“ Con xem rằng, những hòa thượng này lười biếng, không muốn đọc kinh văn dài mới biên ra đi." Thiếu niên khinh thường.

"Phật môn ảo diệu, há ngươi tiểu đồng có thể hiểu,Linh Quân Bá Dung, không được thô lổtiếp tục nói : “Linh Quân theo tin tức truyền đến, y đến đâu rồi?”

Linh Quân chắp tay đáp lời : “Theo thám tử hồi báo, mấy ngày trước đả chạy thoát khỏi Mỹ Nhân Trang. Trên đường còn gặp phải mã tặc hung ác nhất Tây Vực , có điều cũng không vây khốn được y, y tạo ra hỗn loạn sau đó không biết đi đâu rồi”

“ Nếu ta đoán không sai, hẳn y đang trên đường đến đây đi” Người trong kiệu nói.

"Nhưng là...." Linh Quân do dự một chút hay là lên tiếng, liền nghe : “Nói tiếp đi”

Linh Quân tiếp lời : “ Y không có đi một mình”

“ Đường Liên chắc không phải bị thuyết phục rồi đó chứ”

“Không phải Đường Liên, là ba người thiếu niên, một người mặc áo đỏ, một người mặc áo lông cáo, còn một mặc một bộ nhuyễn giáp cầm theo ba chuôi là đao, kiếm kích, tạm thời không biết bọn họ thân phận”

Người trong kiệu trầm ngâm chốc lát, nói: "Quả nhiên ta xem thường hòa thượng này, ta biết y đến đây nhưng không nghĩ tới nửa đường lại tìm được trợ thủ, áo đỏ, áo lông cáo, nhuyễn giáp,nhất thời ta cũng không nghĩ ra được là người thế nào, chẳng lẽ là Tuyết Nguyệt Thành đệ tử mới?"

“Nói đến Tuyết Nguyệt Thành, đại giám rõ ràng đã thông báo cho bọn họ, tại sao còn muốn phái chúng ta tới?” Bá Dung hỏi.

“Tuyết Nguyệt Thành người rốt cuộc vẫn là người giang hồ, đám người giang hồ này đều là tâm cao khí ngạo, nghe điều không nghe tuyên. Tuyết Nguyệt Thành Vô Song Thành ai mà chẳng thế, giao cho bọn họ đại giám không yên tâm a." Người trong kiệu chậm rãi nói.

“ Cơ mà sư phụ ngươi làm sao đoán được y sẽ đến đây?" Linh Quân bỗng nhiên nghĩ tới cái này chuyện.

“ Y là đến tìm một người.”Trong kiệu người nói.

"Ai?"

Ngay lúc này cánh cửa đại môn được mở ra từ bên trong một tăng nhân bước ra, liền nói : “ phương trượng cho mời”

“ Lát nữa sẻ gặp thôi, khởi kiệu”

Theo tăng nhân dẫn đường cổ kiệu này nhanh chóng vào bên trong Đại Phạn Âm Tự, cũng không hỏi lời nào chẳng qua là đem bọn họ lãnh được giữa đình viện lúc bỗng nhiên ngừng lại.

"Đại hòa thượng, làm sao không đi?” Linh Quân hỏi hắn.

“Phương trượng.”Tăng cũng không lý hắn, chẳng qua là cung cung kính kính hướng về phía phía trước chấp tay hành lễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK